Chương 36: Quay lại Trâu thành

Attack On Tutien

Chương 36: Quay lại Trâu thành

Cú đấm dưới tác dụng của [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] kèm theo gần bảy nghìn điểm cộng dồn trực tiếp tiễn vong Thủy Ngư Long. Con giao long với thân thể to lớn như một cây cổ thụ gục chết ngay sau một đòn của Tú. Tuy chỉ có thực lực tương đương Lam Cảnh, nhưng nó vẫn đem về cho Tú thêm mười hai điểm cộng dồn của chiêu thức nọ.

Tuy bị Thủy Ngư Long tính kế hãm hại nhưng hắn vẫn giữ lời hứa, giữ nguyên vẹn xác của nó mà đem quẳng xuống hồ. Cái xác chìm nghỉm xuống đáy sâu, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Linh khí từ trong hồ tỏa ra nồng đậm hơn, rồi bùng lên như cơn sóng lan ra khắp ngọn núi. Cây cỏ chịu ảnh hưởng bởi làn sóng này bỗng nhiên sinh trưởng vượt trội thêm vài phần.

Hệ thống thông báo hắn đã có được mảnh đầu tiên của Bùa Lợi Rồng Nước, toàn bộ quân cờ đều được tăng phúc bởi nội tại này giúp hồi phục 2,5% lượng máu đã mất mỗi năm giây. Hai tuần sau, Thủy Ngư Long sẽ thức tỉnh lần nữa và hắn sẽ tiếp tục ra tay.

Hắn đứng lặng bên bờ hồ một lúc lâu mà suy nghĩ. Thủy Ngư Long cầu xin hắn, hoá ra chỉ là lợi dụng hắn thôi sao? Nó định lừa hắn chủ quan rồi cắn trộm? Bao nhiêu ký ức xấu xí trên thương trường kiếp trước bỗng vì sự kiện này mà vô tình gợi lại trong đầu hắn. Lại một lần nữa hắn hồi tưởng về cái chết oan ức của mình. Hắn chỉ ngầm đoán có kẻ vì muốn trốn nợ mà giở trò hãm hại, chẳng biết được chân tướng sự việc ra sao.

Trong vô thức, cơ thể hắn tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt khiến Triệu Cấm phải rùng mình dù đứng cách xa cả chục bước chân. Năm chiến sĩ cũng đồng loạt bị áp bức bởi luồng sát khí này mà tay chân run rẩy suýt đứng không vững.

Phía Tú, giữa một loạt suy nghĩ, hồi tưởng khiến hắn loạn lạc tâm trí, hắn bỗng ôm đầu hét lớn:

"Con mẹ cuộc đời! Cái định mệnh cuộc đời! Định mệnh cuộc đời!"

Một tràng chửi thề này hắn dốc hết tâm can lẫn sức mạnh mà hét nên thanh âm vang vọng khắp một vùng rừng núi, kinh động tới muông thú chạy tán loạn. Ngay cả Triệu Cấm cũng một phen đứng tim thì năm chiến sĩ bị chấn ngã sõng soài ra đất cũng là điều dễ hiểu. May sao uy áp Tú tỏa ra không duy trì quá lâu, chỉ vỏn vẹn trong ba câu chửi đời rồi thôi.

Chửi xong, tâm tình cũng thoải mái hơn, hắn quay lại chỗ Triệu Cấm và các chiến sĩ, thông báo lộ trình tiếp theo sẽ là tới Trâu thành tiếp tục tham gia đại hội kén rể của Triệu gia. Hắn sẽ dẫn Triệu Cấm theo cùng, còn năm chiến sĩ xạ thủ có nhiệm vụ ở lại canh chừng không cho kẻ nào được bén mảng tới khu vực hồ nước ảnh hưởng tới quá trình tái sinh của Thủy Ngư Long.

Hắn gọi cho Jhin đang có mặt ở Trâu thành, yêu cầu hắn tìm một góc hẻm kín đáo mà thả xuống một [Cạm Bẫy Nghệ Thuật (E)] tạo mục tiêu để hắn và Triệu Cấm niệm [Dịch Chuyển] tới đó. Đây là lần đầu tiên Triệu Cấm được Tú chỉ dẫn cho phép bổ trợ này. Ngài cảm thấy rất ngưỡng mộ trước tài phép thần thông của Tú vì đây là lần đầu tiên ngài được biết tới sự tồn tại của một loại phép truyền tống không tiêu tốn một chút linh khí nào, cũng chẳng cần phải xây dựng một cái truyền tống trận cầu kỳ phức tạp. Tú chẳng biết giải thích ra sao, nhưng cũng không muốn nhận lấy thành tích không phải của mình, liền nói:

"Ngài nên nhớ, những gì quả nhân thể hiện ra đều là nhờ vương hậu ở phía sau âm thầm điều hành."

