Chương 17: Nhóm thăm dò.
Nghe thấy vậy tất cả mọi người lúc này mới dừng lại. Người bóng đen trên trái tay đeo một vật hình tròn, tay phải cầm một cái giáo làm bằng đá ông ta cất tiếng hỏi.
"Người phía trước, có phải là thủ lĩnh của tộc sói trắng không?"
Thấy vậy lúc này Hùng mới dừng lại, cậu ta có cảm giác rằng giọng nói này rất quen thuộc. Dường như cậu ta nhớ ra một điều gì đó, Hùng khẽ nhíu mày.
"Thủ lĩnh! Đừng đánh nữa là người nhà."
Kiên đứng ở cách đó không xa hô lớn. Mọi người thấy vậy lúc này mới đình chiến, bọn họ chuyển qua chạy trốn. Vì tiếng hô của Kiên quá lớn cộng thêm việc bọn họ đang ở cách chỗ Khô bộ lạc không xa.
Nếu như nói rằng Khô bộ lạc không nghe thấy tiếng động lớn như vậy thì có ma mới tin. Sáu người bắt đầu bỏ chạy theo hướng Đông Nam nơi đó có một cái hang động khá thích hợp để chốn tránh.
Sau khi Hùng rời đi được một lúc thì một đoàn người lúc này mới kéo tới. Trên cơ thể bọn họ vẽ rất nhiều hoa văn hoạ tiết, gương mặt còn khắc hình một con dấu dường như đó chính là một loại ký hiệu nào đó để họ có thể nhận biết nhau.
Một người đàn ông đi từ trong đám người đi ra, người ăn mặc kỳ quái khác xa so với những người khác, ông ta đeo một cái mũ được chế tác bằng lông gà, trên người thì chằng chịt những vết sẹo. Nhưng điều đó cũng đủ để tạo ra một sự uy hiếp cho người khác.
Ông ta quan sát một hồi, đến những chỗ vừa xảy ra cuộc hỗn chiến ở đây. Ông ta bắt đầu liên tưởng lại những chuỗi sự kiện đã xuất hiện, Có vẻ như ông ta rất giỏi trong việc này.
"Chỗ này chắc chắn đã vừa xảy ra đánh nhau hơn thế nữa đó không phải là người ở trong bộ tộc chúng ta khả năng là những bộ tộc khác thăm dò tộc ta. Từ xảy ra cuộc ẩu đả này, bọn chúng thấy tình hình không ổn nên chắc là đã rút rồi."
Lúc này một người đi đến bên cạnh nói.
"Thủ Lĩnh! Chúng ta phát hiện ra đồ vật này." Nói xong hắn giơ ra cái mũi tên, hắn nhìn thấy nó cắm chặt vào thân cây không ngần ngại mà rút ra.
"Đây giống như là đồ vật của Bộ lạc đá lớn, lần trước tộc chúng ta có giao lưu trao đổi đồ vật với tộc đá lớn, ta nhìn thấy một vật thể giống y hệt vật này."
"Có lẽ nào là......." Nói đến đây người đàn ông đấy bắt đầu ngập ngừng. Ông ta dường như sợ rằng mình nói phải điều gì đó khiến thủ lĩnh không vui.
"Hiện tại vẫn được chưa chắc chắn là tộc đá lớn làm chuyện này, cho nên chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được. Nếu như chúng ta cứ đổi hết cho tộc Đá lớn thì sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh giữa 2 tộc, khi đó số lượng người chết sẽ nhiều lên đó là điều ta không mong muốn."
Nói đến đây Người thủ lĩnh của khô Bộ tộc, hắn ta bắt đầu thở dài rồi nói.
"Ta không mong muốn một cuộc chiến tranh xảy ra lực lượng của bộ tộc chúng ta quá yếu nếu như xảy ra chiến tranh thật thì tộc chúng ta là người tổn thất nặng nề nhất."
"Cho nên tôi hi vọng trước khi bắt được người của tộc khác thì chúng ta không nên đổ thừa cho những bộ tộc gần đây. Từ giờ mọi người nên đi tuần tra nhiều hơn nhưng không được phép đi quá lãnh thổ của tộc ta."
Nói xong một đoàn người bắt đầu rút hết lên trên đỉnh núi. Mà về phía Hùng bây giờ, 6 người bọn họ đang ở trong một hang đá.
Kiến đốt lửa lên, ánh rửa chiếu sáng vào gương mặt họ hiện rõ ra bốn người còn lại. Đó là vũ và sinh còn hai người kia thì Hùng chưa từng nhìn thấy, theo như Hùng đoán thì đó có lẽ là bạn của hai ông kia hoặc là người trong đội thợ săn.
Lúc này cậu Ta mới lên tiếng trách móc.
"Vũ! Không phải ông đã có nhiệm vụ là phải ở lại bộ tộc chế tạo và huấn luyện những người khác sao? Tại sao lại đi theo bọn tôi?"
