Chương 17: Hỗn Chiến.
Từ khi bước vào lãnh địa của khô bộ tộc, Hùng và kiên luôn đề cao cảnh giác. Vì địa hình của khô bộ tộc quả thực là rất khó để nguỵ trang, thậm chí bùn mà hai người bôi lên người cũng đã có dấu hiệu khô dần và đang chuyển sang màu nâu của đất.
"Thủ lĩnh! ta thấy vụ này không ổn rồi, ngụy trang theo kiểu đắp bùn lên như này. Chỉ cần có một chút ánh nắng chiếu vào làm khô hết bùn là chúng ta sẽ bị phát hiện ngay?"
Lúc này sờ lên cằm suy tư một lúc, cậu ta mở miệng nói.
"Đúng là cách này không dùng được rồi vậy thì chúng ta sẽ chuyển sang Phương án 2 đi?"
Kiên nhíu mày rồi ông ta khẽ lên tiếng.
"Phương án hai? hình như là cậu vẫn chưa nhắc với tôi rằng có phương án dự phòng thì phải." gương mặt của Kiên lúc này chỉ toàn là sự nghi hoặc ông ta vô ý thức nhìn về phía Hùng. Chỉ thấy Hùng quay mặt xong một bên giường như là đang né tránh ánh mắt của lão.
Một lúc sau mới lên tiếng nói lại.
"Thật ra ngay từ đầu tôi có đề cập đến Phương án 2, chẳng qua là ông không không nghe rõ thôi. Nhưng tôi không ngờ rằng địa hình ở khô bộ tộc khó khăn như vậy rất khó để tiếp cận được bộ tộc này."
Mà chưa kể rằng với địa hình khô cằn như này, rất thích hợp cho những loại bò sát sinh sống chủ yếu là: Rắn và bọ cạp.
Chỉ cần không chú ý một chút có thể sẽ mất mạng ngay, lúc này Kiên vừa đi vừa giải thích rõ ràng cho Hùng, hai người cũng đã bắt đầu tiến sâu vào trong lãnh thổ của khô bộ tộc.
Lúc này mặt trời trên đỉnh núi cũng đã bắt đầu lặn xuống, cả khu rừng chìm vào trong bóng đêm. Cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu yên lặng lại, chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu của loài động vật nhỏ.
Nhưng rất may mắn cho hai người họ, trăng đêm nay cũng khá là sáng. Mặc dù không thể chiếu sáng để cho bọn họ nhìn rõ mọi vật trên đường đi.
Điều này cũng đủ để cho bọn họ dễ dàng trà trộn đi sâu vào trong khô bộ tộc. Lúc này kiên đi đến gần một cái cây, lão giơ tay của mình ra sờ vào dường như là đang xác nhận một điều gì đó, bất chợt ông ta lên tiếng.
"Thủ lĩnh! chúng ta đã đến nơi rồi." Nói xong lão chỉ tay về phía Nam. Cách đó không xa hơn 500 mét, trên một đỉnh núi trống trải.
Có vài chiếc lều làm bằng gỗ và phủ thêm lá ở bên trên được dựng lên. Xung quanh đó còn đang có một đám người nhảy nhót phía trước là một đống lửa trại đang cháy bừng bừng, như mặt trời chiếu sáng khắp màn đêm u tối.
Một người bà già đã gần đất xa trời, từ giữa đám người đi lên. Trên gương mặt vẫn đang mang theo một vẻ tức giận, bất chợt bà ta giơ một cái gậy từ phía bên tay phải mình lên.
Thấy vậy một đám người trong khô bộ tộc, khiêng lên một con gấu đã bị giết từ trước. Bà già đó bắt đầu hét lớn lên.
"Thần Linh tại thế, năm nay Bộ tộc của chúng con phải chịu đựng cảnh mất mùa. Trời đất khô khan đất, đai cằn cỗ, không dễ để sinh sống. Hôm nay chúng con dâng lên lễ phẩm của mình, mong Thần hiển linh nhận lễ phẩm cứu rỗi bộ lạc này." Nói xong một đám người ở đằng sau cũng hưởng ứng lời của bà lão đó.
"Mong thần hiển linh phù hộ, khô bộ tộc."
"Mong thần hiển linh phù hộ, khô bộ tộc."
"Mong thần hiển linh phù hộ, khô bộ tộc.".........
Đoàn người cứ thế nói hơn hai tiếng, Bọn họ vừa nói vừa phải quỳ xuống để tỏ ra thành ý của mình.