Triệu Cấm liền cúi đầu cung kính:

"Hạ thần không hiểu chuyện, xin đại vương và vương hậu tha tội."

Tú cảm thấy khó xử liền quay sang vỗ vai Triệu Cấm cười nói sảng khoái:

"Đừng cứng nhắc như vậy. Quả nhân với ngài là chỗ bằng hữu với nhau, đừng câu nệ khách sáo quá làm gì."

Jhin lúc này mới báo cáo:

"Ta vừa bảo mấy đứa trẻ ngồi chờ ở tửu quán, đại hội kén rể của Triệu gia cũng chuẩn bị mở cửa tiếp rồi."

"Được. Đi thôi."

Tú yêu cầu Jhin dẫn đường. Cả ba đi xuyên qua những dãy phố chợ đông người, rồi tới một tửu quán gần quảng trường. Khán đài từ sớm đã náo nhiệt người tới xem kín mít. Vừa trông thấy Tú và Triệu Cấm bước vào, đám đệ tử của Triệu Cấm vội vã hành lễ:

"Đại vương và sư tôn đi đường xa vất vả mà chúng thần không biết tiếp đón chu đáo, xin đại vương và sư tôn tha tội."

Tú và Triệu Cấm nhất thời quay sang nhìn nhau, rồi chẳng nói chẳng rằng cùng nhau cười một mẻ lớn như bố đẻ em bé. Tú vẫy vẫy tay ra hiệu cho chúng đứng dậy rồi cười nói:

"Bớt mấy cái nghi thức rườm rà tiểu tiết này đi. Các ngươi không chào đón quả nhân cũng chẳng hẹp hòi hạch sách làm gì. Ăn sáng cả chưa?"

Trong lúc đám trẻ còn đang bối rối thì Ngạo Kiều đã nhanh nhẹn mời Tú và Triệu Cấm ngồi vào bàn, vừa kể:

"Hôm qua đại vương hồi kinh, võ đài cũng có nhiều nhân tố giỏi giang xuất hiện lắm. Đại vương lát nữa cũng lên đài chứ? Hôm qua Trình Phụng cử tai mắt tay chân đi lại quanh Trâu thành, quyết tìm cho ra đại vương đấy."

"Kiều nhi, ngồi đi, tự dưng nhiều chuyện vậy?"

Nghe Triệu Cấm nhắc nhở, cô nàng tiu nghỉu ngồi xuống cùng các huynh đệ của mình. Tú liền lên tiếng:

"Không sao, tuổi trẻ nên năng động một chút. Dù gì, Ngạo Kiều cũng đến độ sắc xuân ngời ngời, chẳng hay Triệu lão gia có muốn bày đại hội kén rể không?"

Ngạo Kiều nhất thời đỏ mặt, bị các sư huynh sư đệ được dịp trêu chọc liền mắng mỏ mấy tiếng. Triệu Cấm hiểu Tú không hoàn toàn nói đùa. Giờ ngài đã là một cao thủ Hoàng Cảnh, thừa sức một mình dựng lên một tông môn riêng làm chủ một địa bàn. Mà Ngạo Kiều nghiễm nhiên liền trở thành một nàng tiểu thư trâm anh đài các. Ngài đáp:

"Đại vương có chỉ dụ ắt hạ thần sẽ làm theo."

Tú liền xua tay nói:

"Ý quả nhân không phải vậy. Quả nhân định rằng sẽ cho phép thần dân được tự mình quyết định hôn sự, không ai được phép can thiệp vào. Dĩ nhiên, thân là con cháu trong nhà, ý kiến của bậc sinh thành phải được tiếp thu lắng nghe."

Triệu Cấm lại một phen đau đầu vì những gì Tú nói trái ngược hẳn đạo lý thông thường ở đây, rằng cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đấy. Ngài liền thắc mắc:

"Như vậy chẳng phải sẽ dạy hư đám hậu bối sao?"

