Chương 10: Tâm Tư của già làng.
Mặt trời lúc này cũng đã lặn xuống chỉ còn một chút ánh sáng le lói trong buổi chiều tà. Ở bộ lạc sói trắng, sinh đang chỉ đạo mọi người đẩy nhanh tiến độ công việc của mình trước khi mùa đông tới.
Lúc này anh ta mới chú ý sang, trong màn đêm tối hai bóng người đang đi về phía của bộ lạc. Trên tay họ còn cần lấy hai đến ba con gà rừng, hiển nhiên đó chính là Hùng và vũ, trên cơ thể của họ vẫn còn đang chảy xuống những giọt mồ hôi, có vẻ như sau khi làm xong cung tên họ không về bộ tộc luôn có lẽ bọn họ còn đi săn một chút động vật để cải thiện cho việc sử dụng cung tên.
Thấy hai người về tay còn cầm lấy hai đến ba con gà. Sinh vội chạy ra hô to.
"Thủ lĩnh, Vũ hai người đi đâu từ sáng đến giờ mới về? "
Đáp lại tiếng kêu gọi của sinh, vũ cũng vẫy tay trên gương mặt còn mang theo một tiếng cười rất vui vẻ ông ta nói.
" Ha ha! Sinh hôm nay cậu bỏ lỡ một sự kiện quan trọng, tôi và Thủ Lĩnh đã ở cả ngày nay trong rừng tre. Thủ Lĩnh đã sáng tạo ra một loại vũ khí mới với độ sát thương cực lớn và khả năng tầm xa khá là tốt. "
Vừa nói vừa cười trên tay của Vũ còn đưa ra cung tên giơ trước mặt sinh. Bắt đầu lão kéo sinh ra một góc khác trên tay còn cầm theo 1 Thanh đốc, miệng vừa nói vừa cười.
"Đi đi! Tôi cho cậu xem vũ khí này mạnh như nào? Hôm nay chúng ta sẽ đi săn đêm một chuyến."
Hùng đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu ta ho vài tiếng rồi nói:
" Được rồi! hai người đừng làm quá lên như vậy? Hiện Tại bây giờ đang là ban đêm rất nhiều dã thú hoạt động vào buổi tối. Nếu như hai người nhất quyết đi săn, vậy thì ngày mai tôi đi hốt xác cho hai người."
Nghe Hùng nói như vậy vũ ngay lập tức bình tĩnh trở lại ông ta nói.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi mà thủ lĩnh! Chúng tôi chỉ qua bên kia một chút luyện tập để sớm nắm giữ được kỹ năng của các cung này."
Nói xong ông ta kéo sinh qua một góc bên kia tập bắn. Nhìn thấy biểu hiện của Vũ Như vậy, Dũng là người già nhất trong bộ lạc ông ấy cũng có chút tò mò, về vũ khí mới của Thủ lĩnh.
Thế Là ba người, một ông lão trung niên, một chàng trai trẻ và một ông già gần đất xa trời kéo nhau ra một góc nghiên cứu về vũ khí này.
Nhìn thấy ba người kéo nhau đi, Mặc dù Hùng cũng muốn hỏi Vũ một chút vấn đề đề về cách cầm và bắn cung. Bởi vì khả năng bắn cung của Vũ rất giỏi, rất đáng để học hỏi từ Vũ.
Nhưng nhìn biểu hiện của Vũ bây giờ Hùng Chắc chắn là ông ta vẫn chưa thoát khỏi niềm vui sướng khi cầm và bắn cung. Cậu ta chỉ thì thầm vài câu.
"Thôi! thôi! để ngày mai hỏi cũng được. Có lẽ để cho Vũ làm đội trưởng đội bắn cung."
Nói xong cậu ta đi ra ăn vài con cá đang được nướng. Hình như trên gương mặt cậu xuất hiện một vẻ mệt nhọc, có lẽ hôm nay cậu ta đã quá tập trung vào việc chế tạo ra cung tên, thêm mấy ngày nay cậu ta vẫn được ngủ đủ giấc.
