Đấm phát chết luôn

Attack On Tutien

Đấm phát chết luôn

Minh tưởng, thực chất là một dạng thiền sâu, đưa tâm trí và linh hồn của người tu luyện tới một thế giới độc lập mà chìa khóa mở ra minh tưởng cũng chính là một bước thoát ra khỏi sự vô minh. Vô minh chính là trạng thái thường thấy của vạn vật, điển hình là con người. Vô minh, nói nôm na thì là sự thiếu hiểu biết về thế giới, về vũ trụ. Trong giáo lý của nhà Phật hay nhiều tôn giáo khác mà Tú biết tới tại Trái Đất, vô minh chính là cội nguồn dẫn tới khổ đau của thế gian.

"Như vậy, minh tưởng chẳng phải là một loại giác ngộ sao?" Tú hỏi.

"Minh tưởng là chìa khóa mở ra giác ngộ." Minh Nguyệt giải đáp "Nếu thành công, Triệu Cấm sẽ tìm ra được đạo tu luyện của mình."

"Và đột phá Hoàng Cảnh?" Tú dò hỏi.

"Vâng đúng vậy."

"Ngươi nói chuyện một mình đấy à?" Jhin ngồi cùng bàn với hắn liền thắc mắc.

Triệu Cấm thì quay về Bệ Đá Cổ rồi. Đám môn đệ vẫn ngồi ở bàn khác chờ Tú. Chúng đang bàn tán rất xôn xao khi nghe Triệu Cấm nhắc tới minh tưởng. Trong mắt chúng, Tú nhìn ra được niềm hi vọng và sự ngưỡng mộ dành cho Triệu Cấm. Xem ra, qua việc này có thể khiến đám con cháu của Triệu Cấm tin tưởng và trung thành với hắn hơn.

"Lúc nào Minh Nguyệt cũng ở bên cạnh ta đấy." Tú nhún vai nói, vừa ngầm cảnh báo tên sát nhân đầu óc không bình thường này nên cẩn thận mồm miệng.

Đầu óc của nghệ sĩ thì thất thường, mà tên nghệ sĩ tâm thần càng khó đoán được gã có thể làm ra những hành động gì. Chẳng ngờ, Jhin cười nhạt rồi nói:

"Vậy thì tốt, ta muốn cung cấp thông tin cho cô ta hơn."

Biết gã đang khiêu khích mình, Tú chỉ mỉm cười hưởng ứng, rồi hỏi:

"Cứ nói đi. Ngươi gọi ta tới đây còn gì?"

"Hội sát thủ nhận được yêu cầu trực tiếp từ Triệu Bằng, cái đầu của ta hiện được treo thưởng hai mươi nghìn lượng vàng."

"Thế thì sao ngươi yên ổn đi lại trong thành thị thế này được?"

Tú nắm chắc khả năng của tu tiên giả cao cấp chắc chắn không thể nào không phát giác ra Jhin cho dù gã có đội mấy lớp mũ rơm đi chăng nữa. Chắc hẳn Jhin đã có cách thức đặc biệt nào tác động tới hội sát thủ. Jhin liền nói:

"Ta đã tiết lộ tin tức về hai lão già bị ta biến thành bức tranh trên núi. Tạm thời ở đây không ai dám hó hé với ta đâu, trừ tu tiên giả Hoàng Cảnh."

"Nhưng làm sao đám người ở hội sát thủ xác minh được tin tức của ngươi?"

"Trên người hai lão già Lục Cảnh đó có tín vật nhận dạng danh tính. Hội sát thủ nhận ra ngay."

Tú gật đầu hiểu ra vấn đề. Rồi hắn hỏi:

"Thế ngươi muốn ta làm gì với thông tin này? Đừng nói ngươi chấp nhận bán thân để cho ta nhận tiền bảo hiểm đấy nhé?"

"Ăn dày? Cùng lắm chia cho ngươi một phần mười thôi!" Jhin phản bác.

"Thế thôi để ta gọi Camille tới nhận tiền hộ ngươi nhé." Tú làm mặt tỉnh bơ.

"Được rồi cho ngươi một phần năm." Jhin hạ giọng.

Biết mình đang thắng thế, Tú làm tới ngay:

"Caitlyn nhé?"

"Một phần tư. Giá chót!" Jhin nói giọng cứng rắn, nhưng nửa người gã đã nhoài ra bàn như muốn quỳ xuống cầu xin đến nơi.