"Tất nhiên sẽ có những vấn đề nảy sinh kèm theo, nhưng với cương vị của bậc tiền bối, cũng nên mở rộng vòng tay để đám hậu bối được thoải mái phát huy sở trường, làm giàu tiềm lực của quốc gia mai sau. Vũ trụ thì hằng hà sa số bí ẩn mà một đời người chẳng thể giải đáp trọn vẹn, chỉ có hậu bối mới có thể tiếp bước chúng ta mà khai phá thiên cơ."

"Đại vương quả là hiểu biết thâm sâu, thấu tường chân lý. Thần tâm phục khẩu phục."

"Ngài hiểu được thì tốt. Con cháu của ngài, quả nhân chỉ có thể dựa vào ngài mà giáo dục đào tạo."

"Đa tạ đại vương đã coi trọng hạ thần! Thần quyết không phụ lòng đại vương."

"Giờ quay lại việc chính nhé? Quả nhân có tình cờ gặp được Triệu Vĩnh ngày hôm qua, ngài tiện đường ghé qua thu thập hắn về chi tộc của mình, giúp hắn giải quyết những vấn đề khó khăn trên thương trường, nếu Triệu Vĩnh tố cáo kẻ nào có tội trạng quá nặng thì ngài cứ mạnh tay xử lý. Quả nhân sẽ lên võ đài tiện tay xử lý những kẻ ỷ vào gia thế mà nhũng nhiễu dân lành. Tương lai của quốc gia không thể trông chờ vào một đám người trẻ bại hoại được."

Nghe nhắc tới Triệu Vĩnh, Triệu Cấm biểu hiện ra là có quen biết. Ngài nhận mệnh và khẩn trương lên đường, không quên dặn dò đám môn đệ phải nghe lời đại vương dạy bảo. Sư tôn vừa rời khỏi cửa, Ngạo Kiều lập tức sà vào ngồi cạnh Tú lanh lảnh nói:

"Đại vương! Võ đài sắp mở rồi đấy!"

Trong tay nàng là chiếc ống nhòm quân dụng Tú đưa cho hôm qua. Xem ra nàng rất háo hức muốn xem Tú đánh đấm. Hắn đã thần kỳ trốn thoát khỏi tay Trình Phụng, một trong tứ đại gia chủ của Trâu thành, làm sao không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ được. Tú liền cười nói:

"Đừng ngưỡng mộ quả nhân, ngưỡng mộ sư tôn của mấy đứa ấy. Ngài ấy đột phá lên Hoàng Cảnh rồi."

Đây quả là tin chấn động, khiến đám môn đệ của Triệu Cấm ùa tới vây quanh Tú hỏi han rối rít. Tú liền tiết lộ về việc sau khi được truyền thụ "kiếm pháp", Triệu Cấm sau một hồi minh tưởng đã thành công đột phá lên Hoàng Cảnh. Việc này khiến cho chúng rất đỗi tự hào vì có thể tự tin vỗ ngực mình là đệ tử của một tu tiên giả Hoàng Cảnh, khối kẻ phải nể mặt đó. Dường như đoán ra đám người trẻ này đang nghĩ gì, Tú liền lên tiếng dạy bảo:

"Các ngươi có thể lấy sư tôn mình làm tự hào, nhưng ngược lại, chính các ngươi đừng để ngài ấy phải mất mặt vì có một đám đệ tử không ra gì. Sở dĩ vương hậu truyền thụ kiếm pháp cho Triệu Cấm là vì thấy ngài ấy là một người đức độ, xứng đáng được tiếp nhận."

Đám trẻ gật gù ra chiều nhận thức được lời Tú giảng. Hắn đã khéo léo để chúng tin rằng trùm cuối không phải là Tú, mà là Minh Nguyệt. Cũng đồng thời là lời hắn tự nhắc nhở bản thân rằng không bao giờ được quên mình chỉ là một người bình thường, vô tình có được sự phù trợ của một thế lực hùng mạnh mà thôi. Quyền lực dễ dàng làm tha hóa con người. Hắn không thể biết được mục đích của thế lực tự xưng là Thần Trí Tuệ kia khi trao quyền lực cho hắn là gì, cũng không rõ kẻ này là tốt hay xấu ra sao, nhưng hắn sẽ luôn tỉnh táo và quyết hoàn thành công cuộc chinh phạt thế giới này.

Hắn quyết tâm thay đổi bộ mặt của tu tiên giới này, cho tất thảy con người dù là phàm nhân hay tu tiên giả cũng phải thay đổi tư duy, không thể mãi đắm chìm trong lối suy nghĩ lạc hậu, nghèo nàn và tầm thường suốt một nền văn minh nghìn vạn năm được.