Chương 40: Trước thềm sóng lớn

Attack On Tutien

Chương 40: Trước thềm sóng lớn

Nếu các nhà khoa học còn đang đau đầu khi muốn nghiên cứu về trải nghiệm đằng sau cái chết, thì hẳn Tú là một nhân chứng đáng tin cậy nhất. Hắn chết đến lần này là lần thứ hai rồi, tính cả lần đầu khi bị xe tải tông chết. Có điều, lần này hắn không hề trở lại Bệ Đá Cổ, mà lại ở ngay bên hồ nước trên đỉnh núi. Khi đồng hồ đếm ngược điểm con số không, khung cảnh xung quanh mơ hồ rồi đột nhiên hắn thấy mình vẫn ở bên bờ hồ, nhưng trời đã là ban ngày, Thủy Ngư Long bên cạnh cũng đã biến mất.

"Xem nào, lúc nãy mình chết kiểu gì ấy nhỉ? À, Nguyệt, em còn đó không?"

Minh Nguyệt lập tức hiện ra bên cạnh và trả lời:

"Anh đã bị trúng một đòn gần như toàn lực của Trình Phụng và tử vong."

Tú nhìn xuống thân mình, thấy bộ quân phục rằn ri đã rách nát tả tơi, lờ mờ nhớ ra bị trúng đòn ở gần mạn sườn bên trái lúc xoay lưng đánh trả.

"Thằng cha này đúng là quyết chơi khô máu mà. Được rồi, quay lại thôi."

Hắn lại liên lạc với Jhin để nhờ gã thả [Cạm Bẫy Nghệ Thuật (E)] ra cho hắn [Dịch Chuyển] tới Trâu thành. Hắn vừa đi mất thì năm chiến sĩ do hắn bố trí canh phòng khu vực hồ nước để bảo vệ thi thể Thủy Ngư Long mới kịp chạy tới. Họ tiếc nuối vì còn chưa kịp chào hỏi gì. Đổi điểm Chiến Tích thay lên người một bộ đồ mới lịch lãm, hắn điềm nhiên bước ra phố tới quảng trường, rồi bình thản bước lên võ đài lúc trước, nơi còn nguyên dấu vết cuộc đụng độ giữa hắn và Trình Phụng ban nãy.

Mặt sàn nứt toác, gạch vụn lởm chởm, lại còn có hai vệt máu kéo dài một mạch từ võ đài ra tới ngoài quảng trường, một là của hắn, còn lại chắc là của Trình Phụng. Nhân viên của ban tổ chức đang bận sửa chữa và dọn dẹp. Khán giả trông thấy hắn không khỏi một phen kinh ngạc, rồi hò reo hứng khởi kịch liệt như vớ được vàng. Hắn liền hỏi một nhân viên ở gần đó tình hình lúc nãy ra sao. Gã này là một trung niên cao lớn khỏe khoắn, thấy Tú hỏi liền thật thà trả lời, dáng vẻ khúm núm:

"Bẩm, bẩm đại nhân… Đại nhân sau khi trúng chiêu của Trình tông chủ thì bị chấn bay tới ngôi nhà đằng kia, cả ngôi nhà bị sập xuống không ai biết an nguy của đại nhân ra sao. Nhưng mà đại nhân bình an vô sự thế này, tiểu nhân rất ngưỡng mộ!"

"Thế còn Trình Phụng." Tú bước tới khoác vai gã trung niên ra dáng ngang hàng rồi hỏi tiếp.

Gã vẫn hơi run nhưng nhìn Tú có vẻ nhu hòa nên chưa đến nỗi bị dọa tè ra quần, lại trả lời thành khẩn:

"Trình tông chủ bị trúng chiêu của đại nhân, bị đoạn mất chân phải, thương tích trầm trọng, được đưa về Trình gia để dưỡng thương rồi."

"Được, cảm ơn ngươi." Tú nói rồi lấy ra một nén bạc thưởng cho gã.

