Một ngày rắc rối

Attack On Tutien

Một ngày rắc rối

Sau khi liên lạc qua bộ đàm của hệ thống tới Triệu Cấm, Tú đã thông báo điểm hẹn cho ngài. Vì ngài đang bận công việc nên Tú cũng chỉ yêu cầu ngài đến đây vào giờ ngọ thôi. Chốt hẹn xong xuôi, hắn quay sang hướng Triệu Hạo cười nói:

"Quả nhân đã thông báo cho Triệu Cấm rồi đấy, đúng giờ ngọ trưa nay ngài ấy sẽ đến. Giờ quả nhân có việc phải đi rồi, không cần tiễn."

Tú xoay lưng rời đi. Vừa bước ra khỏi cửa, trong phòng đã vọng ra tiếng cãi cọ ỏm tỏi.

"Tông chủ, hà tất phải nể mặt một tên nhãi ranh xấc xược như vậy?"

"Cái gì mà quả nhân? Hắn dựa vào đâu mà tự xưng vương ở đây?"

"Hắn giả vờ nói chuyện được với Triệu Cấm mà tông chủ cũng tin được sao?"

"Hắn chắc chắn đang đi tìm Triệu Cấm để thám báo, đời nào Triệu Cấm dám đến đây chịu tội?"

Giữa muôn vàn tiếng tranh cãi, Triệu Hạo vẫn điềm tĩnh nhấp một ngụm trà. Khi gã đặt chén trà xuống bàn, mọi tiếng tranh cãi liền im bặt. Gã mỉm cười điềm đạm nói:

"Triệu Cấm đã đem tín vật ra để đăng ký tham gia đại hội thường niên. Nếu Triệu Cấm quyết tâm trốn tránh trách nhiệm, thì chúng ta có thể đường đường chính chính theo luật lệ gạch tên chi tộc của lão khỏi gia phả."

Lời này lập tức khiến cho chư vị trưởng lão ngồi đây gật gù thán phục. Tất cả vốn dĩ là chuyện nhỏ, chỉ có lấy vợ nhỏ mới là chuyện lớn thôi. Tú chưa đi khỏi lầu. Vốn dĩ từ trên tầng cao nhất của lầu, hắn có thể tiện quan sát được gần như toàn khu vực quảng trường. Hắn mò ra ngoài ban công của tửu lâu, lấy ra một chiếc ống nhòm quân dụng và tận hưởng không khí đại hội. Không có đám công tử ỷ thế hách dịch, đặc biệt là không có Tú, các thí sinh thi đấu tự tin hơn hẳn. Tuy các thế võ vẫn thiếu tính thực dụng như bộ môn MMA nhưng nó cũng có ưu điểm riêng biệt, đó là võ đạo. Lối đánh công bằng, không tiểu xảo, không ra đòn hiểm độc, đó là một phần của võ đạo.

Đang lúc xem hội, Tú liền cảm thấy có người đang đi tới gần chỗ mình đang đứng. Quay sang nhìn, phát hiện đối phương là một thiếu nữ, hắn liền cất bước né ra xa một chút rồi tiếp tục giương ống nhòm xem tỷ võ tiếp. Chẳng ngờ, thiếu nữ nọ lại lân la đi theo hắn rồi tò mò hỏi:

"Vị đại ca này, huynh đang làm gì vậy?"

Hắn vẫn dán mắt vào ống nhòm đáp:

"Đang xem hội, đừng làm phiền quả nhân."

Cố ý tỏ ra thô lỗ để xua đuổi mà nàng ta lại không lấy làm khó chịu, tiếp tục hỏi:

"Huynh có thể nhìn được tới võ đài bằng vật này sao?"

"Ờ."

"Cho muội mượn nó được không?"

"Không."

Cô nàng mím môi giận dỗi, gương mặt khả ái trông khá dễ thương. Không thể vòi vĩnh được Tú, nàng quay sang vòi vĩnh hai thị nữ:

"Ta muốn ra ngoài chơi, các ngươi để ta đi!"

Hai thị nữ miễn cưỡng đáp:

"Tiểu thư à, tông chủ đã có lệnh không được để tiểu thư rời khỏi đây, đám nô tì không dám trái lệnh."

"Không đi thì thôi, ta cũng không cần nữa. Các ngươi đi vào trong trước đi."

Hai thị nữ nhìn nhau, rồi nhác nhìn về phía Tú. Lúc này hắn bỗng dưng thốt lên khoái chí:

"Ui giời ôi! Tao đã bảo mà! Thằng nhóc Hùng Tài này nhỏ người mà võ to lắm! Mấy cái thằng oắt con này, tuổi tôm!"

