Xuyên Không về Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 14: Thăm Dò.

Chương 14: Thăm Dò.

Màn sương mờ ảo trong buổi sáng sớm, những âm thanh vang vọng khắp khu rừng. Có vẻ như hôm nay mọi người trong bộ tộc đều thức dậy từ sáng sớm, khác xa so với mọi ngày hôm nay trên gương mặt của tất cả mọi người trong bộ tộc đều mang một nỗi buồn không có từ để hình dung được.

Mới hôm qua bọn họ vẫn còn đang tươi cười thì hôm nay hoàn toàn ngược lại. Vẻ mặt của mỗi người đều mang một chút lo lắng sợ hãi.

Hùng với cương vị là một người thủ lĩnh trong bộ tộc, cậu ta đã dậy từ rất sớm để chỉ đạo mọi người. Sinh đã dẫn đội thợ săn đi sửa lại Giáo và làm thêm khiên chắn.

Còn về Vũ ông ta cũng dậy từ rất sớm gọi theo toàn bộ phụ nữ và trẻ em trong làng đi vào khu rừng tre để chế tạo cung tên. Còn về lão Dũng do vì hôm qua ăn vụng bất thành, nên ngày hôm nay lão cũng dậy sớm đi theo sinh để biết thêm nhiều kiến thức mới.

Mục tiêu hôm nay của Hùng là thăm dò tình hình của những bộ lạc gần đây nhất. Theo như lời của lão Dũng thì từ trước tới nay Khô bộ lạc, luôn gây sự với bọn họ.

"Thủ lĩnh! Người cần tìm đã tới rồi."

Lúc này ngoài cửa của bộ lạc Vũ có dắt theo một người đàn ông. Nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ như là xấp xỉ ngang bằng tuổi của Vũ, trên cơ thể cũng lộ ra những vết sẹo khá lớn, ông ta một cái mũi cao, cơ thể thì cũng khá là vạm vỡ nhưng điều này cũng không thể làm giảm đi phong độ của bản thân.

Lúc này cũng mới giới thiệu qua một lượt.

"Thủ lĩnh! Đây là Kiên, ông ấy có ưu thế đó là thăm dò những tin tình báo của bộ tộc khác, rồi thông báo cho bộ tộc của mình. Như có muốn thăm dò khô bộ lạc, thì nên mang ông ấy đi theo bởi vì địa hình ở đấy ông ấy biết rất rõ."

Nghe thấy vậy Tâm trạng của Hùng cũng trở nên vui vẻ hơn trước. Đi thăm dò bộ lạc của tộc khác mà không có người chỉ được vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí còn không thu được một chút tình báo nào.

"Được! Vậy thì bây giờ, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lên đường."

"Thủ lĩnh cho tôi đi theo với?" Vũ đứng ở một bên hỏi hùng, bởi vì ông ta rất muốn đi theo để chiến đấu.

"Không được! Vũ! Nhiệm Vụ của ông là ở lại bộ tộc, huấn luyện những người khác bắn cung để tích súc lực lượng cho bộ lạc của chúng ta. Nếu như bây giờ ông đi theo ta thì ai sẽ là người ở lại huấn luyện những người khác. Cho nên chúng ta chỉ cần hai người đi là đủ rồi."

Nghe Hùng nói như vậy Vũ cũng không đòi hỏi gì thêm. Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta, Lão vẫn còn nhiệm vụ ở bộ tộc hơn thế nữa đó Còn là nhiệm vụ rất trọng yếu.

Nói xong Hùng đi chuẩn bị một chút thức ăn, kèm theo đó là một cây đốc. Trên lưng còn khoác một chiếc nia được bao phủ bởi cỏ xanh.

Nhìn thấy một màn như vậy Kiên cũng khá là sốc ông ta lên tiếng hỏi.

"Thủ lĩnh! chúng ta đây là đi thăm dò cho nên không cần phải ăn mặc cầu kỳ như vậy?"

"Phải tôi muốn ăn mặc cầu kỳ, mà đồ tôi đang mặc bây giờ đó chính là đồ ngụy trang, nó có thể giúp tôi lẩn trốn trong những khu rừng dễ dàng hơn. Nếu gặp phải người thì có thể trốn được còn gặp phải thú dữ thì phải dựa vào vận may thôi."

Nhưng khi Hùng nhìn lại gương mặt của Kiên, thì trên khuôn mặt của ông ta có một vẻ không tin cho lắm.

"Ông không tin đúng không? vậy thì bây giờ tôi sẽ vào trong rừng để trốn. Một lát nữa nếu ông vào trong rừng mà phát hiện được cho tôi thì cuộc thăm dò lần này hoàn toàn nhà ông chỉ đạo."

Nói xong Hùng chạy một mạch vào trong rừng, lúc sau trong rừng chuyển ra một tiếng gọi.

"Được rồi vào trong đi."

Kiên lúc này trên gương mặt chỉ toàn là bán tín bán nghi, ta cứ thế không Phòng bị gì đi thẳng vào bên trong rừng. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của mình ông ta đi theo hướng và giọng nói vang ra. Khi đến nơi ông ta không nhìn thấy bất cứ một điều gì khác ngoài bốn bề đều là lá cây.

Bỗng nhiên một giọng nói ở phía sau vang lên.

"Thế nào tìm thấy được tôi không? "

Theo phản xạ tự nhiên Kiên quay đầu lại, ông ta không khoảng hốt một chút nào, mà ngược lại lão còn đi thẳng về phía chỗ Hùng vừa phát ra tiếng nói.

Nhưng điều làm lão không ngờ đến rằng, sau khi lão đi vào và tìm mồ hồi, nhưng hầu như không phát hiện ra dấu vết của Hùng để lại.

Giọng nói của Hùng vẫn cứ tiếp tục xuất hiện bên tai lão.

"Thế nào không tìm được tôi à?"

Lão thở dài giọng nói có chút trầm xuống.

"Thủ Lĩnh! ra đi tôi chịu thua."

Lúc này một cánh tay ở đằng sau vươn tới vỗ nhẹ vào vai lão. Kiên bất chợt giật mình quay đầu lại, thì thấy Hùng ở đằng sau trên người vẫn đang đeo tấm nia màu xanh.

"Thủ lĩnh! Nãy giờ cậu ở đâu vậy."

"Haha! Nãy giờ tôi vẫn đang ở phía sau ông, chẳng lẽ ông không phát hiện được ra tôi?" Hùng cười cười rồi nói.

"Thế nào đồ ngụy trang của tôi ổn chứ? Ông có phát hiện ra tôi không?"

Gương mặt của Kiên lúc này rất có coi. Như những gì Hùng nói nãy giờ, ông ta hoàn toàn không biết được vị trí chính xác của Hùng ở đâu. Lúc này Kiên mới nghĩ đến một chuyện gì đó đột nhiên trên gương mặt ông ta trở nên vui vẻ hơn.

Hai tay ông ta bám chặt vào vai của Hùng, miệng còn cười lớn rồi nói.

"Thủ lĩnh! Cậu đúng là thiên tài, nếu như chúng ta sản xuất đồ ngụy trang này cho cả bộ lạc. Thì không phải chúng ta có thể đánh úp kẻ định bất cứ lúc nào sao? Đánh bọn chúng trở tay không kịp.... Haha....Haha."

Nhìn thấy biểu hiện thái quá của Kiên, Hùng thầm nghĩ lão điên rồi.