Chương 29: Triệu Vĩnh đầu quân

Attack On Tutien

Chương 29: Triệu Vĩnh đầu quân

Từ đầu chí cuối, Bái Lộc không hiểu sao cuộc nói chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Điền lão gia vậy mà lại chấp nhận đề nghị của lão bất chấp mấy ngày trước đã dâng sính lễ tới tận nhà họ Bái trước bàn dân thiên hạ. Mặt mũi với người ta cũng rất là quan trọng đó, sau mỗi cái mạng thôi.

"Xong rồi nhé." Tú nói "Từ giờ mà ông còn gây thêm chuyện để ảnh hưởng tới người khác thì tôi đấm vỡ mồm."

Nghe tới "đấm vỡ mồm", Bái Lộc liền sợ hãi vừa nhớ lại cảnh tượng tên xấu số gây sự trong quán trọ bị Tú đấm vỡ tung đầu. Lão rối rít hứa hẹn sẽ tu chí làm ăn không cờ bạc trác táng nữa.

Hai người trở về phủ Triệu Vĩnh báo tin vui, Tiểu Lạc mừng rơi nước mắt. Triệu Vĩnh chưa dám tin nhưng nhìn biểu hiện của Bái Lộc thì hiểu lão chẳng phải bịa chuyện làm gì. Triệu Vĩnh cũng nhớ lời mình đã cam kết với Tú, liền nói:

"Đa tạ đại vương! Từ giờ Triệu Vĩnh nguyện ý cùng đại vương gây dựng đại nghiệp!"

"Được. Ngươi sẽ cùng Triệu Cấm tham gia đại hội thường niên của Triệu gia. Lần này Triệu gia sẽ có chuyển giao quyền lực. Nếu Triệu Hạo ngoan cố không hàng, ta sẽ đấm vỡ mồm thằng cha đó!"

"Đại vương có biết Triệu tông chủ là một tu tiên giả Hoàng Cảnh hay không?" Triệu Vĩnh dò hỏi.

"Cái đó không phải vấn đề trọng yếu đâu." Tú nói "Triệu Cấm tạm thời phải bế quan một tháng, dự là tháng sau sẽ đột phá."

"Triệu lão gia sẽ đột phá Hoàng Cảnh?" Triệu Vĩnh kinh ngạc thốt lên.

Tú gật đầu xác nhận. Hắn kiểm tra [Bản Đồ] thì thấy Triệu Cấm đang ngồi minh tưởng tại Bệ Đá Cổ. Với tác dụng phục hồi cấp tốc của công trình này, Triệu Cấm chắc sẽ dễ dàng vượt qua thử thách thôi.

"Một tháng sau là vừa vặn khai mạc đại hội rồi." Triệu Vĩnh nói "Nhưng thực lực của thảo dân kém cỏi, không dám lên đài làm ô nhục danh tiếng Triệu gia."

"Vậy nếu có thực lực thì sao?" Tú hỏi lại với ánh mắt mang ẩn ý.

"Nếu thảo dân có chút thực lực thì việc buôn bán cũng đỡ phần nhọc nhằn."

"Xem ra ngươi phải thỏa hiệp với nhiều kẻ gây rối mới duy trì được sản nghiệp khá giả nhỉ? Có đám tu tiên giả mó tay vào không?"

"Điều đó là lẽ tất nhiên thôi thưa đại vương. Thương trường cũng là chiến trường mà."

"Ngươi hiểu được vậy thì tốt." Tú mỉm cười "Nhưng con người phải hành xử văn minh hơn súc vật. Chiến tranh cũng phải có luật để tuân thủ."

"Luật?" Triệu Vĩnh bắt đầu tư lự chưa hiểu ý Tú.

Tú đang muốn thử thách đầu óc thương gia của Triệu Vĩnh nên chưa vội giải thích ngọn ngành. Hắn hỏi tiếp:

"Thử làm một bài toán kinh tế đi. Theo ngươi, bản chất của giao thương là gì?"

Triệu Vĩnh chau mày suy nghĩ rất kỹ lưỡng, vì câu trả lời của hắn sẽ quyết định con đường tiến thân của hắn về sau. Câu trả lời thuyết phục được Tú rằng hắn là kẻ đáng trọng dụng. Hắn rất mau đưa ra được câu trả lời:

"Giao thương là tạo ra dòng chảy của tiền và hàng hoá."

"Chính xác!" Tú vỗ tay tán thưởng.

Mặc dù câu trả lời này gần đúng với đáp án là "tạo sự lưu thông", nhưng Tú không phải là kẻ khó tính quá mức. Hắn đưa ra câu hỏi tiếp theo:

"Mối quan hệ giữa tiền và hàng hoá gồm những yếu tố nào?"

Triệu Vĩnh tiếp tục trả lời:

"Dựa vào tính chất của hàng hoá như chức năng, độ bền, độ quý hiếm mà giá tiền có thể chênh lệch cao thấp khác nhau."