Hùng và Kiên đứng từ xa quan sát, thấy vậy Kiên mới từ từ giải thích cho Hùng, ông ta sợ Hùng vẫn còn không hiểu được phong tục của những bộ tộc khác.
Khác xa so với bộ tộc sói trắng, khô bộ tộc cần phải săn bắt những loài thú to và lớn mạnh rồi từ đó chọn lọc ra những con khỏe để dâng lên làm tế phẩm.
Còn bộ tộc sói trắng thì khác bọn họ thờ cúng vị Thần của bốn mùa, nên chỉ dâng lên hoa quả chứ không dâng thịt và đồ sống, có thể là do một phần bộ lạc của bọn họ quá yếu không thể săn bắt được những tế phẩm mạnh nên họ chỉ còn cách dâng lên hoa quả.
Hùng chỉ chẹp.....chẹp......miệng vài câu rồi nói.
"Mỗi nơi một phong tục, một tập quán khác nhau Tôi không có quyền can thiệp vào văn hóa của họ. Tôi cũng không có tin vào sự xuất hiện Của Thần Linh, bản thân tôi vốn dĩ đã theo chủ nghĩa vô thần kiếp trước cũng vậy mà kiếp này cũng vậy."
Mặc dù không hiểu Hùng nói kiếp trước và kiếp này là như thế nào, nhưng có vẻ như tiên vẫn hiểu được một chút rằng Hùng đang xúc phạm thần linh, chúng ta vội vàng lắp bắp khuyên Hùng không được nói linh tinh.
" Thủ......Lĩnh.....Thủ lĩnh! Cậu vừa nói cái gì vậy? Như vậy là đang xúc phạm Thần Linh. Nếu như mà để nghe thấy thì bộ tộc của chúng ta sẽ chịu sự giận dữ của ngài."
Vừa nói ông ta vừa chắp tay lên trời miệng lẩm bẩm xin lỗi.
Nhưng có vẻ như là Hùng vẫn không quan tâm lắm, Cậu ta vỗ vào vai Kiên rồi nói.
"Bọn họ tế bái xong rồi, chắc cũng sắp đến lúc bọn chúng phải đi tuần tra rồi. Chúng ta phục kích sẵn trên cây chờ bọn chúng đi chậm qua nhảy xuống bắt một vài tên đem về tra khảo."
Hai người bắt đầu tìm lấy một cái cây to gần bộ lạc nhất. Bọn họ trèo lên trên đỉnh cây bắt đầu ngồi đợi địch đi qua.
Nhưng có vẻ như là không được như ý muốn của họ lắm, 1 tiếng trôi qua vẫn không có một bóng người nào đi đến gần đấy, lại 30 phút trôi qua tiếp, Kiên đã bị muỗi đốt liên tiếp. Ông ta không nhịn được lên tiếng nói nhỏ.
"Thủ Lĩnh! hình như chúng ta chọn không đúng địa điểm, nãy giờ ít nhất cũng trôi qua hơn hai tiếng rồi. tại sao vẫn không có một người nào đi qua đây?"
"Im lặng! đợi thêm ba mươi phút nữa nếu vẫn không có ai đi qua vậy thì chúng ta đổi địa điểm?"
Quả đúng như Hùng vừa nói, có bốn bóng người đang từ xa đi tới. Phát Giác được có người đến Kiên và Hùng lúc này rất căng thẳng, dường như bốn người bọn họ đang nói chuyện gì đó.
"Này! người có chắc là khô bộ tộc ở gần đây không?"
"Ta chắc chắn Thủ Lĩnh đã chạy theo hướng này mà. Chẳng qua lúc đó trời tối nên ta cũng không kịp nhìn rõ hướng đi mà thôi."
Lúc này Hùng và kiên ra ký hiệu cho nhau có vẻ như họ bọn họ phải tấn công bất ngờ. Ngay lập tức khi cánh tay của Hùng vừa hạ xuống, hai người nhảy từ trên cây nhảy xuống.
Chớp lấy thời cơ một giáo đâm thẳng vào tim, dường như đã bị một vật thể gì đó cản lại. Người kia mặc dù cũng đã bị tấn công bất ngờ nhưng phản ứng của họ cũng khá là nhanh.
Ngay lập tức một cuộc hỗn chiến đã diễn ra, Kiên dùng mũi giáo liên tục nhầm vào tim để giết. Về phía Hùng Cậu ta luôn giữ một khoảng cách để dùng cung tên bắn.
Trận hỗn chiến này kéo dài hơn 10 phút, dường như bóng người nhận ra một điều gì đó hắn hét lên.
"Tất cả Dừng tay lại."