Gặp Điền gia giải quyết hôn sự

Attack On Tutien

Gặp Điền gia giải quyết hôn sự

Đột nhiên bị Tú khống chế, Bái Lộc đâm hoảng hốt kêu van:

"Đại vương! Thảo dân biết tội rồi, xin đại vương tha mạng! Thảo dân chỉ có một đứa con gái…"

"Vậy mà ông đối xử với con gái mình như thế? Tôi khuyên ông nên thành thật nói rõ mọi chuyện ngay tại đây, ngay bây giờ!"

Trước mệnh lệnh nghiêm khắc cùng cái trừng mắt dữ tợn từ Tú, Bái Lộc rốt cục cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật. Số là lão già này là một kẻ nghiện cờ bạc, chơi bời trác tác. Nếu không nhờ mối tình duyên giữa con gái lão với phú hào trẻ tuổi nọ thì lão đã táng gia bại sản từ lâu. Nhưng lão vẫn chứng nào tật nấy, lại bài bạc bê tha dẫn tới nợ ngập đầu. Giờ có một gia tộc họ Điền để ý tới con gái lão, đem sính lễ nghìn lượng vàng tới hỏi cưới nên lão muốn tìm cách lật lọng với phú hào kia. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tú siết chặt tay phải lại thành quyền, khiến Bái Lộc trông thấy mà kinh hãi hồi tưởng lại tới tên xấu số bị đấm nổ tung sọ não ở quán trọ ban sáng.

"Vậy lão có hứa hẹn gì với gia tộc đó không? Nếu lão đã thực sự nhận lễ vật và gật đầu rồi ấy thì lão gặp rắc rối lớn rồi, thậm chí còn kéo theo nhiều người lâm vào hoàn cảnh khổ sở cùng lão." Tú thở dài lắc đầu thất vọng nói.

"Cha…" Tiểu Lạc đỡ cha dậy, nước mắt đã tràn trề, khóe miệng mếu máo run run vì tâm can sụp đổ khi biết sự thật.

Tú liền lên tiếng gợi ý lối thoát:

"Bây giờ một là Tiểu Lạc phải chấp nhận hôn sự của gia tộc họ Điền kia đi, còn thanh niên này lo kiếm vợ mới hoặc là…"

Nghe tới đây, Tiểu Lạc òa khóc nức nở. Thanh niên phú hào nọ ôm nàng vào lòng an ủi. Bái Lộc nhìn cảnh này cũng rơi nước mắt, những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Thanh niên nọ lên tiếng:

"Tại hạ là Triệu Vĩnh, xin hỏi các hạ là…?"

"Ta là Lạc Việt vương, đang chuẩn bị cất quân chinh phạt Trâu thành." Tú thẳng thừng nói.

"Lạc Việt?" Triệu Vĩnh ngẩn người thắc mắc.

"Ngươi cũng là người của Triệu gia?" Tú hỏi lại.

"Thực ra từ mấy đời trước đã bị cắt phả khỏi Triệu gia rồi, chỉ lấy nghề buôn bán làm sinh kế mà có chút sản nghiệp thôi."

"Ta đã thu thập Triệu Cấm. Ngươi biết ngài ấy không?"

"Tại hạ có biết, chi tộc của tại hạ có liên hệ gần gũi với chi tộc Triệu lão gia."

"Vậy là người một nhà rồi." Tú vỗ tay hoan hỉ.

Tâm trạng của mọi người cũng dần cởi mở hơn. Triệu Vĩnh liền thắc mắc:

"Rốt cục thì các hạ là ai?"

"Này nhé!" Tú cao giọng "Quả nhân đã giới thiệu nghiêm chỉnh như thế rồi còn hỏi kiểu thế là thái độ bất lịch sự lắm đấy nhé! Nhà giàu có tiền mua sắm không mua nổi mấy đồng ý thức và nhân phẩm à?"

Triệu Vĩnh bối rối xin lỗi rồi mời Tú ngồi xuống để bàn chuyện. Tiểu Lạc ngồi nép phía sau Triệu Vĩnh không rời, vẫn sụt sùi. Còn Bái Lộc thì ngồi phía sau Tú, xấu hổ cúi gằm mặt. Triệu Vĩnh hỏi:

"Đại vương muốn gây chiến tranh sao?"

"Quả nhân không muốn đánh một trận oanh liệt rồi khiến nhiều mạng người vô tội ngã xuống. Quả nhân sẽ đích thân chiêu dụ từng gia tộc lớn nhỏ ở Trâu thành rồi chính thức thâu tóm quyền hành. Đầu tiên là với Triệu gia."