Gã mừng rỡ lạy tạ Tú rối rít rồi rời đi. Một mạng của hắn, đổi lấy một chân của tu tiên giả Hoàng Cảnh. Nhưng khán giả thì cứ nghĩ rằng, hắn đỡ được một chiêu kia của Trình Phụng, còn Trình Phụng thì thất bại thảm hại. Nhác nhìn về phía ngôi nhà nơi hắn vừa bỏ mạng, Tú thấy Ngạo Kiều và đám môn đệ của Triệu Cấm đang hối hả bới tung gạch đá ra hòng tìm cho được hắn. Hắn liền mỉm cười rồi chậm rãi đi về phía đám trẻ, gọi:

"Được rồi, quả nhân không sao đâu, các ngươi không cần mất công tìm nữa đâu."

Trông thấy Tú, đám trẻ mừng rỡ chạy ùa về phía hắn tung hô chiến thắng ngoạn mục. Một tu tiên giả Lục Cảnh dễ dàng đánh cho một tu tiên giả Hoàng Cảnh trọng thương mà không hề hấn gì quá đỗi là kỳ tích. Tú nhìn đống đổ nát đang được nhiều người xúm lại khắc phục hậu quả, thoáng rùng mình nhớ lại cảm giác bị một chưởng của Trình Phụng đánh bay xuyên qua ba bức tường gạch, xương cốt vỡ vụn, nội tạng bị nghiền nát, chết không kịp ngáp. Hắn cũng vội vàng tới xới bỏ gạch đá vụn giúp người dân tìm kiếm người gặp nạn và tài sản bên trong.

Vì thuộc khu vực quảng trường nên ngôi nhà này cũng được dịp tiếp đón khách tới xem hội. Lúc nhà sập cũng có người ở bên trong nhưng may thay phần lớn đều đứng ngoài cửa để theo dõi diễn biến trên võ đài. Chủ nhà khi ấy vẫn kịp chui xuống gầm bàn, chỉ bị thương nhẹ. Quân Triệu gia vừa lúc tới yêu cầu phong tỏa hiện trường, Tú buộc phải rời đi nhưng vẫn kịp ném lại cho chủ nhà một viên thú hạch lấy từ yêu thú Lam Cảnh, giá trị cũng đủ xây lại vài ngôi nhà kia. Chủ nhà mừng rơn dập đầu cảm tạ Tú dù dưới chân là gạch vụn. Người xung quanh hiếu kỳ cũng đã chứng kiến được hành động nghĩa hiệp đó nên hoan nghênh tán thưởng hắn. Đổi lại là tu tiên giả khác chắc đã ngó lơ một phàm nhân bị thiệt hại tài sản.

Tú dẫn đám trẻ đi dạo chơi, không còn lo ngại bất kỳ mối đe dọa nào nữa. Một tu tiên giả Hoàng Cảnh, một trong tứ đại gia chủ của Trâu thành còn không giết nổi hắn thì ai có thể đây? Hắn mượn lấy ống nhòm quân dụng của Ngạo Kiều rồi soi lên trên tầng cao nhất tại tửu lâu của Triệu gia, lập tức nhìn thấy vài vị trong số mười ba trưởng lão của Triệu gia đang đứng nhìn về phía mình ngoài hành lang. Gần đó còn thấy Triệu Thương đang giương ống nhòm nhìn lại phía hắn. Gương mặt của mấy vị trưởng lão này khá khó coi, nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi, hẳn cũng đã chứng kiến kết cục của Trình Phụng.

Tú trả lại ống nhòm cho Ngạo Kiều rồi tiếp tục tận hưởng bầu không khí lễ hội bên lề giải đấu. Tới đâu hắn cũng được người dân tiếp đón nhiệt tình. Đủ loại ẩm thực được bày ra cho hắn và đám môn đệ của Triệu Cấm. Còn lâu mới tới giờ ngọ nên hắn không cần phải vội vã. Đây cũng không đơn giản chỉ là dạo chơi khuây khỏa, hắn cần tranh thủ đi thị sát nắm bắt tình hình trong dân trước khi kiểm soát hoàn toàn Trâu thành. Bên cạnh đó, hắn có thể thông qua tiếp xúc với dân chúng để xác thực danh sách Triệu Vĩnh cung cấp không có gì sai sót.

