Chương 37: Triệu Hạo ra mặt

Attack On Tutien

Chương 37: Triệu Hạo ra mặt

Tú một lần nữa xuất hiện ở đại hội khiến cho ban tổ chức cùng vô số khán giả không khỏi kinh ngạc. Thế quái nào thanh niên này còn dám to gan quay lại trong khi đang bị Trình Phụng săn lùng ráo riết? Bộ hắn cố ý giỡn mặt chăng? Ngày hôm qua may mắn thoát chết vẫn còn cảm thấy mạng mình chưa tốt hay sao? Hắn cũng đi một mình, thậm chí tách khỏi đám đệ tử của Triệu Cấm ngay từ đầu để tránh kẻ xấu vì hắn mà gây rắc rối cho đám trẻ.

Hắn lại truy cập danh sách của Triệu Vĩnh để tìm ra mục tiêu tiếp theo. Hắn cứ lượn lờ quanh mấy võ đài để xem có tên nào sắp sửa bị hắn cho "ăn tỏi" không. Đám thí sinh vừa thi đấu, vừa thấy Tú nhìn về phía mình đâm ra sợ hãi. Chúng làm sao không kinh sợ cho được khi hôm qua Tú một quyền đánh chết Trình gia đại thiếu đó. Nếu bị tên điên này mà nhắm vào thì chúng làm gì có cơ hội chiến thắng, giữ được cái mạng cũng xem là giỏi giang rồi.

Cuối cùng chẳng thấy ai "đạt tiêu chuẩn" để lĩnh án tử cả, Tú bèn tùy ý hỏi luôn khán giả xung quanh. Mà những cái tên hắn nhắc đến đều là con ông cháu cha, ở Trâu thành cũng hoành hành gây nên nhiều tội ác đáng hận. Người trẻ thì do dự sợ sệt không dám đáp lại hắn. Còn rất nhiều người trong đám đông đều hi vọng hắn sẽ ra tay hiệp nghĩa như đã hành hình Trình Viễn hôm qua, đều nói rằng mấy tên đáng chết kia đều sợ hãi tấm gương Trình Viễn nên không dám thò mặt ra nữa. Lên võ đài thì có cơ may đổi đời thành con rể Triệu gia thì cũng ngon đấy, nhưng mà cơ hội chết còn cao hơn.

Thành ra bữa nay trên võ đài chỉ toàn những thanh niên chính trực thiện lương hoặc phạm tội nhẹ chưa đến mức phải chết. Quan sát [Bản Đồ], hắn liền phát hiện ra chuyện đáng lưu ý. Tay trọng tài phụ trách võ đài của Tú hôm qua không thấy đâu cả. Tuy hắn không nhớ hết mặt mũi tất cả trọng tài có mặt hôm qua nhưng một vài trong số đó vẫn đang làm việc bình thường, chỉ có người kia là mất tăm thôi. Thấy lạ, hắn liền đi tới chỗ đám Ngạo Kiều đang ngồi mà hỏi:

"Mấy đứa các ngươi có thấy vị trọng tài phân xử cho trận đấu của quả nhân hôm qua không?"

Ngạo Kiều liền giương ống nhòm lên nhìn quanh các võ đài một lượt rồi trả lời:

"Giờ tiểu nữ mới để ý thấy ông ta không có mặt mà thay bằng một người mới rồi."

"Tức là các trọng tài khác vẫn làm việc bình thường?" Tú hỏi lại.

"Vâng." Ngạo Kiều khẽ gật đầu đáp.

Từ đây hắn có thể phỏng đoán vị trọng tài kia vì hắn mà bị liên lụy rồi. Lúc này hắn mới lục lại trí nhớ, hồi nãy lượn qua mấy võ đài, không chỉ mấy thí sinh mà cả các vị trọng tài cũng đều nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng sợ sệt. Chứng tỏ vị trọng tài kia đã gặp chuyện không hay rồi. Hắn định rời đi thì Ngạo Kiều liền hỏi:

"Đại vương, tiểu nữ có thể được nếm lại món ăn lạ lùng hôm qua không?"

"Bỏng ngô à?" Tú nói và phất tay hóa phép ra một bịch bắp rang bơ thơm ngon.

