Giúp đỡ người già?

Attack On Tutien

Giúp đỡ người già?

Sau cú đấm kinh thiên động địa kia, Tú triệt để lấy được sự tín nhiệm của đám môn đệ Triệu Cấm. Hắn ở Lam Cảnh chỉ nhất quyền miểu sát một tu tiên giả Lam Cảnh, vậy chẳng phải hắn đột phá lên Lục Cảnh thì cũng có thể tùy ý đấm chết tu tiên giả Lục Cảnh sao? Rồi ai sẽ là đối thủ của hắn được nữa? Tú chưa có nhiều cơ hội cọ xát với tu tiên giả nhưng ít nhiều cũng được Minh Nguyệt cho biết nhiều về sự chênh lệch giữa các tu tiên giả. Có thể nói, chênh lệch một cảnh giới có thể giúp một tu tiên giả cân cả một đám tu tiên giả kém thực lực hơn mình. Nhưng đồng cảnh giới, dù là chênh lệch giữa sơ kỳ và đỉnh phong cũng chưa đủ để bạo phát ra hiện tượng miểu sát bằng một quyền như Tú.

Trong Liên Minh Huyền Thoại, dù điểm cộng dồn của [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] của Nasus có nhiều đến mấy thì mức năng lượng tiêu hao khi thi triển cũng đều chỉ có 20 điểm nội lực. Đối chiếu với thực tại này thì đó là lượng linh khí quá đỗi ít ỏi để có thể bạo phát ra sức công kích khủng bố như ban nãy được. Điều đó làm dấy lên rất nhiều suy đoán và bàn tán xung quanh Tú. Dù sao thì công việc ở đây cũng đã xong, Tú liền kêu đám đệ tử của Triệu Cấm đi, rời khỏi quán.

Tú đi một mạch tới một hẻm nhỏ vắng người rồi nói với đám tùy tùng:

"Các ngươi đi tới võ đài kén rể của Triệu gia trước, ta sẽ tới đó sau."

"Tuân mệnh đại vương." Chúng đồng loạt cung kính hồi đáp.

Ngạo Kiều đã nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính thực sự, không còn dáng vẻ nổi loạn chống đối của thiếu nữ mới lớn nữa. Đám tùy tùng vừa đi chưa được bao xa, Tú liền quay lại ngược hướng vừa đi mà xộc tới với tốc độ nhanh nhất. Trong chớp mắt hắn đã phóng tới chỗ một đống thùng nông sản chồng chất bờ tường hẻm, vung tay túm cổ một gã đàn ông trung niên ấn dúi vào tường. Nhận ra đây không phải tu tiên giả, Tú mới buông tay đoạn tra hỏi:

"Lẽo đẽo theo ta suốt mấy con phố rồi, nếu không nói thành thật thì ở đây không có ai cứu ngươi đâu."

Tú trong lúc đi trên phố đã theo dõi [Bản Đồ] và nhờ Minh Nguyệt quét liên tục để xem có kẻ bám đuôi không. Kết quả, có không ít tu tiên giả "tình cờ" đi cùng đường với hắn. Trước mắt hắn định túm cổ một tên rồi dùng kế "đả thảo kinh xà". Nhưng xuống tay với một phàm nhân thì chẳng đủ sức đe dọa với đám tu tiên giả. Trên [Bản Đồ], vị trí của đám tu tiên giả bám đuôi đều được Minh Nguyệt hiển thị rõ ràng, Tú hiểu rằng chúng đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. Hắn liền nói:

"Sớm thôi, Trâu thành sẽ trở thành một thành trì của quả nhân, ngươi cũng sẽ trở thành một thần dân của quả nhân. Trước khi quả nhân đưa đại quân tới chinh phạt, ngươi có nguyện vọng gì muốn quả nhân đáp ứng không?"

Phàm nhân trung niên kia chẳng hiểu Tú nói gì cả, chỉ ậm ờ không nói thành lời. Gã cũng đã chứng kiến cái chết thảm khốc của tu tiên giả đi cùng Lăng công tử ban nãy nên rất sợ hãi trước uy lực của Tú. Biết gã chưa kịp trấn tĩnh, Tú liền lùi lại tạo khoảng cách cho gã an tâm hơn, rồi nói:

"Nếu không có gì để nói thì quả nhân đi đây, đừng có dại dột mà bám đuôi ta nữa."