Hai người cũng biết Tú là khách quý được mời tới nên không dám thất lễ, nếu để tiểu thư lại cùng với người này chắc cũng tạm yên tâm nên đành làm theo lời tiểu thư mà lặng lẽ trở vào trong. Nhưng hai người đã vô tình mắc lừa tiểu thư. Vốn dĩ nàng muốn đuổi hai thị nữ đi là để lén trốn khỏi tửu lâu này. Còn trốn bằng cách nào thì nàng còn chưa nghĩ ra ý tưởng. Thế là một lần nữa Tú lại bị làm phiền. Tú xuýt xoa lẩm bẩm trong cổ họng:

"Tao thề đứa nào bảo tao là trẻ con đáng yêu lắm thì tao sẽ úp đầu nó vào bao tải rồi đánh rắm đến chết!"

"Huynh à, giúp muội đi, một lần thôi. Muội suốt ngày bị nhốt một chỗ, chẳng được ra ngoài chơi cùng ai cả. Muội sẽ không quên ơn huynh đâu."

"Này nhé." Tú hắng giọng "Từ khi đồng tiền ra đời và xã hội bắt đầu phân chia giai cấp ấy, thì cái gọi là cảm kích không tồn tại, nhé! Tôi chỉ nhận tiền hoặc hiện vật thôi, không nhận bằng khen đâu!"

Nàng liền tỏ ra bẽn lẽn, rồi đáp:

"Bây giờ muội không có gì cả, vậy muội nguyện dùng thân báo đáp được không?"

"Không." Tú thẳng thừng đáp, vẻ mặt lạnh lùng chỉ thiếu một chút là khinh bỉ rồi.

"Vậy muội phải làm gì mới được?" Thiếu nữ vẫn nhõng nhẽo không chịu buông tha cho Tú.

Mong ước giản đơn là tìm một nơi vắng vẻ xem đấu võ vì một con nhóc phiền phức mà tan tành, Tú bực mình rút khẩu AN94 ra vừa la hét om sòm vừa xả đạn lên trời. Hết đạn, hắn thay thêm băng mới rồi chĩa thẳng vào đầu thiếu nữ nọ, không quên gạt chốt an toàn tránh lỡ tay thổi bay đầu con bé. Hắn gằn giọng:

"Bố mày không rảnh để trông trẻ, đừng có làm phiền bố!"

Thiếu nữ làm mặt hờn dỗi, khóe mắt đã ngấn lệ, giọng run run gắt lên:

"Ngươi to tiếng cái gì chứ? Đây là nhà của ta, ngươi định đuổi ta chắc?"

Tú định thần lại, ngẫm lại lời của thiếu nữ hợp lý, liền cất súng đi rồi lặng lẽ leo ra khỏi lan can tính rời khỏi chỗ này. Nhưng hắn đâu được yên thân, thiếu nữ nọ quyết bám riết lấy hắn dù vừa bị đối xử thậm tệ, khẩn khoản van xin:

"Đừng đi mà, huynh đưa muội theo với được không?"

Tú vẫn đứng trên lan can, nhìn xuống dáng vẻ tội nghiệp của nàng mà nghĩ ngợi. Hệ thống cung cấp danh tính của nàng, tên của nàng là Triệu Thương, con gái của Triệu Hạo, người sẽ sớm phải lên xe hoa với quán quân của đại hội tỷ võ kia. Hắn không thể tùy tiện đưa nàng chạy nhảy tung tăng được, ảnh hưởng tới danh tiết của nàng. Triệu Hạo dĩ nhiên sẽ vì chuyện này mà khó nói chuyện hòa giải được. Hắn khẽ thở dài, rồi lạnh lùng buông một câu:

"Việc của ngươi, quả nhân sẽ không can thiệp."

Rồi hắn hét lớn, niệm thêm linh khí để khuếch trương thanh âm:

"Người đâu? Mau đưa tiểu thư về phòng!"

Chưa đầy ba giây sau, tiếng bước chân dồn dập chạy tới ban công. Một đám thị nữ trông thấy Tú đang đứng trên lan can còn Triệu Thương thì đang hai mắt rơi lệ liền chạy tới kéo nàng lại, gấp gáp nói:

"Tiểu thư, mau về thôi, đừng làm phiền khách quý của tông chủ."