Rồi Tú kể lại trận chiến giữa quân Triệu gia với Lạc Việt hôm trước, quân Triệu gia tổn thất thảm trọng, dĩ nhiên là mục tiêu dễ nhắm tới nhất lúc này. Vừa hay có Triệu Cấm làm tay trong, mọi việc đang được tiến hành suôn sẻ. Nghe đến hàng nghìn quân Triệu gia bị thảm sát cùng với hai tu tiên giả Lục Cảnh bỏ mạng thực sự khiến Triệu Vĩnh chấn động. Dù không có cách nào để xác minh tin tức này, nhưng hắn nhất định không bỏ qua cơ hội vươn lên nếu có một vị vua nào đó đang chuẩn bị cất quân chinh phạt vùng đất này. Trước mắt, hắn cần xác minh thực lực của Lạc Việt vương đã, liền đưa ra đề nghị:

"Nếu đại vương có thể thay mặt thảo dân giải quyết chuyện với Điền gia thì thảo dân nguyện trung thành với đại vương."

Nước cờ khá mạo hiểm. Nếu Tú thất bại trong cuộc chinh phạt thì sản nghiệp mấy đời sẽ tan thành cát bụi trong tay Triệu Vĩnh. Nhưng anh hùng còn khó qua ải mỹ nhân. Đời này kiếp này, Triệu Vĩnh đã nguyện ý sống chết cùng Tiểu Lạc, thì sản nghiệp của gia đình cũng đành phó mặc cho trời thôi. Biết Triệu Vĩnh đang có ý thăm dò mình, Tú liền đồng ý ngay. Hắn xách cổ Bái Lộc đi tìm Điền gia.

Rời khỏi phủ của Triệu Vĩnh, Bái Lộc mới lo sợ thưa chuyện:

"Đại vương, người nên cẩn thận một chút. Vì đám Điền gia không những giàu có hơn Triệu Vĩnh mà lại có quen biết với tu tiên giả, có kết thông gia với Tiêu gia đó."

"Tiêu gia?" Tú hỏi lại "Một gia tộc lớn ở đây nhỉ? Cũng ngang vế với Triệu gia đúng không?"

"Dạ đúng đúng." Bái Lộc nói "Không biết đại vương có thể ứng phó với tu tiên giả Lục Cảnh hay không?"

"Nếu chỉ là Lục Cảnh thì không đủ sức đánh bại quả nhân đâu."

Sở dĩ Tú tự tin khẳng định như vậy vì hắn cũng vừa hoàn thành bộ kỹ năng quân Vua của mình ở Lam Cảnh để đột phá Lục Cảnh. Chiêu cuối hắn chốt hạ ở Lam Cảnh chính là [Từ Chối Tử Thần (R)] của Bá Vương Man Di Tryndamere, mệnh danh là chiến thần bất tử năm giây. Khi chiêu cuối này được kích hoạt, Tú sẽ tiến vào trạng thái không thể bị giết trong vòng năm giây, Tú vẫn bị lãnh sát thương như bình thường nhưng sẽ không bao giờ bị đánh tụt xuống dưới "1 máu".

Nhờ đạt tới Lục Cảnh, hắn đã hoàn thành yêu cầu cuối cùng để tùy ý tải về vũ khí của trò chơi gắn liền một quãng tuổi thơ của mình: Đột Kích (Crossfire).

"Nguyệt, lấy anh khẩu AN94 nào!"

"Vâng!" Minh Nguyệt đáp lại trên màn hình hệ thống, đồng thời trình ra hình ảnh khẩu súng mà Tú đang yêu cầu, hỏi tiếp "Anh cần thêm phụ kiện gì không?"

"Ống ngắm, lưỡi lê, băng đạn lớn, đèn laser đầy đủ nhé."

Đáp ứng yêu cầu của hắn là tiêu phí hơn nửa triệu điểm Chiến Tích. Chỗ này chẳng nhằm nhò gì so với uy lực của khẩu súng khiến game thủ Đột Kích bị kick nhiều nhất khi đem vào phòng đấu. Sức sát thương, độ ổn định, độ chính xác, tốc độ đều miễn chê. Dĩ nhiên Tú không có ý định dùng súng ống để giải quyết vấn đề. Hắn cứ tạm cất khẩu súng này vào [Hành Lý] đã.