Tú xoay lưng định bước đi thì gã trung niên nọ mới í ới cất lời:

"Đại… đại nhân… Xin chờ một chút…"

Tú giả vờ không nghe thấy, vẫn lẳng lặng bước đi. Gã đó không biết làm sao để gọi Tú cho phải, nhưng cũng là người có đầu óc, thấy Tú vừa xưng "quả nhân", gã lập tức quỳ xuống sửa lời:

"Đại vương! Xin dừng bước!"

Tú mỉm cười gật đầu hài lòng, rồi quay lại chậm rãi đi tới chỗ gã. Thấy Tú đã đáp ứng lời kêu gọi của mình, gã lập tức dập đầu nói lớn:

"Thảo dân họ Bái tên Lộc xin được khấu kiến đại vương! Đại vương vạn tuế!"

"Miễn lễ!" Tú đáp.

"Đa tạ đại vương!"

"Ngươi cứ nói đi. Quả nhân sẽ xem xét." Tú vừa bày ra dáng dấp uy nghi lại không quá đỗi ngạo mạn.

"Bẩm đại vương, thảo dân có một đứa con gái vừa đến tuổi gả chồng. Ngặt nỗi gia cảnh thảo dân khó khăn, lại vay nợ của một tên phú hào không trả nổi, bị hắn bắt mất con gái siết nợ. Thảo dân thật không có cách nào đòi lại con gái…"

"Ừm." Tú so cằm suy ngẫm rồi nói "Ngươi có nợ tất nhiên phải trả. Nhưng chiếu theo luật lệ quả nhân thảo lược, kẻ cho vay nợ không được tính lãi quá cao, càng không được dùng người thay nợ, trái đạo lý làm người. Nói, ngươi nợ ai?"

"Là… là Triệu Vĩnh, hắn nắm trong tay nhiều điền sản nên…"

"Biết vậy đã, dẫn đường cho quả nhân tới tìm hắn."

Bái Lộc mừng rơn, cảm ơn rối rít rồi nhiệt tình chỉ đường cho Tú. Tới nơi, Tú thấy một tòa phủ đệ nguy nga nằm trên một mảnh đất rộng mấy nghìn thước vuông. Bái Lộc tới trước cánh cổng lớn, đập mấy cái. Cổng sắt vang rền. Một lúc sau, một bên cánh cổng nặng nề hé mở, một đám người mặc quân phục đồng bộ tiến ra, mang theo gươm giáo, có vẻ là lính canh gác. Tên cầm đầu trông thấy Bái Lộc liền nhận ra ngay, niềm nở chào đón:

"Kìa lão Lộc? Đến chơi đấy à? Mời vào!"

Bái Lộc nổi giận quát:

"Con gái ta đâu?"

Biểu cảm trên mặt tên lính gác nọ thoáng chùng xuống, hắn thở dài nói:

"Lão Lộc à, tôi đã nói với lão bao nhiêu lần rồi? Không phải là chủ nhân thích làm khó. Chính Tiểu Lạc đã ưng thuận còn gì?"

Bái Lộc đỏ mặt quát lên:

"Các ngươi nói láo! Hôm nay ta thay trời hành đạo!"

Đoạn quay sang khúm núm nói với Tú:

"Bọn chúng đều là kẻ xấu! Đại vương cứ thẳng tay trừng trị chúng!"

Tú trừng mắt, nhưng không phải với đám lính gác mà với Bái Lộc. Hắn ngửi thấy mùi gian tình ở đây nên suy nghĩ phải cẩn trọng. Hắn bước tới gần tay lính cầm đầu kia và nói:

"Quả nhân nhận được lời cầu cứu của Bái Lộc, nói rằng chủ nhân của các ngươi bắt bớ con gái của lão để siết nợ, có đúng không?"

"Cái gì?" Đám lính xôn xao kêu lên.

Nhìn biểu cảm của chúng thì rõ ràng là lời Tú nói không đúng với những gì chúng được biết. Vậy thì chắc chắn một trong hai phía đã nói dối. Cách giải quyết khá đơn giản, ba mặt một lời. Hắn nói:

"Quả nhân cần gặp ông chủ của các ngươi."

Đám lính này đều là phàm nhân, không có khả năng biết người trước mặt mình là tu tiên giả. Tình tiết thường thấy nhất trong truyện sẽ là có tên nào đó tỏ thái độ lồi lõm với nhân vật chính rồi bị nhân vật chính vả vào mồm thị uy. Nhưng Tú từ chối làm nhân vật chính nên diễn biến sẽ từ chối theo. Trong đám lính quả nhiên có tên không biết trời cao đất dày, chó cậy gần chủ liền phách lối:

"Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi…"

"Im mồm đi A Thái!" Tên cầm đầu quát buộc tên đó phải nín bặt, đoạn quay sang với Tú lựa lời "Để ta vào bẩm báo với ông chủ một tiếng đã. Các vị chờ một chút."

