Chương 30: Võ đài kén rể

Attack On Tutien

Chương 30: Võ đài kén rể

Đăng ký xong nhưng Tú vẫn chưa vội bước lên võ đài. Hắn còn chờ một thứ. Không để hắn chờ lâu, Triệu Vĩnh đã đem thứ đó tới cho hắn. Chính là danh sách những kẻ hoành hành ác bá tại Trâu thành này, làm ra nhiều tội ác tày trời không thể dung thứ mà Tú đã cho phép Triệu Vĩnh được quyền phán xử với án tử hình. Có được danh sách này, Tú sẽ tự tin quyết đấu và thoải mái nện [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] kiếm thêm điểm cộng dồn.

Trước đông người, công khai tuyên án và hành quyết kẻ thủ ác nhất định sẽ thu phục nhân tâm rất nhanh. Đồng thời những kẻ thân thích muốn tìm Tú trả thù cũng sẽ sớm kéo tới nộp điểm cho hắn. Kịch bản này thường thấy trong mấy bộ truyện hắn từng đọc và nghe dân mạng đồn thổi. Cái trò kéo bầy kéo đàn úp sọt này chẳng quá đỗi xa lạ với xã hội loài người.

Hắn không muốn lạm sát. Nhưng để tạo dựng nền tảng một quốc gia thượng tôn pháp luật, hắn cần thẳng tay xử trảm những thành phần cặn bã của xã hội, tạo ra môi trường trị an nghiêm minh, sạch sẽ và văn minh cho người dân yên tâm chí thú làm ăn. Từ những nghiên cứu về thiên nhiên, Tú đã đúc rút ra quy luật, hổ báo cáo chồn có mạnh đến mấy thì cũng đều sẽ tuyệt chủng trước những loài nhỏ bé như ong kiến. Và tổ chức xã hội của loài ong và kiến được xem là văn minh tiến bộ nhất.

Tất nhiên Tú không định xây dựng Lạc Việt thành một xã hội như thế. Vì con người rất khó để mà từ bỏ chủ nghĩa cá nhân vị kỷ như loài kiến và ong được. Danh sách những kẻ cần giết cùng những người sẽ có đóng góp nhất định cho cuộc chinh phạt và kiến thiết của hắn đã có đủ. Thường hắn sẽ mất rất nhiều thời gian để quyết định, nhưng chỉ cần tải dữ liệu lên hệ thống, Minh Nguyệt sẽ lo liệu việc đó trong nháy mắt.

Cái tên đầu tiên Tú tra cứu là Lăng Mặc. Hắn tuy có thói xấu khó ưa nhưng lại không nằm trong danh sách bị tử hình, thậm chí gia tộc họ Lăng còn mang danh trí thức, sẵn sàng đi theo lý tưởng tiến bộ mà Tú muốn thực thi. Có thể Triệu Vĩnh sẽ có nhận định sai sót, nhưng trước mắt hắn tạm tin được tay này. Đối phương có tội hay vô tội, đám đông đang bu kín quảng trường kia là những thẩm phán đáng tin nhất.

Lăng Mặc vừa đánh bại một đấu thủ và xin trọng tài cho xuống nghỉ ngơi hồi sức, trọng tài lập tức gọi lên một người. Tên này là tu tiên giả Lam Cảnh, tướng tá cao lớn, nhìn cũng khá nam tính, đi đứng oai phong lẫm liệt. Hắn tên là Phạm Văn Trường, con trưởng của Phạm gia lập nghiệp ở địa bàn của Tiêu gia. Tuy không có tên trong danh sách "đen" cần xóa sổ nhưng bản thân hắn cũng chẳng được ghi nhận là kẻ có tài. Được cái thiên phú võ thuật, sớm đạt tới Lam Cảnh khi mới mười sáu tuổi, ở Trâu thành cũng được coi là nhân tài.

Nhưng có tài thường đi đôi với tật. Tật của tên này kể ra không ít, hồ sơ Triệu Vĩnh cung cấp còn dài hẳn hai trang giấy trong khi những người khác chỉ mất nửa trang đến một trang là trích lục xong hồ sơ rồi. Mà hai trang giấy kia, kể công thì ít, luận tội thì nhiều. Tên này rất hóng hớt chuyện bao đồng, chuyên đổ dầu vào lửa, học thì ít mà văn vở thì nhiều. Người ta đánh nhau giữa chợ, hắn vào ra tay hào hiệp can ngăn, người ta lại đánh nhau ác liệt thêm. Dân tình còn lấy hắn ra làm ví dụ tiêu biểu của câu thành ngữ "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".

