Xuyên Không về Thời Đại Nguyên Thủy

Biến cố giả vờ

Biến cố giả vờ

Lúc này trời cũng đã bắt đầu lờ mờ sáng, nhưng khung cảnh chết chóc kèm theo bầu không im lặng, một đám người đang đứng trước cái xác chết của người đàn ông xấu xí kia.



Bọn họ để tay lên phía trước ngực mình, đầu hơi cúi xuống thấp, đôi mắt nhắm lại, trên miệng còn lẩm bẩm vài ba câu nói.



Đây chắc có lẽ là một nghi thức đưa tiễn người đã chết về cõi u minh của bộ tộc họ. Bọn họ cứ thế đứng lặng im 15 phút, lúc này người thủ lĩnh của bộ tộc mới dừng lại.



Ông ta mở to đôi mắt của mình ra, trong mắt còn mang theo một chút ý định giết chóc. Gương mặt ông ta lúc này cũng trở nên dữ tợn hơn trước, hắn nghiến chặt hàm răng của mình lại.



Bàn tay đang cầm một nhánh đuốc, hắn bóp chặt lại đến mức lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra những giọt máu đỏ chảy xuống mặt đất. Người trong bộ tộc đó thấy thế cũng không dám lên tiếng, bọn họ sợ rằng chính mình lên tiếng sẽ trở thành người hứng hết cơn giận của Thủ Lĩnh.



Lúc này người Thủ Lĩnh kia mới lên tiếng hỏi.



"Đã tìm được bọn chúng chưa?."



Một người đàn ông có vóc dáng khá nhỏ, nhưng các giác quan và tay chân hắn linh hoạt vô cùng. Hắn đi lên phía trước trên mặt còn mang theo một chút lo lắng sợ hãi, hắn bắt đầu mở miệng nói giọng nói có chút run rẩy.



"Dạ.....Chưa! Thủ.....Lĩn...h tôi nghĩ bọn chúng, có lẽ đã.....đã chạy thoát khỏi Lãnh Thổ của tộc ta rồi!"

Vừa nói hắn vừa liếc mắt lên bên trên nhìn xem thái độ của Thủ Lĩnh mình, chỉ thấy người Thủ Lĩnh kia đưa tay ra bóp lên cổ hắn, động tác rất nhanh và dứt khoát.



Thấy vậy người đàn ông có vóc dáng nhỏ, gương mặt hiện ra một vẻ sợ hãi, cơ thể hắn không ngừng run lẩy bẩy, miệng lắp ba lắp bắp nói.



"Thủ....Thủ Lĩnh! Tha cho tôi, tuy bọn tôi không tìm được lũ chuột nhắt đấy, nhưng chúng tôi cũng đã xác nhận được đó là bộ tộc nào rồi."



Thấy vậy người Thủ Lĩnh đó lúc này mới buông tay ra, thả người đàn ông kia rơi bệt xuống nền đất. Sự sợ hãi lúc này đã tràn ngập trong tâm trí của hắn, hắn không chờ đợi nữa mà lôi ra những cái mũi tên mà hắn tìm được xung quanh đây.



"Thủ Lĩnh! Đây là vật chúng ta tìm được gần đây, đồ vậy này lúc trước tôi có thấy qua Đá bộ tộc thường dùng để săn bắn." Nói đến đây người đàn ông kia lúc này mới ngập ngừng, hắn ta sợ rằng bản thân mình lại nói phải sai làm gì khác.



"Sao vậy? Sao ngươi không nói tiếp?". Người Thủ Lĩnh kia giận dữ hét lên một câu âm thanh có một chút trầm thấp, nhưng mang theo một sự giận dữ như muốn giết chết người khác ngay lập tức.



"Thủ Lĩnh bớt đau buồn! Ta thấy Đá bộ tộc cũng nhăm nhe Khoáng vật của chúng ta từ rất lâu rồi, nên việc bọn chúng tới đây thăm dò là điều hiển nhiên, nhưng việc chúng ta không lường tới được là bọn chúng dám ra tay giết hại em trai của Ngài, đây cũng là một phần do chúng ta chủ quan."



Một giọng nói già nua từ trong đám người của Khô bộ tộc truyền ra. Ngay sau đó là một bà lão đang ngồi trên một cái kiệu làm bằng gỗ sơ sài, nếu như Hùng có mặt ở đây lúc này, thì Cậu ta có thể nhận ngay ra được đó chính là bà già tối hôm quá làm lễ cúng bái thần linh.



Thấy lão bà đó đi đến, Thủ Lĩnh của khô bộ tộc lúc này mới hạ một chút cơn giận dữ, ông ta đi đến trước mặt. Chống một chân xuống dưới đất, tay phải giơ ngang trước ngực, trong miệng nói ra những âm thanh tỏ lòng tôn kính.



"Thưa Tế Linh! Phải chăng ngài biết chính xác đó là bộ tộc nào đã giết chết em trai tôi. Tôi với tư cách là Thủ Lĩnh Khô bộ tộc, tại đây xin dùng hết thành ý của mình để tỏ lòng biết ơn đối với ngài."



Lão bà đó tay cầm một cây gậy gỗ, thân gậy còn khắc nhiều hoa văn kỳ lạ, phía đằng đầu của gậy còn gắn một cái đầu lâu của một con linh dương. Bà ta giơ gậy lên phía trên trời, tay vẫn còn đang run lẩy bẩy.



Miệng lẩm bẩm vài câu dường như là đang nói chuyện liên thông với người nào đó. Một lát sau Bà ta mở miệng ra âm thanh có chút không được tự nhiên, hơi thở trở nên khá là gấp gáp, có vẻ như việc nâng cao tay lên trời đối với người già đã là một việc cực hình.



"Ta thấy được! Ta thấy được thần nói chuyện với ta! Thần bảo rằng, Khô bộ tộc nắm giữ Khoáng vật nhiều năm, nay khoáng vật đã có sức hút cực lớn đối với Đá bộ tộc. Bọn chúng định giết hết người của Khô bộ tộc, nhằm chiếm đoạt khoáng vật làm của riêng."



"Nếu như Khô bộ tộc còn tiếp tục không đánh trả lại Đá bộ tộc, thì chắc chắn sẽ bị bọn chúng giết sạch trong nay mai."



Bà ta nói một hơi dài, trên mặt còn mang theo một chút đau đớn, bà lão đó đưa tay ra đằng sau lưng đấm nhẹ lên đó vài cái, rồi bắt đầu ngồi trở lại cái kiệu.



Thủ Lĩnh Khô bộ tộc lúc này, mặc dù hắn không tin tưởng cho lắm. Nhưng bà Lão ở trước mặt này từ trước tới nay vẫn là người có sức ảnh hưởng ở trong bộ tộc hơn hắn, hắn tuy là thủ lĩnh nhưng vẫn không có quyền lên tiếng trong tộc mình.



Nói một cách đúng hơn, hắn chính là một Thủ Lĩnh bù nhìn, chỉ có sức mạnh là hơn hẳn những người trong tộc. Nhưng so về trí tuệ thì vẫn kém bà lão kia một bậc, cái bóng của bà ta quá lớn đối với hắn, chỉ có khi bà ta chết hắn mới hoàn toàn thoát khỏi nó.



Nghĩ đến đây trong đôi mắt của ông ta cũng hiện ra một chút chết chóc, bà lão kia sống từ thời đại của Thủ Lĩnh Khô bộ tộc đời trước. Trải qua 3 lần chiến tranh giữa các tộc mà bà ta vẫn sống sót, chứng tỏ bà ta vẫn còn rất nhiều mánh khoé vẫn chưa lộ hết.



Cho nên hắn mới không dám đánh rắn động cỏ, hắn sợ ép bà ta tới đường cùng sẽ cá chết rách lưới. Tới lúc đó việc hắn bị giết khả năng vẫn cao, cho nên chưa nắm rõ hắn chắc chắn không manh động.



Cảm thấy có người nhìn chằm chằm về phía mình, bà ta quay người lại nhìn về phía hắn miệng nói.



"Thủ lĩnh! còn có chuyện gì sao? Hay là ngài không tin tưởng vào Ý chỉ của Thần Linh."



Vị thủ lĩnh kia thấy vậy chỉ nói một câu:



"Ta không có ý kiến gì thưa Tế Linh! Nhưng theo như ta thấy vẫn chưa đến mức phải hoàn toàn cho rằng bộ tộc Đá lớn làm chuyện này."



Nói đến đây ông ta bắt đầu cằn giọng lên nói tiếp.



"Hay là Tế Linh đây, đang có ý định thống nhất cả 5 bộ lạc lại thành một?"



Thấy vậy Bà ta quát ra một câu chói tai.



"Thủ Lĩnh! Ngươi nói năng sằng bậy, bất kính với thần Linh, nghi ngờ Thần tội đáng chết."



Nói đến đây bà ta vội vàng quỳ xuống, hai tay chắp lên trời cầu khấn.



"Xin thần linh bớt giận, xin hãy rủ lòng thương mà tha thứ cho hành động vừa rồi Thủ Lĩnh của bộ tộc chúng con."



Thấy bà ta quỳ xuống khấn cầu, những người xung quanh đó cũng quỳ xuống làm theo, hai tay chắp lại hướng lên phía trước bầu trời cúi lạy liên tục.



Nhưng điều đó vẫn không làm lung lay được vị thủ lĩnh kia, ông ta vẫn khoác hai tay lại đứng sừng sững như một bước tượng, một màn này ông ta đã quá quen thuộc rồi.



Người đàn ông có vóc dáng nhỏ đứng phía sau, hắn nói thầm vào tai vị thủ lĩnh kia vài câu.



"Thủ Lĩnh! Chịu khó nhịn một chút. Nếu để bà ta phát giác ra được có chuyện không ổn, thì chắc chắn lúc đấy sẽ là cá chết rách lưới đấy."



Nghe thấy vậy lúc này ông ta mới buông lỏng cơ thể ra, quỳ xuống bắt đầu cầu xin.



"Xin thần linh tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi." Ông ta cứ thế nói lặp đi lặp lại vài lần mới thôi.