Chương 43: Diệt Mã gia, cứu Trình gia

Attack On Tutien

Chương 43: Diệt Mã gia, cứu Trình gia

Bằng những kỹ năng được rèn luyện tại thao trường trong hai năm nghĩa vụ, Tú lẻn được vào tư phủ nhà họ Mã. Gia tộc bí hiểm này khiến Tú phải cẩn trọng. Nhưng rồi hắn nhận ra rằng, đó chẳng phải cẩn trọng, mà là hắn đã thành nhát gan rồi. Lắc đầu vài cái lấy tinh thần tỉnh táo, hắn đạp thẳng cửa Mã gia mà xông vào. Đám gia nhân ùa ra vây lấy Tú. Chẳng nói chẳng rằng, Tú dùng võ lực đánh gục từng tên một. Hắn đã khóa bộ kỹ năng lại và dùng lực vừa phải để đánh cho đám này bất tỉnh chứ không giết một ai.

Gia chủ Mã Sâm từ đầu chỉ điềm nhiên ngồi thưởng trà. Đến khi đám gia nhân thủ hộ bị đánh gục hết, lão liền giận dữ đập bàn. Chiếc bàn gỗ tội nghiệp cứng chắc là thế nhưng không chịu nổi, vỡ tan tành rồi rực cháy thành tro, ngọn lửa màu tím sẫm kỳ dị tỏa ra làn khói đen hắc ám khiến Tú dâng lên trong người thứ bản năng sinh tồn khi có mối đe dọa khó nắm bắt. Triệu Cấm có nhắc nhở rằng gia chủ Mã gia là kẻ tu luyện độc công, thủ đoạn tàn ác khó lường.

Ba cánh quân tổng lực xuất kích đều đã đến hồi chiến cục cam go, hắn không vào địa ngục thì ai vào đây? Nhất định phải đánh bại Mã Sâm ngay tại đây.

"Tiểu tử to gan, dám làm phiền lão phu thưởng trà. Ngươi nói xem ta nên dùng hình phạt gì cho ngươi đây?"

Tú cười khẩy, giơ ngón giữa lên thách thức:

"Quả nhân đến đây là phúc cho ngươi đấy, còn không quỳ xuống…"

Tú chưa kịp nói dứt câu, Mã Sâm đã đột ngột xông tới vung một chưởng đánh vào giữa ngực hắn. Hắn bị đánh bay ra ngoài sân, miệng nôn một vũng máu, nội thương nghiêm trọng. May mà trước khi bị dính chưởng hắn đã kịp kích hoạt [Từ Chối Tử Thần (R)], tránh khỏi một cái chết bất ngờ. Trước lúc đó hắn còn thử nghiệm tung ra [Vương Quốc Tử Vong (R)] khiến cho cả hai cùng rơi vào một vùng không gian song song khắp chung quanh bao phủ bởi màn sương xanh thẳm. Vùng không gian này sẽ tồn tại trong vòng bảy giây.

Năm giây tiếp theo hắn sẽ không thể bị giết, nhưng một chưởng Mã Sâm đánh ra kia còn kèm theo ngọn lửa màu tím đang ngấm ngầm thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Một khi [Từ Chối Tử Thần (R)] hết tác dụng, hắn sẽ chết ngay lập tức. Nhưng giác quan nhạy bén cùng cường độ cơ thể của một tu tiên giả Lục Cảnh giúp hắn chống chọi được với đau đớn trong năm giây ngắn ngủi này.

Còn bốn giây, hắn lồm cồm bò dậy, mở [Hành Lý] lấy ra khẩu AN94 chuẩn bị tấn công.

Còn ba giây, hắn chĩa vào Mã Sâm đang đứng chắp tay sau lưng bệ vệ nhìn hắn đang bị độc công hành hạ. Lão còn mải nhìn quanh xem màn sương Tú giải phóng ra có tác dụng gì, thầm nghĩ: "Định dùng độc khí đấu với độc công của lão phu ư? Tiểu tử ngu xuẩn!".

Còn hai giây, hắn không thở nổi nhưng cũng không thể chết để thoát khỏi đau đớn tột cùng, gắng sức chỉnh tâm ngắm cho chuẩn xác mục tiêu trước mặt.

Còn một giây, hắn lấy hết sức bình sinh đặt tay lên cò súng và niệm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)].



[05:47]

Màn hình xám xịt lần nữa đếm ngược thời gian hồi sinh của hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự hành hạ của độc công do Mã Sâm đánh ra. Hắn kiểm tra thông tin về bản thân, thấy điểm cộng dồn của [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] đã tăng lên mười hai điểm thì yên tâm rằng Mã Sâm đã bị bắn hạ sau khi hắn bóp cò trước lúc tắt thở.

Mã Sâm và Trình Phụng đều là tu tiên giả Hoàng Cảnh. Trình Phụng lĩnh một đấm khi niệm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] vào bắp đùi và đứt lìa một chân. Nhưng Mã Sâm thì chủ quan đứng trong tầm bắn của hắn. Hắn nhắm thẳng vào ngực mà niệm thêm Q thì kết cục của lão già tinh tướng kia đã rõ.