Ngạo Kiều và đám huynh đệ của nàng mắt sáng ngời đầy thèm khát. Tú mỉm cười, rồi chi điểm Chiến Tích đổi cho mỗi đứa lấy một bịch bông ngô và một cốc nước giải khát để tận hưởng đại hội. Xong hắn vội vã đi ngay. Hắn đi tìm ban tổ chức để hỏi han tình hình. Ban tổ chức vốn đặt văn phòng thường trực tại một tửu lâu sang trọng của Triệu gia gần khu vực này. Vừa bước vào cửa, một nữ lễ tân dung mạo tươi trẻ đi tới chào hỏi hắn vồn vã:

"Đại nhân là Phạm tiên sinh phải không? Tiểu nữ được lệnh của Triệu tông chủ tới tiếp đón tiên sinh, xin mời đi theo tiểu nữ."

Hắn thoáng có chút do dự, nhưng rồi cũng đồng ý đi theo nàng lên tầng cao nhất của tửu lâu. Sao tự dưng hắn lại tỏ ra đề phòng một thiếu nữ người phàm nhỉ? Tầng cao nhất chỉ có một phòng, dành riêng cho người quyền lực nhất nơi này. Không ai khác, chính là Triệu Hạo, tông chủ Triệu gia. Nhìn quanh quẩn một lượt, khắp phòng đều là vật báu, tùy tiện đập phá cũng thiệt hại vạn lượng vàng. Phòng ốc sơn son thếp vàng, nội thất sang trọng, gia nhân kẻ hầu người hạ tấp nập vào ra.

Giữa phòng này có bày bàn tiệc thịnh soạn, tiện tay gắp thức ăn cũng là nuốt xuống một cục vàng. Hai bên bàn tiệc đã có khách ngồi, đều là bạch y lão nhân tướng tá đạo mạo, râu tóc bạc phơ như tiên ông. Thực tế là tám ông năm bà, trông ngoại hình có thể đoán ra tuổi tác cũng cao. Ai cũng đều là tu tiên giả Lục Cảnh, tất cả đều mang họ Triệu, xem ra đều là trưởng lão của Triệu gia. Mười ba người nhưng lại có đến mười sáu ghế chia đều hai bên, thừa ba chỗ? Đầu bàn kê một chiếc ghế chạm trổ mãnh sư nhìn hết sức oai vệ. Đây chắc chắn là chỗ dành cho Triệu Hạo rồi.

Nàng lễ tân dẫn Tú tới phòng rồi lập tức rời đi, liền đó một tiếng nói vang lên oang oang trong phòng:

"Phạm tiên sinh, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, thật không ngờ tiên sinh lại có nhã hứng tham gia đại hội."

Giọng này là của một người đàn ông trung niên, Tú đoán vậy. Ở Trái Đất mà có hiện tượng này thì hắn sẽ lập tức tìm xem mấy thùng loa giấu ở chỗ nào. Còn đây là tu tiên giới, thủ đoạn này chỉ đơn giản là vận linh khí khuếch trương thanh âm lên mà thôi. [Bản Đồ] của hệ thống rất mau chóng truy lùng ra vị trí của người này, đồng thời công bố cho Tú biết danh tính của y: Triệu Hạo. Nếu đối phương đã thích ra vẻ thần bí, thì hắn cũng thể hiện chút vậy. Đứng trước mặt các trưởng lão, Tú so cằm mỉm cười bình thản nói:

"Triệu tông chủ, nếu ngài gọi quả nhân tới để chơi trốn tìm thì để khi khác vậy. Quả nhân đang rất bận."

Tú rào trước một câu như thế này để thăm dò thái độ của những người này. Các trưởng lão đồng loạt trừng mắt nhìn hắn nhưng môi mím chặt không dám hó hé. Điều này dẫn hắn tới một suy đoán, Triệu Hạo nhất định đã chặn họng bọn họ từ trước rồi. Giọng nói của Triệu Hạo lại tiếp tục vang lên:

"Tiên sinh, xin chớ vội vã. Đại hội vẫn còn nhiều ngày nữa mới hết vòng sơ khảo. Mà quyền quyết định nhân tố hạt giống là do tại hạ sắp đặt, cho dù tiên sinh không lên võ đài một trận nào nữa thì cũng đã có sẵn tư cách dự chung kết rồi. Tiên sinh chẳng hay là đã coi lọt mắt ái nữ của tại hạ?"

Tú thở dài rồi mỉm cười nói:

"Quả nhân nói thẳng ra vậy: quả nhân đến đây vì Giáng Long Mộc thôi. Quả nhân đã có vợ, rất xinh đẹp và hung dữ, không có ý định lấy thêm vợ đâu."

