Chương 47: Thành viên mới của gia đình

Attack On Tutien

Chương 47: Thành viên mới của gia đình

Nắm được Giao Thức Vũ Trụ là nắm được chìa khóa vươn lên ngang hàng với sự tồn tại cao nhất trong vũ trụ: Thần. Tuy nhiên con đường trở thành Thần không đơn giản như thế. Tú cần bắt đầu với việc kiểm soát một nền văn minh nhỏ đã. Chớ thấy việc chớp mắt dựng lên một tòa thành trì kiên cố, rộng lớn và trù phú là điều thần kỳ. Tú đã phải tiêu hao triệt để năng lượng mà cơ thể của một tu tiên giả Lục Cảnh có được để triển khai được sự thiết lập đó, và giờ hắn cần phải nghỉ ngơi.

Bên bờ hồ nước của Thủy Ngư Long, Tú và Minh Nguyệt dựng lên một ngôi nhà gỗ nhỏ và cùng nhau làm bữa tối. Đối với tu tiên giả, từ khi đột phá lên Lam Cảnh đã có thể từ bỏ việc ăn uống mà thay vào đó dùng linh khí trong tự nhiên bồi dưỡng cơ thể. Nhưng Tú và Minh Nguyệt vào bếp vì đam mê. Khi được ăn ngon, tâm hồn con người được nuôi dưỡng và lấp đầy bởi sự hưởng thụ hương vị từ thiên nhiên thay vì chỉ hít khí sống qua ngày. Hai người nhất trí làm một bữa thịt nướng và lẩu cho ấm dạ.

Khâu chuẩn bị vốn cần rất nhiều thời gian, thì giờ chỉ cần một vài cái phất tay là muốn gì được nấy, tiện nghi hết chỗ chê. Chuẩn bị xong, Tú chưa vội vào bữa ngay mà còn ra ngoài làm gì đó. Minh Nguyệt hiểu ý, liền hỏi:

"Anh định đánh thức cô ta sao?"

Tú vừa bước ra tới cửa, liền quay lại nhìn vợ mình. Dẫu hắn nắm giữ được chìa khóa của kho tàng tri thức vũ trụ, thì cái gọi là tâm tình phụ nữ hắn không thể nào tìm ra được câu trả lời chính xác. Ngay cả Thần Trí Tuệ còn coi phụ nữ là một ẩn số của vũ trụ thì hắn cũng không cách nào đoán ra tâm tư của vợ mình lúc này. Hắn cần phải cẩn thận đưa ra câu trả lời:

"Anh có thể rút ngắn chu kỳ hồi sinh của Thủy Ngư Long, giải thoát cho cô bé sớm hơn hạn định. Em không phiền chứ?"

"Không." Minh Nguyệt lắc đầu nhẹ nhàng đáp.

Tú còn do dự nhưng vẫn giữ ý định giúp đỡ con giao long kia. Trước đây, khi mới khởi sự ở hành tinh này, Tú đã nhờ Jhin giết chết một con Ác Long để thu phục dân làng. Thú hạch của con Ác Long đó vẫn còn trong tay hắn. Đây là nguyên liệu tốt để giúp quá trình tái sinh của Thủy Ngư Long diễn ra nhanh và thuận lợi hơn, cộng thêm một sự phụ trợ nữa của hệ thống:

"Giao Thức Vũ Trụ: Định Đoạt Nhân Quả."

Hồ nước bắt đầu lay động và cuộn trào sóng dữ. Thú hạch của Ác Long vừa được thả xuống hồ liền phát sáng rực rỡ, khiến hồ nước lung linh như ngọc bích. Thi thể của con giao long đột nhiên bị một lực vô hình nào đó lôi lên khỏi mặt nước và bay lơ lửng trên không trung. Thú hạch của Ác Long liền lúc đó bị hút vào trong miệng của nó. Ánh sáng bắt đầu bao phủ lấy quanh thi thể giao long. Toàn thân căng phình như trái bóng bị bơm đầy khí và nứt toác ra từng mảng. Những vết nứt giải thoát ánh sáng từ bên trong rồi dần dần lan rộng, phủ kín toàn thân giao long.

Cuối cùng, ánh sáng từ bên trong thi thể giao long phá tan vỏ bọc và biến thành một cột sáng rọi thẳng lên trời. Cột sáng chiếu xuống nước liền khuấy động mặt hồ thành một xoáy nước cuồn cuộn. Khi ánh sáng yếu dần, Tú mơ hồ nhìn thấy một hình hài nhỏ nhắn mặc váy trắng từ từ hiện ra. Cô bé Nanami Koharu rốt cuộc đã tái sinh trong hình hài con người. Nàng mở mắt, rồi nhẹ nhàng hạ mình xuống, đứng trên mặt nước mà không hề bị chìm xuống. Mặt hồ ngưng nổi sóng và trở lại thanh tĩnh như trước.