"Ngươi lại chết rồi sao?"

Thủy Ngư Long đã ngồi bên hắn từ lúc nào.

"Ta chỉ mất vài phút để hồi sinh thôi." Tú đáp.

"Vậy à." Thủy Ngư Long cười ảm đạm.

Một mình cô đơn giữa chốn núi rừng suốt hàng nghìn năm nay, thời gian đối với nàng chỉ như dòng nước vô tận chảy mãi không có hồi kết. Tú nhìn ngắm hồ nước thơ mộng phản chiếu ánh trăng mà tâm trạng xuôi đi phần nào căng thẳng sau cuộc chiến. Được một lúc, Thủy Ngư Long chợt lên tiếng:

"Nanami Koharu."

"Hả?" Tú khó hiểu.

"Ta chợt nhớ ra tên mình kiếp trước."

"Koharu à?" Tú so cằm suy ngẫm.

Nanami Koharu thoáng đỏ mặt, rồi khẽ lên tiếng trách móc:

"Chị có mẹ và chồng ta mới được gọi tên ta thôi đó."

"Vậy à? Chính xác thì ta phải gọi là gì nhỉ? Ngươi là người Nhật đúng không?"

"Những mảnh ký ức còn rất rời rạc nên ta không nhớ rõ lắm. Nhưng ta nhớ sinh nhật của mình là vào tháng bảy của năm cuối cùng triều đại Meiji, ta còn có một người chồng là một đầu bếp rất khéo tay. Cả hai cùng mở tiệm mì, ta rất thích món ramen anh ấy làm. Ta nhớ gian bếp nhỏ, nhớ dãy phố yên bình đó…"

Nói tới đây, nàng liền rơi nước mắt, nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Tú ra chiều cảm thông cho nàng, rồi cũng chia sẻ:

"Ta thì sống vào cuối thế kỷ 21, khi ta sinh ra có lẽ ngươi cũng đã qua đời rồi."

"Vậy à?" mỉm cười, nhẹ nhàng gạt nước mắt rồi nói "Cuộc sống bình yên đó hẳn đã là kết thúc viên mãn."

Tú thoáng liếc nhìn sang phía nàng, thấy đôi mắt trong trẻo của nàng đang ngước lên nhìn vầng trăng sáng trên màn trời đêm thanh tịnh không một gợn mây. Hắn bất giác mỉm cười, rồi nói:

"Ramen sao? Ta chưa từng ăn thử lấy một lần. Khi ngươi hoàn toàn hồi phục có thể dạy ta chút ít về đồ ăn Nhật không?"

"Được chứ, ngươi cũng phải nấu cho ta ăn đó."

"Thất Hải Tiểu Xuân."

"Sao?"

"Đó là phiên âm Hán tự tên ngươi, nghe hay lắm đó?"

Thoáng còn chút do dự, nhưng nàng liền nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. Tú liền nói:

"Ta chỉ giỏi chế biến đồ nướng với lẩu thôi, ngươi không chê thì ta sẽ mời. Đến giờ rồi, ta phải đi đây, gặp ngươi sau."

Đồng hồ đếm ngược dần điểm về không, Tú hồi sinh. Dù vẫn đang đứng bên bờ hồ nhưng hắn và vốn dĩ cách biệt hai thế giới song song, cùng trông mà lại cùng chẳng thấy. Hắn liền nhận được thông báo từ màn hình hệ thống:

"Vương Quốc Tử Vong đã bắt giữ thành công linh hồn của Mã Sâm, hiện tại có thể lựa chọn nuốt chửng hoặc giải thoát cho linh hồn này."

Nếu hắn lựa chọn nuốt chửng linh hồn Mã Sâm thì mười phần trăm chỉ số thực lực của Mã Sâm sẽ thuộc về hắn vĩnh viễn. Nếu hắn chọn giải thoát thì Mã Sâm sẽ được siêu thoát. Hắn lập tức tra cứu tài liệu do Triệu Vĩnh cung cấp, tìm cho ra cái tên Mã Sâm. Kết quả, hàng loạt tội danh giết người bày ra. Do tu luyện tà môn ma đạo, nên Mã Sâm đã bắt bớ, giết hại hàng trăm sinh mạng người vô tội để hiến tế cho công pháp tà ác của lão. Tội này có cho siêu thoát thì Thiên Đạo chắc chắn cũng đày lão xuống địa ngục. Không cần do dự, Tú liền chọn nuốt chửng linh hồn của Mã Sâm.

Liền lúc đó, hắn cảm thấy có một dòng năng lượng mãnh liệt từ đâu tràn vào trong cơ thể. Đây chính là tác dụng của [Vương Quốc Tử Vong (R)]. Hắn được gia tăng thêm sức tấn công, sức mạnh pháp thuật, tốc độ tấn công, sinh lực tối đa, giáp và kháng phép một lượng tương đương với mười phần trăm năng lực đồng dạng trước lúc Mã Sâm bị bắt vào trong [Vương Quốc Tử Vong (R)]. Một tu tiên giả Lục Cảnh có liền mười phần trăm thực lực của tu tiên giả Hoàng Cảnh, chẳng phải quá mạnh hay sao?