Hễ gặp ai, hắn cũng đều mở đầu khéo léo bằng việc mình tuyên án tử cho Trình Viễn là thay trời hành đạo, thay mặt dân chúng trừng trị tội phạm. Ai cũng hào hứng tham gia vào câu chuyện, nhờ đó, Tú dễ dàng đề cập tới từng cái tên được Triệu Vĩnh liệt vào danh sách tuyên án tử để xác minh từng tội trạng của chúng có chỗ nào sai sót. Kết quả, Tú rất hài lòng.

"Triệu Vĩnh đúng là có năng lực làm quan. Tuyên tội xử án ra sao đều rất hợp lý, có chỗ còn phân tích tốt hơn mình. Một pháp gia đích thực."

Dạo quanh mấy hồi rồi cũng đến giờ ngọ, Tú mở [Bản Đồ] lên để tìm vị trí của Triệu Cấm, phát hiện ra ngài đã ở ngay bên cạnh. Quả nhiên là chênh lệch cảnh giới tạo ra nhiều khác biệt. Thần thức của Tú không phát giác được ra Triệu Cấm ngay cả khi ngài đã gần sát vị trí của hắn. Đây không phải chuyện đơn giản. Trong chiến đấu, một sai sót nhỏ có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, một thông tin chiến lược nhỏ có thể đem lại chiến thắng bất ngờ.

Triệu Cấm cung kính hành lễ rồi bắt đầu báo cáo về công việc. Chỉ một buổi sáng, ngài đã đi cùng Triệu Vĩnh trực tiếp đi gặp từng thế lực cản trở thương nghiệp của hắn, cứ thế truy cứu ngược từ đám cầm đầu nhỏ đến đầu lĩnh to, cuối cùng phát hiện ra kẻ đứng đằng sau gây bất lợi cho Triệu Vĩnh đều là người từ Tiêu gia. Thế là trong lúc Tú đụng độ với Trình Phụng, một mình Triệu Cấm đại khai sát giới đánh tới tận cửa nhà Tiêu gia, gây ra một trận hỗn loạn trên địa bàn của gia tộc này.

Giữ nguyên tắc Tú đã dặn dò từ khi phong tước Mã cho ngài, rằng ngài sẽ trở thành sát thủ hoạt động ngầm trong bóng tối dưới tay hắn, ngài đã che giấu danh tính mỗi khi hành động, càng không để lộ ra sự tồn tại của mình, triệt để đem kiếm tắm máu. Chỉ cần Triệu Vĩnh phán ai tội chết, kẻ đó chắc chắn phải chết. Cứ thế, thuộc hạ của Tiêu gia ngầm hoạt động trên địa bàn của Triệu gia bị tiêu diệt hoàn toàn. Kẻ cầm đầu đường dây gián điệp cài vào địa bàn Triệu gia đang nhởn nhơ vui thú hưởng lạc ở một tửu lâu bỗng nhiên thấy đầu lìa khỏi cổ, chết không kịp chớp mắt.



"Làm tốt lắm, giờ ngài đi gặp Triệu Hạo luôn chứ?"

"Thần tuân mệnh." Triệu Cấm cung kính cúi đầu.

"Vậy quả nhân đi cùng ngài nữa. Quả nhân có đôi chuyện cần bàn với Triệu Hạo. Nếu quả nhân không lầm, sắp tới sẽ có một cơn sóng dữ đánh tới Triệu gia."

"Đại vương lo rằng Trình gia và Tiêu gia sẽ liên thủ đánh Triệu gia?" Triệu Cấm hỏi nhỏ.