Ấy vậy mà hắn cũng nhờ thói văn vở giang hồ mà kết được bè đảng riêng. Đám này tối ngày không lo làm ăn, chỉ rủ nhau đàn đúm rượu chè bê tha, nhàn rỗi thì lại kiếm chuyện hóng hớt đánh nhau. Thành phần này chưa đáng bị giết, nhưng để sống lay lắt cũng chẳng đóng góp được gì cho xã hội. Để cho mầm mống bệnh tật này không bùng phát thành dịch, tốt nhất là cứ dần cho hắn một trận nhớ đời. Nghĩ là làm, Tú nhảy ngay lên võ đài đối mặt với Phạm Văn Trường.

Tú trình ra thẻ chứng nhận tư cách dự thi của mình cho trọng tài rồi đứng vào vị trí chuẩn bị chiến đấu. Phía đối diện, Phạm Văn Trường nhìn thấy Tú dáng dấp nhỏ hơn mình liền làm bộ mặt đàn anh, xem thường đối thủ. Tú thấy vậy liền cảm thấy mình đã chọn đúng một tên hề để vờn giỡn chơi rồi.

"Tiểu huynh đệ, tuổi còn trẻ mà đã muốn tranh tài kén rể à?" Phạm Văn Trường hồ hởi cười nói.

Tú thấy rõ tên này một là ra vẻ thảo mai một cách vô duyên, hai là đang cố ý khiêu khích Tú một cách não tàn. Và dù là thế nào thì Tú cũng đều cảm thấy ngứa mắt. Thấy Tú không trả lời, Phạm Văn Trường lại mở mồm tiếp:

"Kìa tiểu huynh đệ, không chào hỏi giao lưu lấy một câu được sao? Dù sao thì cũng chỉ có một người chiến thắng, sau này có lẽ còn có duyên tái ngộ, chỉ bằng kết giao…"

"Không rảnh." Tú khinh bỉ thốt ra một câu.

Trọng tài đã phát hiệu lệnh bắt đầu cuộc đấu mà tên này lải nhải đến phát sốt. Phạm Văn Trường mỉm cười tỏ vẻ nhã nhặn điềm đạm, thủ thế rồi nói:

"Xuất chiêu đi."

Tú chậm rãi quan sát và thăm dò thông tin về đối thủ qua hệ thống. Đại khái tên này là Lam Cảnh trung kỳ, còn Tú thì là Lục Cảnh sơ kỳ, chênh lệch không nhỏ. Mỗi một cảnh giới đột phá lên, chỉ số cơ bản của tu tiên giả sẽ gia tăng đột biến theo. Cho nên nếu đánh nhau chay không dùng vũ khí xịn, đồ nghệ xịn, công pháp xịn, hay chơi thuốc xịn thì không thể có chuyện cảnh giới thấp đánh được cảnh giới cao hơn được.

Mở màn, Tú trực tiếp xông lên vung một quyền. Dĩ nhiên đường quyền đơn giản này thì không làm khó được tên Trường. Hắn lách người sang một bên né nhẹ. Né nhẹ là gì? Là không cần né mạnh. Mà Tú cố ý vung quyền bằng tay phải chếch sang trái, mồi dẫn cho hắn đưa đầu sang trái để vừa vặn sượt qua cú đấm, đồng thời khiến hắn tưởng rằng Tú sơ hở mà tìm đường phản công.

Nhưng Tú dày dạn kinh nghiệm hơn hắn nhiều. Sau pha nhử đòn kia, Tú lập tức xoay lưng, tay trái nương theo lực ly tâm tung ra một đòn cùi chỏ nện vào giữa mặt tên Trường. Tất cả chỉ diễn ra trong gang tấc, thứ võ kỹ lạ hoắc này tên Trường không kịp nhìn ra, chỉ thấy một phen xây xẩm mặt mày, choáng váng ngã ngồi ra sàn. Tú không vội, chậm rãi lùi lại chờ đối thủ đứng dậy.

Mới mở màn mà tên Trường đã dính đòn be bét máu mũi, trông khổ sở vô cùng. Hắn lồm cồm bò dậy, liếc mắt nhìn quanh, thấy khán giả đang hò reo tán thưởng, trong lòng dâng lên uất hận cùng xấu hổ ê chề. Cái này gọi là gáy sớm thì ăn đất mà.

Hắn làm sao hiểu được thủ pháp của Tú. Một đòn rất phổ biến trong các trận đấu MMA, đòn reverse khiến đối thủ khó lòng nhìn ra hướng tấn công thực sự. MMA là kết tinh võ thuật của toàn thế giới trong suốt bề dày lịch sử nhân loại, không phải là thứ tri thức mà một tên tay chân phát triển hơn đầu óc có thể tự lĩnh hội được.