"Ngươi biết đấy, là vua một nước, ta phải chăm lo cho nghìn vạn hộ dân. Ngươi muốn có sự bảo hộ của Lạc Việt thì phải có trách nhiệm đóng thuế. Thông thường với thu nhập cá nhân, ta quy ước thuế một phần mười. Còn với những hoạt động ngầm như phần thưởng từ cờ bạc, giết người, ta sẽ đánh thuế cao hơn chút, ba mươi phần trăm."

Có cả thuế này luôn sao? Jhin đúng là không thể hiểu nổi Tú nghĩ gì. Nhưng hắn nói nghe cũng có lý. Jhin thời gian qua được cường hóa sức mạnh không ít nhờ vào năng lực kỳ dị của Tú, hắn thu thuế lên đầu gã dĩ nhiên cũng không thể phản đối. Dù sao thì gã cũng được giữ lại bảy mươi phần trăm tiền thưởng bất chính, chưa đến mức bị bóc lột tận xương như đám chính trị gia biến chất ở Ionia. Jhin đành chấp nhận thêm trước khi cuộc đàm phán trở thành màn ép giá khiến gã cháy túi.

"Ngươi tính sao?" Tú hỏi.

Jhin liền đưa lên trên bàn một chiếc mặt nạ kịch. Đây là bằng chứng dễ nhận thấy nhất rằng gã đã bị cho "ăn tỏi". Nhưng Triệu Bằng liệu có dễ bị lừa mất hai mươi nghìn lượng vàng dễ vậy không? Số tiền này quả thực rất lớn, đủ để chiêu mộ một đội quân quy mô lớn hơn đám bại binh Triệu gia tới xâm lược Lạc Việt bữa trước nhiều lần. Một là lão này cay cú Jhin đến mức mất não. Hai là lão này tính giở trò lật lọng. Nhưng Jhin đã loại trừ ngay khả năng thứ hai. Vì chi nhánh hội sát thủ tại Trâu thành có thể không có nhiều cao thủ tọa trấn, nhưng mạng lưới sát thủ tỏa khắp đại lục không phải thế lực mà Triệu gia có thể so sánh.

"Vậy thì tiền về túi rồi. Khá là chắc kèo! Thế ngươi còn thông tin quan trọng nào nữa không?"

"Có đấy. Phần thưởng cho cái đầu của ngươi là năm nghìn lượng vàng."

"Cái quái…?" Tú vô ý đập tay lên bàn.

Tiền thưởng truy sát Jhin cao hơn hắn những bốn lần kia? Jhin cũng làm điệu bộ nhún vai rồi thản nhiên nói:

"Có điều ta có hai cái đầu tu tiên giả Lục Cảnh để tránh lũ ruồi muỗi. Còn ngươi đành phải tự lo rồi."

Thì ra đây mới là lý do khiến Jhin gọi Tú đến Trâu thành bằng được. Tên khốn này định chơi khăm hắn. Tất nhiên Bệ Đá Cổ sẽ không để hắn và Jhin mất mạng, nhưng chẳng ai thích cái cảm giác xám xịt màn hình chờ từng giây trôi qua cả. Hắn đưa mắt nhìn quanh quán trọ, cảm giác có kẻ ẩn nấp đâu đó chờ hắn sơ hở liền ra tay. Quả nhiên, rắc rối đã tới kiếm hắn.

Jhin xong việc liền đứng dậy rời đi liền, bộ dạng lả lướt như cành khô trước gió. Tiếng đập bàn của Tú ban nãy đã gây chú ý tới một đám người đang ngồi uống rượu trong quán. Đám này ăn mặc lụa là, phô ra dáng vẻ con nhà quyền quý. Jhin vừa rời khỏi cửa chưa lâu, đám này thủ thỉ với nhau gì đó rồi lũ lượt đứng dậy tiến về phía Tú. Có điều mục tiêu chúng nhắm tới không phải là Tú, mà là Triệu Ngạo Kiều. Cầm đầu đám người này rõ ràng là một tên háo sắc, vì ngó nghiêng mà vô tình trông thấy cô gái có dung mạo ưa nhìn này.

"Tiểu cô nương, kỳ ngộ cô nương tại đây quả thực có duyên, vừa hay lọt mắt Lăng công tử nhà ta, không biết…"

"Cút!"

Tên hầu cận của cái tay được gọi là Lăng công tử kia vừa nói chưa hết câu, Ngạo Kiều đã trừng mắt cự tuyệt. Ở xã hội văn minh hiện đại, thì câu từ chối của Ngạo Kiều sẽ được tôn trọng, nhưng đây là cái xã hội lạc hậu tu tiên giới, đời nào cái đám tư duy bằng cái đầu dưới rốn một gang lại chịu để lọt tai. Một tên hầu cận khác được dịp xu nịnh lập tức lớn tiếng quát:

"Hỗn xược! Ngươi dám cự tuyệt thiện ý của Lăng công tử? Rượu mời không uống… Á!"