Ánh mắt của các trưởng lão tức thì hằn thêm vài sợi tơ máu. Nếu nhìn có thể trực tiếp giết người thì Tú đã về Bệ Đá Cổ đếm số từ lâu rồi. Nhưng nếu Triệu Hạo thay đổi thái độ thì mấy ông bà này sẽ lập tức xông lên xé xác hắn cũng nên. Triệu Hạo lại tiếp, giọng điệu có chút hạ xuống:

"Quả đúng như những gì tại hạ được nghe, tiên sinh có chí xưng vương, đã tự lập nên một nước nhỏ tên là Lạc Việt. Tiên sinh cho rằng đánh bại được ba tu tiên giả Lục Cảnh liền có thể thành vương được hay sao?"

"Vậy là Triệu tông chủ cũng đã biết rồi? Vậy quả nhân cũng thẳng thắn mà nói luôn, nước nhỏ nhưng có võ, kẻ nào có ý đồ xâm phạm thì toàn dân toàn quân Lạc Việt sẽ đuổi đánh đến cùng. Hơn nữa, quả nhân mới chỉ giết một tên Triệu Vinh và Triệu Pháp, tên Triệu Bằng lâm trận bỏ chạy rồi, lấy đâu ra mà đánh bại ba người?"

Vừa nhắc đến tên ai, Tú liền chỉ tay vào một trong ba chiếc ghế trống kê ở đó, giọng điệu đanh thép. Nếu ai cũng có khả năng tái sinh thì sẽ có được thái độ tự tin này thôi. Các vị trưởng lão ngồi đây đã giận tím mặt rồi. Nếu Triệu Hạo chỉ cần hô giết một câu là Tú không kịp phản ứng đã thấy xám màn hình rồi. May thay, Triệu Hạo vẫn còn chủ trương hòa hoãn:

"Giáng Long Mộc là vật tổ truyền từ tằng tổ Triệu Vân, đại vương sao lại muốn có nó?"

"Quả nhân chẳng nói rồi sao? Quả nhân không ham hố giải thưởng quán quân, vậy thì còn á quân đấy thôi. Mặc dù không biết Giáng Long Mộc này có tác dụng gì nhưng vẫn hơn là dắt về một cô vợ bé để rồi bị vương hậu vả cho không trượt phát nào."

Nói tới đây, Tú nhún vai thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối. Con gái của một tông chủ nào có dễ dàng bị gả đi làm vợ bé được, cho nên Tú đưa ra điều kiện này cũng là gỡ gạc lại mặt mũi cho Triệu gia rồi. Các trưởng lão cũng giãn được chút biểu cảm căng thẳng trên gương mặt vì không ngờ Tú lại chỉ có hứng thú với một khúc gỗ. Triệu Hạo liền hỏi:

"Điều gì có thể khiến tiên sinh đảm bảo mình giành được ngôi á quân?"

"Chỉ cần xin thua ở trận chung kết thôi." Tú thản nhiên đáp.

"Bất kể đối thủ là ai sao? Như vậy chẳng phải mất mặt…?"

"Cái quả nhân cần chưa bao giờ là mặt mũi." Tú mỉm cười rồi lạnh lùng bỏ đi.

Vừa quay lưng, giọng nói của Triệu Hạo đã vang lên phía sau:

"Tiên sinh, đâu cần vội."

Không cần quay lưng, nhìn [Bản Đồ] cũng thấy ngay Triệu Hạo đã chễm chệ ngồi xuống ghế chủ tọa rồi, Tú mỉm cười đắc ý, rồi quay lại nhàn nhã nói:

"Cũng phải, đâu có vội. Nhưng điều gì đảm bảo rằng các người sẽ để cho ta bước vào tới chung kết?"

Tú tùy tiện kéo một chiếc ghế ra khỏi chỗ, rồi đặt mông xuống ngồi đối diện với Triệu Hạo, nhìn thẳng vào mắt gã. Tu tiên giả Hoàng Cảnh ư? Triệu Cấm mạnh hơn hẳn đấy. Ít nhất thì hệ thống đánh giá vậy.

"Đơn giản thôi." Triệu Hạo mỉm cười nham hiểm "Triệu Cấm bị tố cáo tội danh cấu kết với người ngoài, giết hại hai trưởng lão của Triệu gia. Chỉ cần tiên sinh giao ra Triệu Cấm thì sẽ được ghi danh vào vòng chung kết."

"Vậy à?" Tú mỉm cười, dùng ánh sắc bén như mãnh thú săn mồi đáp lại "Triệu Cấm đang ở Trâu thành này đấy, để quả nhân mời ngài ấy tới đây vậy."