Triệu Thương miễn cưỡng đi cùng đám thị nữ. Tú nhảy xuống khỏi lan can trở lại ban công, tính xem tỷ võ tiếp nhưng tự dưng không còn hứng thú nữa. Hắn lại toan rời đi, nhưng cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Hắn ngắm nghía chiếc ống nhòm quân dụng trên tay một lát, rồi treo nó lên một lẵng hoa bên tường. Sau đó nhảy khỏi ban công, nhảy nhót trên những mái nhà thoăn thoắt như mấy tay sát thủ trong tựa game Assassin’s Creed. Để làm được điều này, hắn buộc phải triển khai linh khí truyền dẫn khắp cơ thể để trở nên linh hoạt hơn. Cảm giác này sảng khoái hơn là chỉ ngồi sau màn hình điều khiển nhân vật nhiều.

Đang vui chưa được bao lâu thì hắn lại gặp phiền phức. Số là tai mắt của Trình Phụng đã phát hiện ra hắn từ lúc bước vào tửu lâu. Vì không dám làm kinh động tới Triệu Hạo nên chúng chỉ dám kéo nhau tới vây quanh tửu lâu, chờ Tú thò đầu ra là vây bắt thôi. Phát hiện tình hình, Tú bực dọc lôi khẩu AN94 ra một lần nữa, lẩm bẩm nói:

"Chúng mày lúc nãy chắc cũng trông thấy tao lôi con hàng này ra rồi nhưng không biết nó có tác dụng gì đúng không? Giờ nhìn bố mày thể hiện luôn!"

Gạt chốt an toàn tới chế độ bán tự động, tức là mỗi lần bóp cò chỉ nhả ra một viên đạn dù đạn vẫn tự động nảy lên nạp vào ổ. [Bản Đồ] đã xác định rõ vị trí từng tên bám đuôi, tên nào tên nấy đều mặc đồ đen kín mít, đằng đằng sát khí tỏ rõ ý muốn diệt hắn. Tuy chưa xác định được đám này là người của Trình Phụng hay Triệu Bằng, nhưng hắn muốn xử lý dứt điểm. Hơn nữa đám này đều chỉ là tu tiên giả Lam Cảnh, dù có đánh tay không cũng chẳng phải đối thủ của hắn. Mà hắn thì đã là Lục Cảnh, cộng thêm vũ khí VIP trên tay nữa thì có thêm trăm tên nữa xông tới cũng chỉ thành vật tế cho [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] thôi.

Với kinh nghiệm hai năm lăn lộn ở thao trường khi thực hiện nghĩa vụ quân sự kiếp trước, cộng thêm giác quan được tăng cường bởi cảnh giới tu tiên, Tú nổ súng phát nào là chuẩn chỉ phát đó. Từng phát súng liên tục nã ra, đạn bắn lủng sọ não từng tên một. Súng có lắp nòng giảm thanh nên tiếng động không đủ chen được vào tiếng người huyên náo trên phố. Chỉ có thi thể cứ thế rơi rụng từ trên trời xuống giữa phố xá càng làm cho đám đông trở nên hỗn loạn và ồn ã hơn. Đám này đúng là sát thủ chuyên nghiệp. Đồng đội chết như rạ vẫn quyết không từ bỏ nhiệm vụ. Chúng cứ lao về phía Tú như thiêu thân, cố căng mắt ra tìm xem ám khí từ đâu ra vì rõ ràng Tú không hề triển khai công pháp.

Mà công pháp nào lại có thể dễ dàng hạ gục một tu tiên giả Lam Cảnh chỉ với một ngụm linh khí (20 điểm nội lực) bé tẹo? Bọn chúng tản ra nhiều góc độ vây lấy Tú, phản công bằng những thứ ám khí tẩm độc. Tú miễn cưỡng đủ trình độ né tránh mấy thứ đó, cũng biết tìm chướng ngại vật để ẩn nấp và tiêu diệt từng tên một. Riêng tên cuối cùng, Tú không bắn hạ ngay mà chỉ nhằm vào chân tay để cho gã không thể chạy trốn hay tự sát được. Tú vội vã tiếp cận, lột mặt nạ của tên đó ra thì thấy gã đã phun máu đằng miệng và chết.

"Vẫn kịp cắn lưỡi tự tử? Chuyên nghiệp đấy!"

Không bắt sống được người để moi tin tức, Tú lắc đầu tạm cho qua, tin rằng một màn này đủ sức kinh động tới kẻ đứng sau đám sát thủ này rồi. Dĩ nhiên chẳng thể tìm được manh mối gì ở trên người đám sát thủ này, nên Tú chẳng buồn lục soát. Hắn cất súng đi rồi lẳng lặng lẩn vào đám đông đi mất hút.