"Còn sinh không phải tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi sao, nếu như Vũ có ý định làm bừa thì anh phải là người đứng ra ngăn cản ông ấy chứ? Tại sao đến anh cũng đi theo như này? Nếu như bộ lạc khác tấn công thì không phải bộ làm chúng ta chắc chắn sẽ bị giết hết hay sao?"
"Mấy người làm việc không có một chút suy nghĩ nào? Không có trách nhiệm cho những gì mình đã được giao. Chưa hết mấy người còn kéo theo những người khác đi cùng? Nếu như xảy ra chuyện ai sẽ là người chịu trách nhiệm."
Hùng cứ thế lên tiếng trách móc, đến khi cậu ta cảm thấy cổ họng mình bắt đầu khô khan. Cơn giận của cậu ta lúc này mới bắt đầu lắng xuống. Hùng ngồi bệt xuống thở dài một tiếng, có vẻ chứ rằng cậu ta đã bắt đầu chán nản rồi.
Cơn giận của Hùng đã được nguôi đi phần nào, vũ lúc này mới cất tiếng nói.
"Thủ lĩnh! bọn tôi xin lỗi, Là do Bọn tôi quá nóng vội, không kịp nghĩ đến hậu quả mà đã tự tiện làm, cho nên tôi xin chặt xuống một cái tay để tạ tội."
Nói xong ông ta lôi cái rìu ở đằng sau mình ra, một tay đặt xuống phiến đá tay kia đưa cao lên. Khi chuẩn bị hạ xuống thì Hùng lúc này mới lên tiếng.
"Thôi dừng lại đi! Chuyện lúc này cũng đã xảy ra rồi. Nhưng tôi hy vọng lần sau không nên xảy ra tiếp tục nữa. Vả lại nếu ông chặt mất đi một cánh tay vậy sau này thì làm ăn được trò gì?"
Thấy vậy vũ mới dừng lại, trên miệng ông ta khẽ nhấc lên một cái có vẻ như là lường trước được vụ này. Mọi người lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thấy gương mặt của Bộ mặt của Vũ lúc này dường như có phần vui vẻ hơn trước. Hùng mới ý thức được rằng mình vừa bị lão Vũ lừa, nhưng rất nhanh cậu ta đã không đề cập đến vấn đề này nữa.
Mà bây giờ mục tiêu chính của cậu ta là ngoài móc thông tin của những bộ lạc khác.
"Thủ lĩnh! không cần phải lo lắng về vấn đề trong bộ lạc đâu. Chúng tôi đã phân công và sắp xếp hết công việc, rồi mới đi theo cậu."
"Lần này chúng tôi cũng mang đến cho cậu hai người. Hai người này lúc trước cũng ở trong đội thăm dò bộ lạc khác."
Lúc này hai người kia mới đi lên phía trước, Một người để râu ria dài tới cổ nhưng vóc dáng khá thấp rất thích hợp ẩn nấp chốn tránh, người còn lại thì cao to, lực lưỡng thích hợp trong việc bê vác. Hai người này tuổi tác cũng chỉ rơi vào khoảng 28 - 30 tuổi.
"Thủ Lĩnh! Tôi tên là Vưu. Từng là người trong đội săn bắt, có lần tôi đi lạc vào lãnh thổ của Nanh bộ tộc, may mắn không bị phát hiện ngược lại tôi còn hiểu rõ một chút địa hình ở đó."Người đàn ông để Râu ria đi lên phía trước chào hỏi.
"Thủ Lĩnh! Tôi tên là Hiệp. Lúc trước từng có đoạn thời gian thăm dò tin tức của bộ tộc Đá, tôi khá hiểu rõ về địa hình ở đó cho nên mới mạo hiểm đi cùng Thủ Lĩnh tới đó."
Hùng lúc này mới nhìn về phía Kiên, dường như cậu ta vẫn còn đang muốn xác nhận chuyện này liệu có phải là đúng không?
Thấy được ánh mắt của Hùng, kiên lúc này mới lên tiếng để xác nhận. Không phải là Hùng không tin lời của Vũ mà là cậu ta sợ mình lại bị lừa như vừa nãy.
"Thủ Lĩnh! Quả thật bọn họ đã từng làm những công việc như vậy. Nên chúng ta có thể để họ đi vào lãnh thổ của những tộc khác để lấy thêm tin tức cần thiết cho bộ tộc."
"Được! vậy thì chia ra làm 3 nhóm: một nhóm đi tới bộ tộc đá lớn, một nhóm thì đi tới Nanh bộ lạc, đúng 3 ngày sau tất cả phải tập trung ở bộ tộc.
Nói xong một đám người cứ thế tách nhau ra Vũ với Hiệp cùng một nhóm đi tới Đá Bôn tộc, Vưu với Sinh thì đi về hướng Tây bắc nơi mà Nanh bộ lạc sinh sống. Còn Hùng với Kiên thì tiếp tục công việc ở Khô bộ tộc