Tú gật đầu đáp ứng, cũng không tỏ ra phật ý trước hành vi của tên A Thái kia. Hắn chẳng cần phải chấp nhặt một tấm chiếu mới mua làm gì. Bậc quân vương không nên hành xử như đám trẻ trâu được. Thấy tình hình này, Bái Lộc có vẻ lo lắng. Tú không nhìn thẳng vào lão mà vẫn quay lưng nhưng theo dõi biểu hiện của lão trên [Bản Đồ]. Xem ra hắn đoán đúng, có ẩn tình. Nếu vừa nãy hắn động tay động chân thì đúng là bị dắt mũi rồi.

Lát sau, tên cầm đầu đám lính đi ra và khẩn khoản nói:

"Hai vị vào đây đi. Ông chủ đang chờ."

"Được. Đi nào lão Lộc." Tú thúc giục nhưng Bái Lộc đã bủn rủn tay chân rồi.

Tú theo chân tên lính kia đi trong khuôn viên của chủ nhà, vừa trầm trồ trước sự giàu có chịu chơi của tay này. Hoa thơm cỏ đẹp cổ thụ trăm năm không phải thứ chỉ bỏ tiền ra là có được, phải bỏ nhiều tiền. Một gã nhà giàu khụ, nếu không nhìn gia cảnh của một ông già nghèo khổ mà siết nợ đến cùng thì phải xem xét nhân phẩm. Tú cần cuộc gặp mặt này là để xác minh cho rõ tình hình trước khi kết luận. Luật pháp nghiêm minh là nền tảng kiến quốc. Xử theo tư tình không viện dẫn luật là tiền đề gây sụp đổ quốc gia.

Tú được dẫn tới một gian nhà chính diện cổng vào, nơi đó có một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở bàn trà, quần áo nghiêm chỉnh. Tên này có một gương mặt mang vẻ đẹp phi giới tính, nếu không phải hệ thống cung cấp thông tin về đối tượng, Tú đã nhầm tưởng đây là một cô gái trẻ rồi. Tú híp mắt cười nói:

"Nguyệt, lấy cho anh chai dầu ăn nào."

"Anh…?" Tiếng của Minh Nguyệt ngập ngừng hồi đáp trên hệ thống.

"Đùa thôi." Tú cười đính chính.

Tên lính kia chỉ đi tới cửa rồi lùi sang một bên nhường đường cho Tú và Bái Lộc đi vào. Tú gọi Bái Lộc vào rồi đứng một bên đóng giả làm người hầu. Thanh niên kia thoáng nhìn qua Tú một lượt rồi quay sang phía Bái Lộc mời gọi:

"Lão Lộc, cứ vào đây ngồi rồi nói chuyện."

Bái Lộc nhìn Tú, không thấy hắn đưa ra ám hiệu gợi ý gì, chỉ lẳng lặng đến ngồi xuống ghế đối diện với thanh niên kia. Hắn điềm đạm nói:

"Nếu lão đến vì chuyện của Tiểu Lạc thì tôi quả thực không biết nói gì hơn cả. Nàng ấy nguyện ý đến với tôi, cũng chỉ chờ lão đồng tình tác thành cho tôi với nàng thôi…"

"Câm miệng!" Bái Lộc ngắt lời quát nạt "Ngươi đã ép buộc con bé!"

Thanh niên nọ thoáng chau mày, dáng vẻ xem ra rất miễn cưỡng, chừng như có điều khó xử. Vừa lúc từ ngoài cửa, một cô nương trạc tuổi Triệu Ngạo Kiều chạy vào, trông thấy Bái Lộc liền vui mừng chạy tới vồn vã hỏi han:

"Cha! Cha mới tới sao? Cha ở lại dùng bữa nhé, hôm nay con sẽ xuống bếp nấu cho cha ăn."

Bái Lộc vội chộp lấy tay cô gái thô bạo kéo đi:

"Về ngay! Không ở lại đây gì hết!"

"Kìa cha?" Cô nương hoảng hốt quay sang nhìn thanh niên nọ với ánh mắt cầu cứu.

Thanh niên nọ vừa mới đứng dậy chưa kịp hành động thì Tú đã xông tới túm cổ tay Bái Lộc, vặn nhẹ buộc lão phải buông tay cô gái tội nghiệp kia ra, rồi trầm giọng cảnh báo:

"Đây không phải là cách để đối xử với phụ nữ, đặc biệt là với con gái mình đâu lão già."