Chương 13: Tranh cãi.
Mặt trời đã bắt đầu dần dần biến mất bóng đêm bao phủ cả con đường. Lúc này ba người cũng vừa về tới lãnh địa của bộ lạc, nhưng dường như hôm nay có vẻ khác với mọi ngày.
Những ánh lửa sáng khắp nơi trong bộ lạc, kèm theo đó là những âm thanh hỗn loạn xảy ra trong bộ lạc mọi người dường như đang vây quanh tập trung vào lão Dũng.
Lúc này trên gương mặt của lão Dũng có một vẻ suy tư như đang trăn trở một điều gì đó, có vẻ là rất nghiêm trọng. Một lúc sau lão mở miệng nên nói.
"Mọi người bình tĩnh! sự việc này khá là nghiêm trọng cho nên chúng ta phải đợi thủ lĩnh về để bàn bạc đối sách."
"Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? Tại sao mọi người lại tập trung hết ở một chỗ như này?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc lão Dũng mới đứng dậy trên gương mặt còn mang theo một chút vui vẻ khác xa với dáng vẻ vừa nãy. Có vẻ như lão yên tâm hơn khi có thủ lĩnh ở lại bộ lạc.
"Thủ lĩnh! Cuối cùng ngươi cũng về, nếu như mà không về trong tối nay. Tôi sợ việc này chính tôi cũng không thể quyết định được." Lão Dũng nói với một giọng nói run rẩy sợ hãi.
Nghe thấy giọng nói của lão như vậy, gương mặt của Hùng lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu ta thấy lão Dũng sợ hãi như vậy, chưa hết lão còn từng là thủ lĩnh trước đây của bộ tộc.
"Có chuyện gì? Mà lão không thể quyết định được hay là có liên quan tới bộ tộc này?"Hùng Trầm giọng lên tiếng hỏi Lão Dũng giọng nói cũng mang một chút lo lắng.
"Đúng...... đúng.....đúng.......!vậy thủ lĩnh! Sự việc này có liên quan tới bộ tộc, hơn thế nữa nó còn liên quan tới sự tồn vong của cả bộ tộc." Lão bắt đầu cầm lấy một khúc gỗ nhỏ, vẽ xuống đất rồi kể chuyện.
"Chuyện là vào lúc chiều nay, khi tôi vừa ngủ dậy. Thấy trong người hơi đói nên định đi ra ăn một chút cá khô để lót dạ, sau khi tôi gần đi vào kho lương thực của chúng ta."Tôi nhìn xung quanh thì thấy thổ dân của bộ tộc khác đang lởn vởn quanh chỗ này.
"Khả năng là bọn chúng đang thăm dò bộ tộc của chúng ta. Nếu như bọn chúng nắm bắt được tình hình của bộ tộc thì chắc chắn và ngày sau bọn chúng sẽ bắt đầu tấn công. Cho nên thủ lĩnh chúng ta phải chuẩn bị di cư cả bộ tộc đi chỗ khác, nếu không thì chúng ta chắc chắn sẽ bị giết."
Vũ và Sinh trên gương mặt họ bây giờ không còn vui cười hớn hở như vừa nãy nữa, mà họ cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Bởi vì từ xưa đến nay việc tấn công các bộ lạc khác là thường xuyên xảy ra, một phần cũng là do bộ lạc sói trắng này quá yếu kém cho nên mới bị nhắm vào.
Hùng lúc rơi suy tư một lúc, cậu ta bây giờ cũng có một chút lo lắng, một chút hồi hộp. Đây Cũng là lần đầu tiên mà cậu ta phải chuẩn bị đánh nhau giết người, đánh đuổi khi những bộ tộc khác.
Thấy Thủ lĩnh của mình im lặng, mọi người lúc này cũng khá là hoảng hốt. Bởi vì bọn họ đang chờ đợi quyết định của Hùng, âm thanh nói chuyện ngày một nhiều hơn, Dũng giơ tay lên ra hiệu tất cả mọi người im lặng.
Một lúc sau Hùng mới thở dài và nói.
"Bộ tộc của chúng ta từ trước tới nay đều ở chỗ này? nếu như bây giờ di cư như vậy thì biết đi chỗ nào? chưa kể ở bên ngoài vẫn quá nguy hiểm, nó còn nguy hiểm hơn so với những bộ lạc khác tấn công."
Vũ lúc này dường như hiểu ra ý của Hùng, ông ta mới lên tiếng hỏi lại.