Nanami Koharu cứ thế cất bước đi trên nước và tiến lại phía Tú. Nàng cúi đầu cảm kích:

"Cảm tạ ân nhân đã cứu giúp."

"Được rồi." Tú cười nói "Vào nhà thôi, tôi có đồ nướng và lẩu đó."

Minh Nguyệt từ đầu vẫn ngồi bên bàn lo chế biến đồ nướng đợi Tú vào. Tú giới thiệu hai người với nhau, cả hai xem chừng còn chưa thể thân thiết với nhau ngay được nhưng Tú trước mắt cứ phải ăn cái đã. Mùi thịt nướng thơm nức mũi, Tú và Koharu ăn không ngừng. Còn Minh Nguyệt vẫn nhỏ nhẹ từ tốn. Nhìn vào năng suất ăn của hai người kia thì dễ chục con heo cũng không đủ no mất. Thịt hết, Tú bưng nồi nước dùng lên bếp. Lần này đến lượt Tú thả đồ sống vào nồi và vớt thức ăn chín ra mời hai cô gái. Hắn cần mau chóng phá tan không khí ngượng ngùng mà căng thẳng giữa hai nàng.

"Ăn được chứ Nguyệt? Hồi còn sống, tuần nào anh cũng phải làm hai bữa như thế này với đám chiến hữu đấy."

"Vâng, ngon lắm." Minh Nguyệt nhỏ nhẹ đáp, gò má có chút ửng đỏ do nóng.

"Koharu-san, tôi cũng chỉ biết làm bếp sơ sơ như vậy, cô thấy ăn được chứ?"

"Lâu rồi tôi mới được ăn uống như con người đó, thật hoài niệm mà. Nhưng kiếp trước tôi chưa từng ăn kiểu vậy."

"À để bữa khác tôi chuẩn bị ramen cho cô." Tú mỉm cười.

Sự thân thiện của hắn đã va phải ánh mắt ghen tuông của Minh Nguyệt. Cô lúc này mới lên tiếng:

"Nanami Koharu, có thể kể tôi nghe về kiếp trước của cô được không?"

"Tôi vừa hồi phục ký ức, có lẽ không quên gì nữa đâu, vậy để tôi kể nhé." Cô bé hồn nhiên nói và bắt đầu hồi tưởng.

"Tôi sinh vào cuối thời Meiji (Minh Trị: 1868-1912) tại vùng Nagasaki. Người cha tồi tệ bỏ rơi mẹ và hai chị em tôi từ khi chúng tôi còn rất nhỏ nên tôi rất ghét ông ta. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được cảm giác đau xót cho mẹ khi phải gồng gánh một mình chăm sóc cho hai chị em tôi khi phải trải qua thời kỳ suy thoái kinh tế của đất nước. Cũng như tôi không bao giờ quên được sự bội bạc của cha, càng không bao giờ tha thứ cho ông ta. Nhiều năm qua đi, khi tôi dần trưởng thành, trái tim tôi đã dần được sưởi ấm bởi một người bạn thân cùng học chung lớp, người sau này đã trở thành chồng tôi. Sau khi kết hôn, chúng tôi cùng nhau mở một tiệm ramen, làm ăn cũng khấm khá, đủ để chăm sóc cho mẹ. Thế nhưng hạnh phúc cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Chồng tôi và em trai tôi cùng gia nhập quân đội khi Thế chiến thứ hai sắp nổ ra. Em tôi trở thành một phi công cảm tử Kamikaze và hi sinh trong nỗ lực cuối cùng của đế quốc. Còn chồng tôi thì đã anh dũng hi sinh cùng với chiến hạm Yamato huyền thoại. Tôi chỉ còn lại mẹ già ở bên nhau cho tới giây phút một quả bom của quân Mỹ thả xuống nơi chúng tôi sinh sống."

Nói tới đây, Koharu dừng kể, nước mắt chực tuôn rơi. Tú thở dài thầm nói:

"Là bom nguyên tử…"

Minh Nguyệt cũng cảm thấy buồn thương cho quá khứ của Koharu. Lúc này, Koharu gạt nước mắt cười nói:

"Thật vui là nhờ ân nhân mà tôi có thể nhớ lại cuộc đời mình trước kia. Cảm ơn ân nhân nhiều lắm."