Bái Lộc dẫn Tú tới một tòa dinh cơ nguy nga tráng lệ còn hơn tư phủ của Triệu Vĩnh. Nhìn phát biết ngay nhà có điều kiện rồi. Cổng nhà này còn to hơn cả cổng nhà Triệu Vĩnh. Ngoài cổng có hai tên lính đứng gác nghiêm chỉnh, giáp trụ, gươm giáo đầy mình. Cổng không đóng nên nhìn thấy bên trong có lính gác xếp hàng ngay ngắn ở hai bên lối vào. Bái Lộc bước lên trước thềm báo với một tên lính gác rằng mình cần gặp Điền lão gia. Tên lính lập tức chạy một mạch vào trong phủ để báo cáo, tác phong nhanh nhẹn như quân nhân, không bát nháo như đám canh phủ Triệu Vĩnh.

Lát sau, tên này quay lại và nói:

"Hai vị khách quý, xin mời đi theo tiểu nhân."

Tú và Bái Lộc được dẫn đường vào trong, tới phòng tiếp khách thấy một người tuổi chừng sáu mươi đang ngồi ở bàn, đám gia nhân nô tì đang bày biện trà nóng. Bái Lộc được mời ngồi vào chỗ đối diện với ông ta. Tú vẫn như cũ, đóng giả làm vệ sĩ đi kèm bên cạnh. Sẵn trên người có bộ comple đen, hắn thò tay vào túi áo trong lấy ra được cặp kính râm vuông cạnh đeo lên cho ngầu.

Bộ dạng kỳ lạ của hắn khiến lão gia chủ có vẻ tò mò nhưng chưa tiện hỏi.

"Lão Bái, hôm nay lại ghé chơi, ước định giữa hai nhà chúng ta vẫn suôn sẻ chứ? Tiểu Lạc chắc cũng ngoan ngoãn chịu về làm dâu nhà tôi rồi?"

Bái Lộc do dự một lúc rồi cũng lựa lời lên tiếng:

"Điền lão gia, thứ lỗi cho tôi vì Tiểu Lạc thực ra đã có hôn ước với người khác từ trước rồi. Tôi hứa sẽ hoàn trả lễ vật lại cho lão gia đầy đủ."

Điền lão gia lập tức trừng mắt, mơ hồ tỏa ra một thứ áp lực vô hình khiến Bái Lộc run sợ. Tú nhìn ra ngay một quầng hào quang màu lam nhạt bao phủ quanh thân người của lão ta. Thì ra là một tu tiên giả Lam Cảnh, không thể xem thường. Cái trò vận linh khí tạo ra uy áp này khá phổ biến. Tú chưa thành thạo lắm vì hắn đâu phải người chơi hệ phép. Hắn là người chơi hệ chiến.

Tay phải nắm lại thành quyền đồng thời niệm ra [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)]. Tuy chỉ tiêu hao có một ngụm linh khí trong cơ thể nhưng mà luồng khí tức tỏa ra xung quanh cánh tay phải của hắn lại có màu tím nhạt. Điều đó khiến cho lão họ Điền kia tái mặt, linh khí đang triển ra uy áp tắt phụt như nến cùn. Màu tím, lẽ nào là cao thủ Tử Cảnh, đẳng cấp cao nhất trong hàng tu tiên giả?

"Được rồi… Được rồi…" Tuy có chút bối rối nhưng thân là tu tiên giả, lại nắm vai trò lãnh đạo gia tộc, lão Điền rất mau lấy lại bình tĩnh "Nếu Tiểu Lạc nhà ta đã có ý trung nhân, vậy tôi cũng không làm khó lão Bái nữa. Vất vả cho lão cất công tới đây một chuyến rồi, các vị ở lại dùng bữa chứ?"

"Thôi cũng không dám làm phiền lão gia, nếu lão gia đã chấp thuận, tôi rất chân thành cảm tạ. Lễ vật nhận của lão gia, tôi hứa sẽ hoàn trả. Vậy thì… xin cáo từ."

Lão Điền cho người tiễn Bái Lộc và Tú ra về. Khi hai người rời đi rồi, lão mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa cần biết cái tên ăn mặc kỳ lạ kia có phải tu tiên giả Tử Cảnh thật hay không, lão cứ phải nhượng bộ trước đã. Do Tú vừa khéo đột phá lên Lục Cảnh, cảnh giới đã cao hơn lão Điền một bậc cho nên lão không thể đem thần thức thăm dò chính xác được thực lực của Tú, chỉ có thể dựa vào màu sắc của hào quang tỏa ra từ trên người hắn để phán đoán.

Không thể liều lĩnh mạo phạm tới hắn được. Ngộ nhỡ đó là tu tiên giả Tử Cảnh thật thì hôm nay Điền gia chính thức bị diệt tộc. Cho dù cầu viện Tiêu gia thì chính Tiêu gia sẽ phớt lờ và bỏ rơi gia tộc thấp bé này để tránh xung đột với cường giả Tử Cảnh.