"Được." Tú gật đầu, rồi hỏi "Vậy nếu ta muốn mua toàn bộ sản nghiệp của ngươi với giá mười lượng vàng thì ngươi sẽ làm gì?"

"Thảo dân chỉ có thể thỏa hiệp để tránh thiệt hại nhất mà thôi."

"Vậy nếu một tu tiên giả Tử Cảnh đòi lấy không toàn bộ sản nghiệp của ngươi thì sao?"

"Thì thảo dân chỉ còn cách quay về với hai bàn tay trắng thôi."

"Ngươi thấy đó, giá cả của một mặt hàng còn quyết định bởi chênh lệch thực lực giữa hai bên mua bán nữa. Điều này khiến cho sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn. Kẻ mạnh lũng đoạn thị trường, ngày càng giàu có hơn. Người yếu thế bị dồn ép, chiếm đoạt thành quả lao động, ngày càng nghèo nàn. Lạc Việt của ta quyết xóa bỏ sự áp bức bất công này."

"Đại vương sẽ tạo ra luật để thực thi lý tưởng đó sao?" Triệu Vĩnh mở to mắt như được giác ngộ ra chân lý.

Tú liền vỗ vai hắn cười nói:

"Ngươi sẽ được bổ nhiệm cho chức vụ quản lý mảng kinh tế. Quả nhân sẽ tạo điều kiện cho ngươi thi hành nhiệm vụ."

"Đa tạ đại vương đã tín nhiệm!" Triệu Vĩnh chắp tay cung kính hành lễ.

"Nhưng chờ quả nhân chinh phạt được thế lực Triệu gia đã."

"Về tình hình Triệu gia, thần có ít nhiều tin tức có thể sẽ hữu ích với công cuộc chinh phạt của đại vương. Thần biết về những chi tộc chủ đạo của Triệu gia, biết rõ từng phe cánh có ý đồ gì. Nếu đại vương cần, thần cũng có sổ sách điều tra về tất cả gia tộc lớn nhỏ ở Trâu thành này."

"Tốt. Vậy ngươi lên danh sách những chi tộc mà quả nhân có thể chiêu dụ được trước thềm cuộc chiến. Xong rồi thì lập danh sách các thế lực cần lưu ý ở Trâu thành này luôn. Luận công phán tội do ngươi đảm nhiệm."

"Tuân mệnh!" Triệu Vĩnh đáp dõng dạc.

Quả là tay sai đắc lực, cơ duyên may mắn làm sao lại giúp Tú có thêm phần chiến thắng Triệu gia. Vì tình hình này mà Bái Lộc chưa bị Tú cho ăn đấm vì tội lừa đảo. Giờ hắn lo là Điền gia sẽ cầu viện tới Tiêu gia, một trong các đại gia tộc thống trị Trâu thành. Nhưng hắn không hề hay biết rằng Điền gia đã sợ mất mật vì tưởng hắn là tu tiên giả Tử Cảnh rồi.

Lúc này hắn mới chợt nhớ ra mình có hẹn đám môn đệ của Triệu Cấm tới võ đài kén rể của Triệu gia. Hắn không cần vội vì còn những hai ngày nữa mới kết thúc vòng sơ tuyển. Có điều để đám trẻ đó chờ đợi lâu cũng không hay. Hắn vội vã chạy một mạch tới điểm hẹn.

Võ đài được bày ra tại quảng trường thuộc địa bàn của Triệu gia. Người đăng ký tham gia lẫn người xem đông nghịt. Các con đường dẫn tới quảng trường gần như bị bít kín, chen chúc đến nghẹt thở. Nhờ có hệ thống chỉ đường, Tú mau chóng tìm được đám môn đệ của Triệu Cấm đang ngồi ở một góc khán đài được dựng quanh quảng trường.

"Mấy đứa chờ có lâu lắm không? Xin lỗi nhé quả nhân đi giải quyết chút việc riêng." Tú thản nhiên lên tiếng mà không biết mình đang khiến đám trẻ kinh ngạc.

Thế quái nào đại vương lại mở lời xin lỗi với thần dân của mình chứ? Chưa hết, Tú còn hoá phép ra mấy chầu bắp rang và nước ngọt để cho chúng nhâm nhi trong lúc xem tỷ thí nữa. Hiện tại khu vực trung tâm quảng trường được chia thành tám võ đài, mỗi võ đài đều có một cặp tỷ thí với nhau. Trên mỗi võ đài đều có một trọng tài phụ trách chấm điểm và đánh giá thực lực của đấu thủ.

Những ai bị đánh rớt đài vẫn có thể đăng ký thi đấu tiếp kỳ sau nhưng chắc chắn sẽ không được trọng tài đánh giá cao. Tú lấy ra một chiếc ống nhòm quân dụng để quan sát dễ hơn. Thực ra nếu biết cách hắn có thể vận chuyển linh khí lên mắt để tăng cường thị lực, nhưng có biết thì hắn cũng không thích, trừ khi khẩn cấp. Đang quan sát tình hình diễn ra trên các võ đài thì hắn chợt phát hiện ra gương mặt quen thuộc:

"Ơ thằng họ Lăng kìa!"