"Thủ lĩnh! không ý của cậu là......"
Hùng gật đầu rồi nói.
"Đúng vậy! Chiến! Chiến tới cùng."
Mặc dù mọi người không tình nguyện một chút nào. Vì bộ tộc này từ trước tới nay đàn ông đã ít hơn những bộ tộc khác, nên so vì lực lượng thì không phải là khiến mọi người đi chịu chết sao.
Theo quan niệm của họ từ trước tới nay phụ nữ thì thường làm những công việc nhẹ nhàng, còn đàn ông thì làm những việc nặng nhọc hơn như săn bắt, chiến đấu. Với bọn họ mà nói thì phụ nữ không có lực chiến đấu gì cả.
Nhìn thấy mọi người biểu hiện như vậy, Hùng cũng không lấy gì làm lạ. Bởi vì cậu ta biết rằng từ thời xa xưa tới nay thì phụ nữ luôn bị coi thường là những người không có sức để chiến đấu mỗi khi chiến tranh đến.
Nhưng từ khi cậu làm ra cung tên mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn theo hướng khác. Bởi vì cung tên cần kỹ năng ngắm bắn và đứng từ xa hơn là cận chiến trực tiếp ra đầu chiến trường. Ngoài ra cung tên còn rất nhẹ nó rất thích hợp cho trẻ em, phụ nữ.
Để thay đổi ý nghĩ của những người ở đây thì Hùng không thể nói bằng mồm được, mà phải dùng đến hành động để cho bọn họ biết rằng phụ nữ và trẻ em không phải là không có sức để chiến đấu.
"Ta biết mọi người đang nghĩ gì? Cho nên ta hi vọng trước khi chúng ta bị bộ tộc khác tấn công, thì bộ tộc của chúng ta phải có sự chuẩn bị từ trước để phản công lại."
"Từ ngày mai tất cả mọi người dừng lại công việc, tập trung đi theo vũ chế tạo ra vũ khí cung tên chuẩn bị cho việc chiến đấu. Từ giờ Vũ sẽ đảm nhiệm trọng trách huấn luyện mọi người bắn tên và chọn ra những người giỏi nhất để tập trung huấn luyện."
"Còn về sinh thì ngày mai, cậu ta phải diễn theo toàn bộ thợ săn đi sửa lại giáo và làm thêm mỗi người một cái khiên. Sang những ngày tiếp theo thì chúng ta chỉ có luyện tập để phòng tránh những trường hợp bất chợt xảy ra."
Dường như mọi người cũng đã hiểu ra câu nói của Hùng cho nên bọn họ cũng không nói gì nhiều mà bắt đầu giải tán.
Bên ánh lửa cuối cùng cũng còn lại bốn người người Vũ, Sinh, Dũng, Hùng. Lúc này ba người kia mới lên tiếng.
"Thủ lĩnh! như vậy liệu có ổn không?"
"Ta thấy việc này quá mức nhanh chóng, không phải chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn sao."
Lúc này Dũng mới lên tiếng.
"Thủ lĩnh! Nhóc quá vội vàng, đáng lẽ ra chúng ta phải nên suy nghĩ kỹ càng hơn nhưng đằng này nhóc lại đưa ngày ra quyết định như vậy."
Lúc này lão không thể giữ được bình tĩnh, xưng hô với Hùng nữa. Mà lão có lại gọi thẳng nhóc, lão nghĩ suy cho cùng thì Hùng vẫn là một cậu bé thôi.
"Nếu như mọi người đã không tin tưởng tôi, vậy thì sao ngay từ đầu là để tôi lên làm Thủ Lĩnh. Mấy người lại cứ muốn trốn mãi như vậy, không chịu đối mặt với nguy hiểm, vậy thì làm sao có thể sống sót trong thời đại này được."
Ba người nghe thấy như vậy mới chợt thở dài và nói.
"Đúng vậy! nếu như bọn tôi không có sự tin tưởng vào cậu thì ngay từ đầu chúng tôi đã không bảo cậu lên làm Thủ Lĩnh, Là bọn tôi đã nặng lời."
"Nếu như đây là trận chiến cuối cùng vậy thì liền là cuối cùng đi. Chúng ta không thể thế trốn tránh mãi được, cho nên bây giờ chúng tôi tin tưởng vào cậu."
Nói xong bà người bắt đầu giải tán nghỉ ngơi để chuẩn bị luyện tập cho những ngày tiếp theo.