Xuyên Không về Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 22: Linh Cẩu.

Chương 22: Linh Cẩu.

Một bóng người với thân thể mệt mỏi, trên gương mặt còn hiện rõ một nét buồn ngủ, hắn đi đến chỗ Lão Dũng, trên tay lão đang cầm một cái đùi lợn nướng, miệng lão đang nhai lấy miếng thịt, thấy vậy người đàn ông kia liền lên tiếng hỏi.



"Già làng! Thủ Lĩnh đâu? Ta có chuyện cần hỏi cậu ta."



Nghe thấy vậy Lão Dũng, lúc này mới dừng ăn lại, lão quay lại đôi mắt híp lại nhìn về phía hắn. Trong miệng còn lẩm bẩm vài câu.



"Kiên này, ngươi không thấy mệt à? Vừa mới về bộ tộc giờ lại đi tìm thủ Lĩnh."



Dường như hắn nghe thấy Lão Dũng lẩm bẩm vài câu nói xấu mình, hắn chỉ ho nhẹ vài tiếng rồi nói tiếp.



"Hụ...Hụ.... Già làng ta về cùng thủ lĩnh, khi về tới bộ tộc thì đã ngủ một mạch đến giờ. Bây giờ ta đang rất đói, muốn tìm thủ lĩnh nhờ cậu ta làm cho ta một bữa ăn. Mà già làng biết đấy ở trong bộ tộc này, chỉ có mỗi thủ lĩnh là làm được đồ ăn ngon."



Vừa nói chuyện vừa nhìn về phía, cái đùi lợn nướng mà lão Dũng đang cầm trên tay. Dường như Lão dũng cảm nhận được ánh mắt của Kiên, đang nhìn chằm chằm về phía cái đùi lợn của lão. Lão vội vàng lấy tay che đi, trong miệng còn quát lên.



"Ngươi đói thì tự đi mà làm? Cái đùi lợn này là ta nướng mất một buổi tối, đừng hòng ta cho ngươi được một miếng."



Thấy Lão Dũng phản ứng dữ dội, Kiên lúc này mới vội vàng bào chữa.



"Già làng hiểu nhầm rồi, ta chỉ đến đây kiếm một chút đồ ăn để lót dạ dày, ăn xong là sẽ đi ngay."



Nói xong Kiên chạy một mạch vào trong hang, ông ta tìm một chút cá khô rồi nướng lên, ăn cho xong bữa còn về lão Dũng, thì ông ta không muốn dây vào một lần nào nữa.



Vừa ăn cá khô Kiên vừa ấm ức, gương mặt ông ta lúc này tức đến khó coi, miệng thì liên tục chửi thầm: "suốt ngày ăn? Mai ta bảo thủ lĩnh, để cho cậu ta cấm lão ăn."



Lúc này trời cũng đã sắp sáng, màn sương dày đặc bao phủ cả khu rừng, tiếng của động vật hoang dã gầm gừ liên tục, một cặp mắt từ sâu bên trong rừng liên tục nhìn về phía bọn họ. Ít lâu sau thì hoàn toàn biến mất.



Hùng lúc này từ trong hang động đi ra, dường như cậu ta không được ngủ một yên ổn, gương mặt như thiếu sự sống, trên miệng còn ngáp dài một tiếng, cặp mắt thì đen lại như gấu trúc.



Thấy Hùng đi ra Kiên liền vội vàng chạy đến hỏi:



"Thủ Lĩnh! Ta thấy cậu vẫn chưa được ngủ đủ giấc cho lắm, sao cậu không ngủ tiếp?"



Hùng lúc này ngáp dài một tiếng, hai tay cậu ta thì luôn gãi cổ mình, Nếu như có người hiện đại ở đây, nhìn vào thân thể suy dinh dưỡng của Hùng, cộng thêm những hành động vừa rồi của cậu ta, thì họ có thể đoán chắc chắn rằng cậu ta là một tên nghiện ngập."



"Hôm qua không rõ là tên nào? nửa đêm dậy nướng thịt, Khói bay hết vào trong hang tôi không thở được nên dậy."



Nghe thấy Hùng nói như vậy, Kiên bắt đầu thì thầm vào tai Hùng.



"Thủ lĩnh! hôm qua ta thấy già làng ngồi nướng thịt cả đêm." Nói đến đây lão vừa ấm ức vừa kể lại sự việc tối qua.



"Cái gì? sao lúc nào lão cũng ăn được, ta nhớ rằng bữa chiều và bữa tối, lão cũng đã ăn rồi tại sao đến nửa đêm lại còn mò dậy ăn tiếp."



"Quái lạ nhưng tại sao ta nhớ ở kiếp trước, thường thì người già hệ tiêu hóa của họ kém nên ít thức ăn hơn, tại sao lão Dũng ăn nhiều như vậy."



Suy nghĩ một lúc không có đáp án, lần này hùng trực tiếp bỏ qua, cậu ta cho rằng là do lão Dũng đói nên ăn nhiều hơn bình thường là chuyện đương nhiên. Thấy Hùng không có nói gì một lúc sau, Kiên đi từ phía sau đi lên hỏi.