Tú gật đầu mỉm cười và nói:

"Tôi sống vào cuối thế kỷ 21 nên những gì tôi biết về quãng thời gian cô sống chỉ là qua lịch sử. Quân phát xít Nhật đã gây ra nạn đói kinh hoàng giết chết hai triệu người dân Việt Nam vào năm 1945."

"Vậy ân nhân ghét người Nhật sao?"

Tú lắc đầu và nói:

"Tôi học lịch sử không phải để nuôi giữ thù hằn, mà để làm bài học cho tương lai. Cô đã chết vì chiến tranh. Còn tôi thì chết bởi sự đố kỵ của chính đồng hương mình. Tôi đã từng căm ghét kẻ hãm hại mình, nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy thương hại cho kẻ đó. Vì vũ trụ có nhân quả. Tôi đã nhìn trước được kết cục của kẻ đó ra sao, dù là kiếp này hay kiếp sau. Còn tôi phải cảm ơn hắn, vì nhờ hắn mà tôi mới được gặp Minh Nguyệt."

Tú nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ mình, cô cũng ưng thuận đáp lại. Koharu khẽ mỉm cười, thoáng dâng lên cảm giác ấm áp trong lòng, nàng nói:

"Cảm ơn vì bữa ăn ngon, tôi sẽ nấu cho hai người một bữa ramen thật ngon."

"Tôi có thể nhờ cô một việc quan trọng được không?" Tú hỏi.

"Việc gì vậy?"

"Như cô biết đấy, giờ cô không còn là một người Nhật bình thường nữa, mà là một long nhân rồi. Với quyền năng của cô, việc cai quản một thành phố không phải vấn đề. Tôi muốn bàn giao thành Tam Thủy này cho cô."

Koharu mỉm cười đáp:

"Tôi hiểu rồi, ân nhân muốn tôi phục vụ dưới quyền người?"

Tú đang có chút bối rối thì Minh Nguyệt liền lên tiếng:

"Anh đã chiêu mộ được Thủy Ngư Long, giờ anh có thể thiết lập mối quan hệ với Nanami Koharu tùy ý."

Tú nhìn Minh Nguyệt, thoáng thấy biểu hiện lạ lùng nên biết mình phải có câu trả lời đúng đắn. Hắn chẳng cần phải nghĩ lâu, liền đưa ra đáp án:

"Nanami Koharu, từ giờ hãy làm con gái của cha nhé."

Nhất thời cả Minh Nguyệt lẫn Koharu đều tròn xoe mắt ngạc nhiên. Koharu sau đó mỉm cười mãn nguyện sà tới ôm chầm lấy Tú. Dáng người nhỏ bé của cô chỉ cao tới cằm của Tú. Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Thông qua Giao Thức Vũ Trụ, hắn hiểu được một phần nhân quả. Kiếp trước Koharu chịu bất hạnh vì thiếu thốn tình cha, hắn ở đây là để bù đắp cho cô. Thiết lập mối quan hệ vừa xong, xung quanh cơ thể Koharu liền tỏa ánh hào quang nhẹ. Tú nhờ vào hệ thống mà nhìn thấu được chuyện gì đang diễn ra. Vũ trụ đang điều chỉnh mối liên kết của vận mệnh giữa hắn và Koharu. Mối liên kết vận mệnh là bền vững nhất, vì nó gắn kết hai sinh mệnh không phải bởi huyết thống mà bởi sự gắn bó linh hồn.

Koharu buông khỏi Tú, rồi mỉm cười tinh nghịch nhìn sang Minh Nguyệt rồi cũng sà tới ôm lấy cô mà nũng nịu:

"Mẫu hậu, người có chấp nhận con không?"

Đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt thức tỉnh cảm xúc cao quý hàng đầu của con người, ấy là tình mẫu tử. Trái tim trong lồng ngực bỗng trở nên bồi hồi rộn rã. Cô mỉm cười ấm áp rồi ôm lấy Koharu vỗ về nói:

"Con gái ngoan của mẹ."

Koharu thích thú. Nếu so về tuổi tác trước khi qua đời thì cô còn hơn Tú mấy năm, nhưng tính cách thì vẫn như một đứa trẻ vậy. Cô đứng nhìn ngắm dung nhan của cha mẹ mình một lúc rồi mới nói:

"Cha, con sẽ giúp cha quản lý thành phố này. Nhưng cha mẹ nhớ về nhà thường xuyên cùng con ăn cơm đấy."

Đêm dần về khuya, trong ngôi nhà gỗ nho nhỏ bên hồ nước thơ mộng vẫn còn vang lên những tiếng cười nói vui vẻ.