Tên Trường cũng không phải dạng yếu đuối. Tu tiên giả có cơ thể bền bỉ hơn phàm nhân, hắn cũng không phải ngoại lệ, rất mau khôi phục thương tích mặc dù mặt vẫn dính máu, thái độ ngạo nghễ lúc trước giờ thay bằng vẻ khó coi khi bị một thằng nhóc kém tuổi mình hạ nhục trước đông người như thế. Hắn lại đứng thủ thế, không dám xông lên bừa.

Tú hiểu mình đã nắm thế chủ động rồi nên trực tiếp xông lên cho đỡ mất thời gian. Hắn tung ra một loạt cú đấm về phía tên Trường. Tên này lấy hai tay bảo vệ phần đầu khá kỹ, xem ra sợ hãi đòn reverse của Tú đến sang chấn tâm lý ám ảnh tột độ rồi. Nhưng hai tay cũng chẳng thể che được trời. Mấy cú đấm tần suất dày đặc cốt yếu cũng là để tên này càng lúc càng bị động. Hắn bị bức lui dần tới mép võ đài, chỉ sẩy một bước là rơi liền.

Biết rằng cứ thế này sẽ thua nhục nhã mất, nên tên Trường đánh liều lao lên định dùng cơ bắp trực tiếp xô ngã Tú. Và đây cũng nằm trong sự tính toán của Tú. Phạm Văn Trường thoát khỏi sự kìm kẹp của Tú, nhưng cái giá phải trả là nằm bẹp ra giữa võ đài, co rúm người vì đau đớn. Số là lúc lao thẳng lên, Tú phản ứng rất nhanh tung một cú lên gối trực diện, đầu gối hắn nện thẳng vào giữa ức tên Trường. Đòn thế quá hung hiểm, tên Trường có cơ bắp đến mấy mà gặp đòn này của người có cảnh giới cao hơn mình thì miễn bàn về độ thốn rồi.

Mặt mũi đã rơi gần hết sau hai lần dính đòn, Phạm Văn Trường uất hận khôn nguôi, lại cố gắng đứng dậy, tự nhủ đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục. Hắn lồm cồm bò dậy rồi liều lĩnh xông lên liên tiếp tung quyền về phía Tú nhằm chiếm lại thế chủ động. Tú dễ dàng xử lý được mấy cú đánh đơn giản của tên mất não này. Nhẹ thì né, nặng thì đỡ, hắn rất nhàn nhã di chuyển linh hoạt trên võ đài. Còn tên Trường cứ cắm đầu đuổi theo la hét om sòm rồi càng lúc càng thấm mệt, thở hồng hộc như chó.

Tú thở dài lắc đầu tỏ vẻ thương hại. Khi chắc chắn rằng con mồi không còn năng lực phản kháng nữa, Tú mới bắt đầu cuộc chơi. Sau mỗi pha né đòn, hắn nhẹ nhàng tung một cú đấm ngắn chuẩn xác nhằm vào mặt tên Trường. Lực đấm vừa đủ khiến tên này vừa đau vừa bị kích động. Sinh vật mất não càng lúc càng bị cuốn vào thế trận của Tú, cứ liên tục cố đấm ăn xôi. Tú ban đầu còn né đòn liên tục, về sau cố tình thả lỏng cho tên Trường đấm trúng vài cái.

Thấy mình đắc thủ, tên này lại tưởng mình đang dần chuyển bại thành thắng như trong mấy bộ truyện bại não lừa trẻ con, nên lại dốc sức vừa đánh vừa thở. Một tu tiên giả Lục Cảnh dính vài quyền đánh bậy của một tên Lam Cảnh đang xuống sức thì chẳng khác nào vờn yêu với chuột cảnh cả. Tú đã thành công dẫn dụ tên Trường vào bẫy, thành công lừa luôn cả khán giả nghĩ rằng mình chỉ đánh ngang sức với tên đó mà thôi.

Nhưng sau mấy cú đấm qua lại, cái mặt tên Trường biến dạng như bị một đàn ong chích, còn mặt Tú chỉ dính vài vết xước, kẻ nào tỉnh táo nhất định sẽ nhìn ra thôi. Đám môn đệ của Triệu Cấm đang quan sát cũng suýt tưởng rằng Tú đang bị tên Trường phản công. Chỉ có Ngạo Kiều là nhìn ra chiến thuật của Tú mà kêu lên:

"Đại vương quả nhiên không phải kẻ tầm thường mà!"