Tên này cũng chưa nói hết câu đã bị chặn họng. Lần này Ngạo Kiều trực tiếp phang thẳng bình rượu vào mồm gã, nhanh đến nỗi chỉ kịp nghe choang một cái tên này đã răng môi lẫn lộn trộn thêm mảnh sành rồi. Tú ngồi đó chứng kiến liền cười thầm. Với cái bọn như thế này cứ phải nện thẳng tay như thế. Đám hầu cận Lăng công tử lập tức rút kiếm quát tháo. Phía này, đám môn đệ của Triệu Cấm cũng rút kiếm thủ thế, sẵn sàng liều chết bảo vệ gái làng. Hai bên khẩu chiến kịch liệt một hồi, mà người trong quán cũng hiếu kỳ vây kín lại. Tú liền đập bàn ra hiệu rồi nói:


"Đánh nhau thì tìm chỗ nào rộng rãi vắng vẻ đi. Đừng có ở đây phá phách ồn ào."

Mọi sự chú ý đổ dồn về phía Tú. Hắn là ai mà lại dám ra lệnh cho Lăng công tử, một tu tiên giả Lam Cảnh đỉnh phong sắp đột phá lên Lục Cảnh. Nhưng so với việc đụng độ một đám tu tiên giả, việc bắt nạt một tên đi lẻ có vẻ dễ hơn, thế nên mũi kiếm của đám hầu hạ Lăng công tử lập tức chĩa về phía Tú. Một tên trong số đó quay sang ngạo nghễ quát:

"Ngươi cảm thấy mình sống đủ lâu rồi thì phải? Có biết…"

"Bốp!"

Tên này cũng chưa kịp nói hết câu đã bị khóa mõm, bởi một cú đấm trực diện vào giữa mặt mà Tú trước khi tung quyền đã niệm sẵn [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)]. Sáu nghìn điểm cộng dồn của kỹ năng này sẽ có sức sát thương khủng khiếp tới mức nào?

Hậu quả, tên hách dịch xấu số kia bị thổi bay đầu. Tiếng động kia chính là tiếng hộp sọ của gã bị nổ tung kéo theo máu và não tương văng tung tóe tứ tung. Sau khi tung ra cú đấm dã man đó, đến Tú cũng cảm thấy kinh hoàng, trợn trừng mắt vì không thể tin nổi. Cái trừng mắt này lại trở thành dấu hiệu đe dọa tới đám người Lăng công tử, bức bách chúng phải lùi lại cả chục bước, xô bàn đẩy ghế ngã cả lên nhau.

"Vào những tình huống bối rối như thế này thì chỉ cần nở một nụ cười tự tin thôi…" Tú tự nhủ.

Hắn đứng thẳng dậy, tiện tay vớ lấy một chiếc khăn lau vứt lay lắt ở chiếc bàn bên cạnh mà lau mớ hỗn độn vương lại trên tay phải vừa tung cú đấm của mình. Điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, hắn chậm rãi bước lên phía trước, khiến đám Lăng công tử run rẩy không sao mở mồm được. Hắn nói:

"Xin lỗi nhé, tâm trạng ta đang không được tốt. Có cần ta bồi thường cho tên vừa chết không?"

Như được mở ra lối thoát, đám người Lăng công tử rối rít kêu lên không cần bồi thường rồi định lủi khỏi quán. Nhưng Tú liền nói:

"Thế thì dọn dẹp giùm ta cái đống này cái, khách trong quán không ăn được nếu thấy có cái xác nằm đây đâu."

Đám đó nhìn nhau bần thần một lúc, rồi cũng quyết định nhấc tay nhấc chân lên khuân xác tên đồng bọn xấu số ra khỏi quán, không quên lau sạch vũng máu tràn ra khi cái xác bị thổi bay đầu. Tên Lăng công tử kia sợ sệt thu mình vào một góc, trong lòng không khỏi kinh hãi, làm sao mà tên kia lại có khả năng một quyền tất sát như vậy? Phải biết rằng tu tiên giả cùng cảnh giới, cường độ thân thể tương đương nhau, một đòn đánh nhẹ nhàng chẳng hề bộc phát nhiều linh khí mà cũng có sức công phá kinh khủng như thế, rốt cục là hiện tượng gì? Nếu lúc đó Tú lại tiện tay đấm vào mặt Lăng công tử thì đúng là gã không còn não mà suy nghĩ nữa rồi.