Chương 12: Niềm Vui của ngày mới.
Ngay lúc Hùng vừa ăn xong những thịt khô cuối cùng cậu ta mang theo. Lúc này trong bụi cây những tiếng xào xạc phát ra, ngay lập tức tay phải Hùng cầm lấy con dao trên lưng, tay trái cầm một viên sỏi đá ngay khi cậu định ném hết sức vào bụi cây. Bỗng nhiên trong bụi cây phát ra âm thanh của Vũ.
"Thủ lĩnh! bình tĩnh! đừng ném là tôi."
Trong bụi cây lúc này đi ra một bóng người đó chính là Vũ. Trên tay ông ta còn đang xách hai con gà rừng Có vẻ như việc đi săn rất là thuận lợi.
Lúc này Hùng mới thở nhẹ một hơi, nếu như bây giờ thật sự xuất hiện thú dữ. Cậu ta cũng không biết phải đối phó như thế nào, cũng may là vũ kịp thời lên tiếng nếu không thì ăn ngay hòn đá vào đầu.
"Thủ lĩnh! Sinh đâu? không phải anh ta ở đây với cậu sao?"
"Ta đi săn bắt để thử vũ khí rồi, chỉ còn mình Tôi Ở đây tôi đợi hai người về."
Lúc này trên vẻ mặt của Vũ, có chút thất vọng bởi vì có vẻ như ông ta vừa bỏ lỡ một chuyện gì đó rất quan trọng. Bỗng Vũ chợt nhớ ra một điều gì đó, ông ta hai tay xách hai con gà rừng đưa ra trước mặt Hùng rồi nói.
"Thủ lĩnh! kỹ năng của tôi ngày càng hoàn thiện hơn rồi. Hai con gà này là tôi đi săn để thử nghiệm kỹ năng của mình."
Hùng chỉ cười cười và nói.
"Đúng vậy! Sắp tới ông còn phải huấn luyện nhiều người trong bộ lạc của chúng ta. Để cho bọn họ ai ai cũng có sức để chiến đấu phòng tránh cho những bộ lạc khác tấn công bất ngờ bộ lạc của chúng ta."
Nghe thấy Hùng nói như vậy trong lòng Vũ cũng dâng lên một cỗ cảm xúc không thể tả được. Mặc dù Hùng cũng chỉ nói qua, nhưng điều đó cũng thể hiện được tầm quan trọng của Vũ trong bộ lạc.
Có vẻ như lần này Vũ đã hạ quyết tâm phải trở thành người đáng tin cậy nhất của Hùng. Dù cho Hùng thấy điều này quá là bình thường đối với một người đã từng là thủ lĩnh của bộ lạc. Nhưng cậu ta không biết rằng chính vì câu nói của mình đã tiếp xúc cho Vũ một động lực mới.
Lúc trước ông ta cảm thấy bản thân mình là người không đủ có năng lực lãnh đạo Bộ lạc, đưa bộ lạc thoát khỏi tầm ngắm của những bộ lạc hùng mạnh khác.
Nhưng từ sau khi thấy Hùng lên làm Thủ lĩnh của bộ lạc, thì bộ nạp đã phát triển theo một hướng tích cực, có một đoạn Thời gian vũ từng nghĩ rằng bản thân mình đã già rồi cũng đến lúc nhường lại chức Thủ Lĩnh cho người trẻ hơn và giỏi hơn để lãnh đạo bộ lạc.
Nhưng chính vì câu nói hôm nay của Hùng đã làm cho Vũ cảm thấy bản thân mình không phải quá vô dụng, ít nhất ông ta có thể huấn luyện những người khá trong bộ lạc.
Nhìn thấy tâm tình của lão trung niên đã gần 40 tuổi lúc này có chuyển biến tốt hơn. Hùng cũng không quá nhiều, cậu ta chuẩn bị thịt gà để nướng lên ăn.
"Thủ lĩnh! Thủ Lĩnh! thật tuyệt vời, vũ khí mà cậu sửa lại sức tấn công và uy lực của nó hơn trước rất nhiều."
Âm thanh của sinh vang ra từ trong rừng. Có vẻ như anh ta rất vui sướng, trên cánh tay phải còn đang kéo lê một con lợn rừng, nhìn thấy con lợn rừng bị giết rồi kéo lê ngay đằng sau.
Hùng lúc này mới quá ngạc nhiên, bởi vì con lợn mà sinh giết có chút to hơn những con lợn rừng khác mà họ săn được. Vũ ở đằng sau cũng hơi bất ngờ bởi vì đây cũng là lần đầu tiên ông ta thấy một con lợn to đến như vậy.
Thế là cả ba người vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm với nhau. Lúc sau Hùng thấy trời vẫn quan khá là sớm nên cậu ta cũng quyết định làm thêm một cái khiên để có thể thuận tiện trong việc chiến đấu.
Lần này Hùng bảo thêm cả Vũ và sinh làm theo mình để bọn họ có thể học hỏi được một chút kỹ thuật làm làm ra khiên chắn.
khiên được làm bằng gỗ, da động vật, lau sậy hoặc gỗ mỏng được đan lát hoặc bện lại.Trong thời cổ đại, Cuộc xâm lược của người man rợ và thời Trung cổ, chúng thường được làm bằng cây dương, hoặc một loại gỗ chống chẻ khác, được bọc trong một số trường hợp bằng vật liệu như da thuộc hoặc da thô.
Việc đầu tiên họ cần làm đó chính là tìm một loại gỗ mỏng để có thể bao bọc và che chắn cho cơ thể bọn họ chọn gỗ của cây bạch dương. Vì loại cây này mọc ở khu rừng lại rất nhiều cộng thêm cỗ của chúng cũng rất dễ để trong việc làm phẳng và chế tạo.
Khiên chắn có nhiều kiểu như khiên có thể là hình tròn, hình bầu dục, hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, hình hai cạnh hoặc vỏ sò.
Nhưng do bị thời gian không đủ cho nên bọn họ chỉ đành chế tạo ra một chiếc khiên hình tròn. Có thể cầm nhẹ nhàng và đỡ được những đòn hiểm để tránh nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Ngoài ra nó có thể thiết kế cho, những người phụ nữ cầm và chiến đấu được. Để thiết kế chúng Hùng cần phải căn chuẩn Kích thước của tấm chắn được cho là có đường kính 90 cm, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ, cả lên và xuống.
Độ dày của tấm chắn rơi vào khoảng 12mm và giảm 6mm về phía các cạnh của tấm chắn. Chính giữa chiếc khiên là một chiếc mũ bảo vệ bàn tay của người chiến binh.
Sau khi Hùng, vũ và Sinh ba người làm xong phần chắn công đoạn tiếp theo đó chính là bọc tấm chắn bằng da. Da bị kéo sao cho các tấm ván ép chặt vào nhau nhất có thể. Da được kéo và đóng đinh vào bảng, cách tâm 20 cm.
Về phần ra thì bọn họ lấy ra có con lợn mà sinh vừa săn được về. Mà Điều đáng chú ý là tấm chắn đã không hấp thụ lực của cú đánh. Thay vào đó, nó phân bổ lại lực tác động trên một diện tích lớn hơn, giúp giảm nguy cơ chấn thương.
Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, Ba người bọn họ cũng đã làm xong và đang trên đường trở về bộ tộc trên tay của họ còn đang đeo một chiếc khiên.
Mặc dù khá là mệt mỏi nhưng trên gương mặt của họ lại không thể hiện một chút nào ngược lại còn có một sự vui vẻ đang lan tràn trên gương mặt họ.