"Lăng Mặc ư?" Ngạo Kiều ngồi gần bên liền hỏi lại.

"Đấy là tên của thằng Lăng công tử đó à?"

"Vâng chính hắn thưa đại vương. Tên này tư chất cũng khá, mỗi tội háo sắc và ham chơi nên nhiều năm vẫn chưa đột phá được Lục Cảnh, khiến Lăng gia rất thất vọng muốn từ hắn."

Tú quan sát kỹ hơn để tự đưa ra nhận xét cho chính xác. Hắn thấy Lăng Mặc kia quả thực đánh đấm không tồi. Chỉ cần đối phương không phải trình độ Lục Cảnh thì hắn hoàn toàn có thể đánh bại trong ba hiệp. Võ lực không tồi. Vì đại hội không cho phép dùng vũ khí nên không hoàn toàn đánh giá được thực lực cá nhân, nhưng ở phương diện đấu tay đôi thì Tú cũng có ít nhiều kinh nghiệm. Trên các võ đài chỉ xuất hiện các tu tiên giả Bạch Cảnh tới Lam Cảnh, cho nên nếu Tú nhảy lên tham gia nhất định sẽ khiến cho các thí sinh bỏ chạy hết vì hắn là cao thủ Lục Cảnh rồi.

Nhưng hắn cũng không thể tham gia quá muộn, ngộ nhớ ban tổ chức chốt sổ thì Giáng Long Mộc không còn về tay hắn được nữa. Hắn đưa ống nhòm cho Ngạo Kiều rồi nói:

"Ta đi báo danh đã. Các ngươi cứ ở trên này quan sát."

"Đại vương, bao giờ thì chúng ta mới đi tìm kiếm Triệu Giang?" Ngạo Kiều liền hỏi.

Triệu Giang là tên của tay đệ tử được Triệu Cấm cử đi dò la tin tức ở Trâu thành nhưng lại mất liên lạc. Tú cũng đã bàn bạc qua với Triệu Cấm khi còn ở quán trọ rồi, chuyện này nhất định có liên quan tới Triệu Bằng. Trước mắt cứ ưu tiên việc đưa Triệu Cấm lên thống lĩnh Triệu gia. Chỉ cần Triệu Cấm đột phá thành công lên Hoàng Cảnh trước khi đại hội thường niên của Triệu gia khai mạc thì phần thắng gần như nằm chắc trong tay.

Việc thu phục Triệu Hạo còn tuỳ thuộc vào thái độ hợp tác của gã. Tú phỏng đoán nguy cơ xảy ra chiến loạn rất cao vì đời nào một kẻ đang đứng trên đỉnh cao lại dễ dàng từ bỏ quyền lực được. Trong trường hợp đó, chỉ có thể ngầm trợ giúp Triệu Cấm công khai đánh bại Triệu Hạo thôi. Mà muốn Triệu Hạo thò mặt ra thì phải để đám con cháu Triệu Cấm hạ nhục đám con cháu của Triệu gia, đặc biệt là trực hệ của Triệu Hạo.

"Kiều nhi." Tú gọi "Cô muốn giành ngôi quán quân đại hội Triệu gia không?"

"Ôi tất nhiên là muốn rồi!" Ngạo Kiều kêu lên, quên cả lễ tiết, rồi chợt đỏ mặt vì lỗ mãng.

Tú mỉm cười gật đầu trấn an cô, rồi nói:

"Tốt lắm. Quả nhân sẽ chú trọng đào tạo ngươi. Chỉ cần ngươi biểu hiện xuất sắc, Triệu Cấm sẽ có được một đệ tử giỏi."

"Tiểu nữ nhất định sẽ không làm phụ lòng đại vương và sư tôn!" Ngạo Kiều đứng dậy hành lễ và dõng dạc nói.

"Tốt. Trước mắt cứ quan sát phương pháp chiến đấu của quả nhân mà học hỏi."

Nói rồi Tú rời khán đài đi tìm ban tổ chức tiến hành thủ tục báo danh. May là hắn vẫn qua được thủ tục, dù linh hồn là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi nhưng cơ thể hắn kiếp này là một thanh niên vừa tròn hai mươi. Còn lực chiến thì miễn bàn, khi mà đột nhiên trong danh sách đầy rẫy thí sinh Bạch Cảnh, Lam Cảnh chỉ có số ít là Lục Cảnh, tính cả hắn còn chưa đến mười người. Ban tổ chức rất đỗi kinh ngạc, tò mò về thân thế của cái tên Phạm Anh Tú đến từ Lạc Việt này. Bởi lẽ trẻ tuổi mà đạt Lục Cảnh thì ban tổ chức cũng nhẵn mặt với đám con cháu thế gia rồi, tên này thì chưa từng nổi danh ở Trâu thành, dĩ nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ.