Khủng bố đàn Kiến

Xuyên Không về Thời Đại Nguyên Thủy

Khủng bố đàn Kiến

Khủng bố đàn Kiến

Trong khu rừng, những tiếng bước chân dồn dập, hai bóng người xuất hiện kèm theo đó là những tiếng thở dốc mệt mỏi.



"Hộc...Hộc."



"Kiên! Dừng lại đi chúng ta đã thoát khỏi lãnh thổ của Khô Bộ tộc rồi?"



Thấy Hùng nói vậy lúc này kiên cũng dừng lại quan sát, có vẻ như 2 người đã đi ra khỏi lãnh thổ của Khô bộ lạc, cho nên những chuyện xảy ra vừa nãy của Khô bộ lạc họ hoàn toàn không biết gì hết.



"Thủ Lĩnh! Giờ chúng ta về chuẩn bị làm những gì?" Kiên đi phía sau trên gương mặt còn có một chút tò mò hỏi.



Như có vẻ như lúc này Hùng không có mấy để ý, cậu ta đang phải vắt óc suy nghĩ làm cách nào để đánh chiếm mỏ sắt của Khô bộ tộc. Mãi cho đến khi Kiên gọi thêm vài tiếng nữa, cậu ta mới phản ứng lại.



Hùng nghe thấy vậy cậu ta chỉ cười nhẹ một cái rồi nói cho qua loa.



"Kế hoạch thì chúng ta phải về bộ tộc, đợi 3 ngày sau 4 người kia về. Đến lúc đấy tôi mới quyết định được mục tiêu và kế hoạch tiếp theo cho bộ tộc."



"Được rồi! Chúng ta nghỉ một chút, chia nhau ra kiếm ít củi khô với thức ăn. Ông đi kiếm củi đi, tôi đi săn bắt vài con thú hoang."



Nói xong 2 người chia nhau ra, mỗi người một phương hướng để đi. Hùng định đi sâu vào trong rừng để kiếm một chút trái cây để ăn.



Đúng lúc này một những âm thanh cắn xé liên tục vang cả khu rừng.



Soạt.....soạt!



Những Âm thanh này càng lúc nó càng tiến lại gần phía Cậu ta. Dường như cảm nhận được điều gì đó, cơ thể Hùng lúc này đứng khự lại phía trước.



Toàn bộ kẽ chân lông trên cơ thể đều dựng đứng lên, làn da của cậu đều sở lên gai ốc mà sự xuất hiện của hiện tượng này, xảy ra khi con người có những cảm xúc mạnh, họ thấy sợ hãi, phấn khích, tức giận hay bất ngờ.



Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm về phía trước, cơ thể không còn cử động theo ý muốn của mình, bây giờ trong tâm trí của cậu ta chỉ tràn ngập sự sợ hãi đến tột cùng.



Một lúc sau dường như đã vượt qua được sự sợ hãi của bản thân, Hùng lúc này mới tiến lên phía trước. Cậu ta nấp sau một cái thân cây to lớn rộng khoảng chừng 2 mét, đôi mắt vừa nhìn về phía trước, ngay lập một cảnh tượng kinh hoàng ở trước mắt cậu ta.



Một đàn kiến đang di chuyển với số lượng lớn, Lên đến vài triệu con, Hùng nhìn sơ quá ít nhất cũng phải trải dài hơn 50m, rộng khoảng chừng 10-20 mét.



Quá kinh hoàng trước số lượng của chúng, ý nghĩ xuất hiện thoáng qua trong đầu Hùng lúc này, nói đúng hơn đó chính là bản năng đang mách bảo cậu ta chạy trốn.



Vừa đúng lúc Kiên nhặt gỗ về trên mặt ông ta còn có chút vui vẻ, nhưng ngay lập tức những nét vui vẻ trên mặt bỗng chốc trở thành nỗi kinh hoàng.



Cảm thấy được âm thanh cắn xé quen thuộc của khu rừng, Kiên mới phản ứng lại ông ta vứt hết đống gỗ mình vừa mới nhặt, chạy hết sức về phía Hùng trong miệng còn hét lớn.



"Chạy! Chạy! Thủ Lĩnh chạy mau, nếu không chạy ngay sẽ chết thật đấy." Giọng nói có chút run rẩy và sợ hãi.



Hùng cũng không nói gì nhiều, cậu ta lúc này đã quay đầu bỏ chạy, nhưng có vẻ như tốc độ của lũ kiến đó cũng không chậm chạp. Nếu tính sơ qua thì tốc độ chúng di chuyển 10cm/s.



Với tốc độ như vậy thì bọn chúng sẽ có thể đi chuyển 1km/h. Nhưng điều đó cũng làm cho hai người bọn họ có đủ thời gian để chạy thoát khỏi chúng.



Bọn họ chạy một hơi, không biết đã qua bao, chỉ biết rằng họ chạy cho đến khi thấy bản thân không còn sức lực, đôi chân mềm nhũn không bước đi nổi nữa, thì họ mới dừng lại.



"Thủ Lĩnh! Sức chạy của cậu cũng khá tốt đấy chứ. Nhưng điều làm tôi khá ngạc nhiên đó là Cậu có thể nhận biết được rằng lũ kiến đó rất nguy hiểm, mặc dù cậu chưa từng nhìn thấy chúng trước đây."



Khác hoàn toàn với Kiên, Hùng lúc này đã nằm bệt xuống mặt đất, gương mặt cậu ta tái xanh nhìn như không có một giọt máu nào.



Tiếng thở dốc của cậu ta ngày càng không ổn định, suy cho cùng lúc này cậu ta cũng chỉ mới có hơn 15 tuổi nên so về sức lực, tốc độ cũng kém hơn người trưởng thành rất nhiều.



Nên việc mà Hùng mệt nhanh hơn, kiên điều đó cũng có thể hiểu được. Nhìn thấy tình trạng của Hùng không được tốt cho lắm, Kiên mới lên tiếng hỏi khan.



"Thủ Lĩnh! Nhìn tình trạng của cậu hình như không ổn cho lắm, có cần tôi cõng cậu về Bộ lạc không?"



Thấy Kiên liên tục hỏi, trong lòng Hùng lúc này đã cuồng mắng kiên liên tục.



"Ông không thấy tình trạng tôi như này sao? Nhìn tôi Như này còn sức mà trả lời không? Mắt ông để trưng à!"



Thấy Hùng vẫn im lặng, Kiên lại tiếp tục hỏi thêm.



"Thủ Lĩnh! Hình như cậu không ổn thật rồi, Xem ra là không có sức lực để trả lời. Vậy thứ lỗi cho tôi đã mạo phạm trước."



Nói xong ông ta đến cạnh Hùng dùng hai tay xách ngược cậu ta lên vai. Rồi cứ thế bước đi về đằng trước.



Chưa kịp phản ứng lại chuyện gì, thì Hùng đã bị Kiên vác lên vai. Cậu ta ngay lập tức giãy dụ miệng vẫn còn thở dốc nói.



"Hộc! Hộc! Từ.....đã.....Kiên, tôi có vài lời.....muốn nói?" Thấy vậy Kiên liền để Hùng ngồi lại trên đất, rồi chú ý lắng nghe Hùng nói.



"Trước hết là lần sau nếu ông thấy tình trạng của người khác không được ổn định thì đừng nên hỏi gì nhiều? Vì họ cần một khoảng thời gian để lấy lại sức! Thứ hai là tôi hiện tại cần nghỉ ngơi một chút để lấy lại một ít sức lực, trong thời gian nghỉ ngơi ông có thể hỏi một vài điều."



Thấy vậy Kiên cũng không nói gì nhiều, ông ta cũng không ngần ngại ngồi xuống đối diện trước mặt Hùng, có vẻ như là ông ta đang chờ Hùng hồi sức để hỏi.



Quả được một lúc thấy kiên vẫn không có hé răng một chút gì. Có vẻ như ông ta rất tuân thủ nguyên tắc mà Hùng nói vừa nãy.



"Được rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi vừa nãy của ông? Mặc dù đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, nhưng theo bản năng mách bảo tôi rằng, bọn kiến đó rất nguy hiểm, cho nên tôi đã chạy."



Thấy Hùng lúc này đã nói chuyện được, Kiên mới bắt đầu mở miệng nói.



"Bản năng của Thủ Lĩnh khá là mạnh về phương diện cảnh báo nguy hiểm đấy? Quả thật Lũ kiến đấy rất nguy hiểm. Nếu chỉ cần một con cắn thì ngay lập tức cậu sẽ được nếm trải cảm giác đau buốt trong 10 phút."



"Đó chỉ là một con thôi đấy! Vừa nãy ít nhất cũng là một tổ của chúng rồi. Nếu bị cả tổ bâu vào cắn xé chắc chắn thủ lĩnh xé chết trong đau đớn."



Nghe thấy vậy Hùng mới ý thức được bản thân mình vừa thoát khỏi được sự nguy hiểm tới tính mạng. Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt rồi lại hỏi tiếp.



"Vậy đàn kiến đó là gì?"



Sắc mặt Kiên cũng trở nên nghiêm túc hơn, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói.



"Tôi cũng không biết! Dường như lũ kiến đó đã ở đây từ trước khi chúng tôi đến. Người trong bộ lạc gọi đó là Cái Chết đau đớn, vì mọi nơi mà chúng đi qua sẽ để lại một mảnh hoang tàn."



"Nếu có bị chúng tấn công, thì cách duy nhất đó chính là đứng im như tượng trong vài phút chờ cho đến khi chúng đi hết là có thể thoát được."



Nghe đến đây Hùng mới thở dài một tiếng, cậu đứng lên ngửa mặt lên trời nghĩ thầm.



Có vẻ như sự hiểu biết về khu rừng này đối với ta vẫn còn là quá ít. Khi về bộ tộc nhất định phải bảo lão Dũng nói chi tiết hơn về các nguy hiểm trong rừng, suy cho cũng thì lão cũng là người sống ở trong đây lâu nhất.


"Nghỉ đủ rồi! Đi chuẩn bị về Bộ lạc." Trên mặt cậu ta vẫn còn một chút lo lắng, cậu ta lo về tương lai sau này của mình và cả bộ tộc.