Tú gật đầu xác nhận, rồi nói:

"Vậy nên phải thành lập liên minh giữa Lạc Việt và Triệu gia."

"Hạ thần hiểu."

Không giống mấy lần trước bước vào tửu lâu chỉ có người phục vụ đón tiếp Tú, lần này đích thân Triệu Hạo dẫn theo toàn bộ mười ba trưởng lão của Triệu gia tới chào hỏi, vẫn vắng mặt Triệu Bằng trong đám này. Ban đầu Triệu Hạo tưởng rằng Tú là thiên tài được Triệu Cấm tiện tay thu nhặt về bồi dưỡng, nhưng nhác thấy Triệu Cấm luôn kè kè theo sau hắn, liền nhận ra vai vế có chút không đúng, tò mò hỏi:

"Chẳng hay tiên sinh với Triệu Cấm sư thúc có quan hệ gì?"

"Quả nhân là Lạc Việt vương, Triệu Cấm là một thần dân của Lạc Việt." Tú bình thản trả lời.

Triệu Hạo vốn đã tra hỏi được thông tin về Lạc Việt từ Triệu Bằng, lại nghe xàm tấu rằng Triệu Cấm cấu kết với kẻ tự xưng là Lạc Việt vương giết hại người của gã là Triệu Vinh và Triệu Pháp. Ban đầu vốn không để Tú vào mắt vì nghi ngờ Triệu Cấm bày mưu tính kế. Nhưng vừa chứng kiến Tú trên võ đài tung một chiêu đánh cho Trình Phụng thương thế thảm trọng, Triệu Hạo buộc phải nhìn Tú bằng ánh mắt khác. Gã suy nghĩ cẩn thận rồi lên tiếng hỏi:

"Lạc Việt vương nếu đã để mắt đến Giáng Long Mộc, vậy chúng ta làm một giao dịch đi, ta sẽ trực tiếp trao Giáng Long Mộc vào tay ngài."

"Đổi lại là gì?"

"Triệu Cấm sư thúc vi phạm gia quy, ta cần giữ lại để hỏi chút chuyện trong nhà, hi vọng Lạc Việt vương không can dự."

Tú híp mắt rồi quát:

"Đổi một tu tiên giả Hoàng Cảnh để lấy một khúc gỗ? Ngươi bị điên à? Triệu Cấm là thần dân của Lạc Việt, không phải món hàng mà tùy tiện đổi chác!"

Nghe xong câu đầu tiên, cả Triệu Hạo lẫn các trưởng lão trong phòng họp đã choáng ngợp rồi. Ai nấy cũng đều lén dùng thần thức thăm dò thực lực của Triệu Cấm, kết quả, Triệu Hạo không thăm dò ra được, còn các trưởng lão đồng loạt bị thần thức phản phệ đến chảy máu mũi. Tình thế đã thay đổi. Đối phương có một người có thể đánh chết cường giả Hoàng Cảnh và một tu tiên giả Hoàng Cảnh thừa sức thu thập một đám Lục Cảnh, nghĩ thế nào cũng không có cửa thắng. Trước biến cố nghìn cân treo sợi bún như thế này, Triệu Hạo chủ động giảng hòa:

"Lạc Việt vương, thứ cho ta có mắt như mù. Ngài có thể cầm lấy Giáng Long Mộc và đi bất cứ lúc nào, không ai ngăn cản."

"Ngươi đuổi ta đấy à?" Tú cười nói "Ta đến để thành lập liên minh mà?"

"Liên… Liên minh?" Triệu Hạo thoáng ngẩn người, còn các trưởng lão thì sáng mắt vì nhìn thấy hi vọng.

"Liên minh giữa Lạc Việt và Triệu gia. Chúng ta sẽ triển khai ba cánh đồng loạt xuất kích, thu phục Mã gia, Trình gia và Tiêu gia ngay để đưa Trâu thành về một mối."