Vì luôn phải nghĩ cách làm sao để đưa bộ tộc mình thoát khỏi cảnh thiếu ăn thiếu ngủ.
Dường như mọi người phát giác được hôm nay thủ lĩnh khá là mệt mỏi, nên không có ai làm phiền. Sau khi xong việc trong bộ lạc, Hùng đi thẳng vào căn nhà vừa mới dựng lên, lần này không biết từ lúc nào mà cậu đã ngủ thiếp đi.
Chỉ thấy khi tỉnh dậy, Hùng đã bị đánh thức bởi những tiếng động trong khu rừng kèm theo đó là khí hậu lạnh buốt. Vẫn còn đọng lại trong màn đêm.
Bên Ngoài cũng đang có tiếng nói chuyện, xì sào bàn tán. Hùng đi ra chỉ thấy 3 người, vũ, sinh, Dũng đang đứng luyện tập bắn cung tên.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt họ mang theo một vẻ mệt mỏi, tròng mắt có chút đen như gấu trúc. Nhìn thấy một màn này trong lòng Hùng mình cũng nổi lên lên một ý nghĩ.
" Vãi! Không lẽ ba người này bắn cung suốt cả đêm?"
Nhìn thấy Hùng đi ra ba người lúc này mới phản ứng lại họ bắt đầu Đồng Thanh nói một câu.
" Thủ lĩnh! dậy sớm."
Khác với vũ, sinh còn mang theo một vẻ cuồng nhiệt. Tay vẫn đang cầm cung tên tập bắn, họ chỉ kịp chào Hùng một tiếng rồi lại lao đầu vào tập luyện cung tên.
Còn về Dũng tuổi cũng đã bước vào 70, lão không còn đủ sức để nghiên cứu cung tên. Hùng thầm nói vài câu.
"Lão thức suốt đêm như này? liệu có đột tử và chết không nhỉ!"
Dường như nghe được thoáng qua câu nói của Hùng. Dũng chỉ buồn bực rồi bắt đầu đi nghỉ ngơi, đây cũng là lần thứ năm, trong suốt cuộc đời lão cảm thấy hưng phấn với thứ vũ khí mới như này.
Mặc kệ suy nghĩ của lão, Hùng lại bắt đầu đi vào trong rừng. Chuẩn bị loại vũ khí tiếp theo, khác với lần trước lần này Hùng chuẩn bị đi vào rừng Vũ và sinh ngay lập tức đi theo thủ lĩnh. Bọn họ đều có cùng một suy nghĩ.
"Chuẩn bị có đồ chơi mới."
Cho nên bọn họ ngay lập tức đi Theo Hùng vào trong rừng. Thấy hai người đi theo mình, ngay lập tức hỏi bọn họ.
"Hai người tập bắn cung cả đêm không thấy mệt sao? có cần nghỉ một chút không?"
Nghe thấy thủ lĩnh hỏi như vậy, hai người bọn họ chỉ lắc đầu và nói.
"Không mệt! không mệt!"
"Thủ lĩnh cứ tiếp tục công việc của mình, hai người bọn tôi chỉ đi theo học hỏi và thôi."
Nói xong một đoàn 3 người đi thẳng trong rừng. Chỉ để lại ánh mắt của Dũng từ bên trong nhìn ra mang theo một vẻ buồn phiền lão thở dài và nói.
"Giá như ta còn ở thời điểm trẻ tuổi, thì có lẽ ta cũng sẽ đi theo bọn họ để học hỏi một chút. Liệu rằng Hùng có thể để đưa bộ tộc này trở nên tốt hơn lúc trước không?"
Nói xong Lão quay đầu vào trong nhà đê chuẩn bị đi ngủ. Sau một đêm thức trắng để tập luyện với thứ vũ khí mới của Hùng.