"Thủ Lĩnh! Chúng ta có cần tiết chế lão lại một chút không? Để tránh cho não bớt ăn nhiều."



Thấy Kiên hỏi như vậy, Hùng chỉ gật một cái rồi nói:



"Tiết chế lão lại một chút cũng được, để tránh cho lão ăn nhiều rồi lại bội thực mà chết."



Nghe thấy vậy, Kiên lúc này trên mặt lộ rõ ra một vẻ vui mừng ông ta nói tiếp:



"Vậy Thủ Lĩnh, Cậu cứ tiếp tục công việc của mình đi, ta đi thông báo cho lão một tiếng để tránh cho lão lại tiếp tục đi mò thức ăn."



Nói xong kiêng vội vàng chạy thẳng về phía khu nấu nướng của bộ tộc. Còn về phía Hùng, lúc này cậu Ta đang đi tuần xung quanh bộ lạc, bởi vì dạo gần đây người trong bộ lạc, phát hiện xung quanh đây dường như xuất hiện nhiều thú dữ hơn trước.



Cạch!



Một tiếng dường như có vật gì đó vừa dẫm vào cành cây, cách đó không xa. Thấy vậy Hùng dơ mũi tên lên nhắm thẳng vào phía vừa phát ra âm thanh. Ngay lập tức từ trong bụi cây một con thỏ nhảy ra.



Lúc này cậu ta mới thở phào một tiếng, dường như bản thân cậu ta vừa quá căng thẳng. Nhưng ngay khi, vừa nhìn xuống phía dưới một bàn chân giống như chó in ngay trên mặt đất, cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần bộ lạc của mình.



Theo như trí nhớ kiếp trước của cậu ta, dấu chân in trên mặt đất này chỉ cỡ nhỏ và vừa. Chúng hoàn toàn nhỏ hơn dấu chân của sói xám trong vùng, Chưa hết Hùng còn phát hiện xung quanh đây để lại rất nhiều phân và nước tiểu. Khả năng cao là bọn chúng đã thăm dò và nắm bắt kỹ càng xung quanh bộ tộc.



Mà trong khu rừng này sói xám rất ít khi đi vào Lãnh địa của loài khác, trừ khi là chúng đói đến mức phải liều mình đi vào. Nhưng xung quanh đây thì lại quá rất nhiều dấu chân có giống loài này.



Điều này cũng làm cho Hùng khá đau đầu, bởi vì cậu ta không biết rõ được ở cái thời đại nguyên thủy này, thì rốt cuộc là có bao nhiêu những giống loài thú dữ khác.



Gừ! Gừ! Gừ.



Tiếng gầm gừ phát ra, cách phía Hùng không xa. Một con thú hoang nhìn chằm chằm vào cậu ta, lần này xuất hiện trước mắt cậu ta là một con chó với bộ lông màu cam, kèm theo đó là những vết đốm trên cơ thể.



Chúng có hình dạng cơ thể giống gấu hơn, đôi tai tròn hơn, bờm kém nổi bật hơn. Lúc này Hùng ngày lập tức nhận ra rằng đó là một con Linh cẩu Đốm.



Nó là thành viên lớn nhất của Họ Linh cẩu, dài trung bình 95–165 cm, cao khoảng 70–90 cm, nặng từ 50–70 kg, và được phân biệt rõ hơn về mặt thể chất với các loài linh cẩu khác.



Loài này có mặt trong nhiều kiểu môi trường sống khác nhau, từ vùng đất thấp khô cằn và cực nóng ở phía bắc và phía nam của khu rừng phân bố tới các địa hình miền núi lạnh.



Linh cẩu đốm là động vật săn mồi đầy sức mạnh, phần lớn nguồn thức ăn của nó là từ các con mồi còn sống. Thậm chí đôi khi linh cẩu còn "bắt nạt" sư tử, khi chúng áp đảo về số lượng.



Tất cả các loài báo đều thua linh cẩu khi chạm trán, mặc dù kỹ năng săn mồi của báo tốt hơn cả linh cẩu lẫn sư tử. Do đó, linh cẩu rất hay cướp đoạt con mồi của báo.



Lần này Hùng dường như cảm nhận được sự nguy hiểm mà chúng mang đến cho cậu ta, ngay lập tức cậu ta dơ cây cung của mình lên rồi bắt đầu đồn hết sự tập trung về phía nó.



Dường như cảm nhận được sự địch ý của Hùng, Con Lĩnh cẩu kia ngay lập tức quay người bỏ chạy, có vẻ như nó biết rằng bản thân nó một khi lao lên sẽ bị giết ngay lập tức, cho nên nó chọn cách bỏ đi.



Nhìn thấy Linh cẩu bỏ đi, Hùng mới chạy một mạch về bộ lạc, bởi vì cậu ta biết chắc chắn rằng loài này sẽ không từ bỏ dễ dàng, Có thể là đêm nay hoặc đêm mai nó sẽ tấn công bộ lạc. Cho nên cậu ta cần phải chạy về thông báo cho bộ lạc để có cách chiến đấu với chúng.