Chỉ số được gia tăng sẽ không thể mất đi vì những kẻ bị hắn giết sẽ không có cơ hội hồi sinh vì đây là thực tại, không phải một ván đấu Liên Minh Huyền Thoại. Thời gian hồi chiêu thức này chỉ gần hai phút, hệ thống quả nhiên đã khiến hắn có liền hào quang của nhân vật chính rồi.

Không quên chiến dịch dang dở, hắn lập tức liên hệ với hai cánh quân còn lại của Triệu Hạo và Triệu Cấm để trao đổi thông tin. Khi biết Mã Sâm đã chết, và thế lực Mã gia đang bị các chiến sĩ của hắn khống chế, các cánh quân còn lại cũng rất khẩn trương muốn hoàn tất chiến dịch.

Phía Triệu Hạo quả nhiên đã phát hiện ra đám sát thủ do Tiêu Mãn cử tới. Phỏng đoán của Triệu Hạo đã đúng, để đối phó với toàn bộ trưởng lão đang hộ pháp cho Trình Phụng dưỡng thương, Tiêu gia ắt phải cử hơn hai mươi trưởng lão tới. Cuộc giao tranh đã nổ ra quyết liệt ngay gần động phủ của Trình gia. Các xạ thủ của Tú đang ẩn nấp gần đó được phép nổ súng hỗ trợ các trưởng lão thuộc phe Trình gia. Tu tiên giả Lục Cảnh dù có thân thể rắn chắc thì bị súng bắn tỉa SR-25-Titan nã đạn vẫn bị thương như thường, mà thân thủ không thể nhìn ra được đường đạn chớp nhoáng.

Các trưởng lão do Tiêu gia cử đến cứ thế bị hạ gục từng người một. Đến khi chỉ còn vài người sống sót, nhận thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy. Triệu Hạo lập tức xông ra chặn đường và chém chết những kẻ đó tại chỗ. Trận chiến đã ngã ngũ, toán sát thủ do Tiêu gia cử tới đã thất bại thảm hại. Các trưởng lão bên Trình gia nhờ có sự giúp đỡ của Triệu Hạo và quân của Tú mà bảo toàn được lực lượng, không chịu thương vong. Mặc dù giao tranh nổ ra, chưởng pháp ngập trời đã biến gia viên của Trình gia trở thành một đống đổ nát hoang tàn.

Mười tám vị trưởng lão của Trình gia đồng loạt quỳ rạp trước mặt Triệu Hạo cảm tạ ơn cứu giúp Trình gia khỏi hoạn nạn. Triệu Hạo thu kiếm lại rồi nói:

"Ta tới đây vì Lạc Việt vương có chủ ý thành lập liên minh giữa Triệu gia và Trình gia. Lạc Việt vương đã tiêu diệt Mã gia rồi. Các ngươi hẳn cũng thấy, Tiêu gia nhân lúc Trình gia suy yếu liền bộc lộ dã tâm. Chuyển lời tới Trình Phụng cho ta, có chấp thuận liên minh với ta và Lạc Việt không?"

Đại trưởng lão của Trình gia liền dò hỏi:

"Được liên minh với Triệu gia là mong muốn của Trình tông chủ bấy lâu nay. Vậy nên đại thiếu gia mới mạnh dạn tham gia đại hội kén rể của Triệu gia, nhưng không ngờ lại gặp nạn sát thân, thật đáng tiếc. Hung thủ vẫn còn nhởn nhơ, phận làm trưởng lão, ta lại chẳng thể làm gì được. Chẳng hay, Triệu tông chủ thực sự muốn quyết đấu với hắn sao?"

Tới nước này, Triệu Hạo bèn đem toàn bộ kế hoạch tác chiến thuật lại cho các trưởng lão của Trình gia nghe, đồng thời tiết lộ thân phận của Lạc Việt vương và lý do vì sao Tú thẳng tay giết chết Trình Viễn mà vẫn muốn liên minh với Trình gia. Điều này làm dấy lên tranh luận ồn ào giữa các trưởng lão của Trình gia. Mỗi người một ý. Người thì quyết tâm không bỏ qua cho Tú vì mối thù của Trình Viễn. Người thì e ngại thực lực của Tú nên muốn tạm bỏ qua thù hận để chấn hưng Trình gia. Bỗng, từ trong động phủ nơi Trình Phụng đang bế quan dưỡng thương, giọng nói của ông ta vang vọng:

"Triệu Hạo, việc liên minh với ngươi, ta chấp nhận. Nhưng với tên tiểu tử hại chết con trai ta, hắn phải đến đây tạ tội với ta thì ta mới xem xét có nên liên minh với hắn hay không!"