Chương 6: Đây là muốn giết người?

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 6: Đây là muốn giết người?

Chương 6: Đây là muốn giết người?

Chương 6: Đây là muốn giết người?

" Có lẽ đi, các dự án về việc chế tạo các loại vũ khí bộ binh có chút vấn đề, ngài nên xem xét về các bản báo cáo này? " Người lạ, đưa vài tờ giấy cho 1 người khác

" Ngài nghĩ đi, bên Bộ Chỉ Huy đều đã đặt lượng lớn súng, chúng ta không dám chắc khả năng của loại súng này, tôi không muốn điều này xảy ra? " Người lạ

Người cầm tờ bản báo cáo kia, đọc một lúc thì ông ta nói

" Tôi phải nói sao đây Phúc, anh biết đấy, bên Bộ Chỉ Huy đã quyết định cho sản xuất hàng loạt loại súng này, tôi không thể nói được gì với bọn họ " Người lạ

" Nhưng tính năng của súng vẫn chưa ổn định, mặc dù súng trường Cao Thắng 1895 có số lượng đạn lớn đi cho nữa thì tôi vẫn không đồng ý điều này " Phúc có chút buồn lẫn tức giận

" Tôi đã nói rồi, bên Bộ Chỉ Huy đã quyết định, tôi không thể nói gì hơn với bọn họ " Người lạ

Sau đó người đàn ông ấy đưa bản báo cáo lại cho Phúc, sau đó quay đầu mà rời đi, Phúc vô cùng khó chịu vì súng trường Cao Thắng 1895 tính năng chưa ổn định, các nhà chế tạo vũ khí đã cố khuyên can lên Bộ Chỉ Huy nhưng không có tiến triển gì, Phúc tức giận đã hét to

" NGÀI MUỐN ĐẨY BỌN HỌ VÀO CHỖ CHẾT SAO? " Phúc

Người đàn ông đang đi bỗng đứng khựng lại, rồi chỉ đứng đó

" Ngài nói cho tôi xem, rốt cuộc mạng sống của các binh lính ngài không coi ra gì sao? " Phúc

" Vậy anh không nghĩ tôi lo cho bọn họ sao, tôi đã nói rồi, Bộ Chỉ Huy đã quyết, tôi không thể nói gì được với bọn họ, tôi cũng muốn lắm nhưng bọn họ đã quyết, anh ép tôi đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì cả, tôi còn có công việc của mình, chúc anh thành công nói được với bọn họ về việc này " Người lạ sau khi nói xong thì đã đi ra khỏi văn phòng, để lại 1 mình Phúc chơ vơ trong phòng

Phúc không biết phải nói gì, anh đã cố gắng rất nhiều trong việc phản đối sản xuất loại vũ khí này nhưng bọn họ như mù mắt cả vậy, cứ thể mà làm ngơ cảnh báo của rất nhiều người, Phúc tức giận, bóp nát tờ giấy trong tay.

" Đây là bọn họ muốn giết người? " Phúc...................

Tại nhà máy luyện chế vũ khí tại Hải Phòng

Phủ Hải Phòng, 1 trong những khu vực phát triển nhất tại Bắc Bộ, Phủ Hải Phòng cùng với Phủ Hà Nội là 1 trong 2 phủ tại khu vực Trấn Bắc, Phủ Hải Phòng là 1 nền kinh tế, nói đúng hơn nó là đầu tàu của cả toàn bộ Trấn Bắc chỉ đứng sau Phủ Hà Nội. Phủ Hải Phòng là trung tâm kinh tế, chính trị và quân sự lớn thứ 6 trong Liên Bang Đông Dương, nơi đây đặt trụ sở chỉ huy của toàn bộ Hạm Đội Bắc Bộ, là lực lượng hải quân mạnh thứ 2 tại Liên Bang, chỉ sau Hạm Đội Biển Đông.

Phủ Hải Phòng gồm số lượng lớn các nhà máy công nghiệp, dân cư cùng với xưởng đóng tàu, nó là 1 trong những khu vực phát triển tại Liên Bang nói chung và Bắc Bộ nói riêng, Phủ Hải Phòng là nơi duy nhất tại Trấn Bắc có xưởng đóng tàu cỡ lớn, có thể chế tạo 1 số lượng tàu chiến, tàu thuyền ở 1 mức độ nhất định, đây cũng là nơi có số lượng người nước ngoài sinh sống và làm việc nhiều nhất Trấn Bắc với khoảng 19.000 người. Đây là nơi mà tương lai sẽ được kì vọng là 1 trong những thành phố của tương lai, của thế giới mà chính phủ Liên Bang đã nhận định.

Tại xưởng sản xuất vũ khí ở Hải Phòng, những người công nhân đang cố gắng sản xuất ra những khẩu súng trường, động tác của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp, như thể bọn họ đã làm việc này rất nhiều lần vậy, máy móc cứ vang lên in ỏi, lẹt kẹt như muốn cướp đi âm thanh của tự nhiên vậy.

Mọi người vẫn cứ làm việc miệt mài, cứ như vậy mà cứ làm, họ chẳng quan tâm gì ngoài cơm áo gạo tiền và gia đình của bọn họ, họ chỉ có như vậy, họ vẫn tiếp tục, nhưng trong khi đó, tại văn phòng làm việc của xưởng, có lẽ cũng chẳng yên ổn gì so với bên ngoài.

Trong văn phòng làm việc của xưởng, có 2 người gồm 1 người đàn ông trung niên và 1 người đàn ông tầm cỡ tuổi tam tuần, họ đang bàn bạc chuyện gì đó có liên quan đến sản xuất vũ khí

" Chuyện này không hề ổn chút nào, chúng ta có nên nói với bọn họ không " Người lạ

" Không có tác dụng gì đâu, bọn họ đã quyết, điều này có chút không ổn, chúng ta đều biết rằng tính năng của súng đã không ổn định, bọn họ bị điên hết cả rồi à? " Người lạ

" Thưa ngài, vậy chúng ta phải làm sao đây? " Người lạ

" Chúng ta chẳng biết làm gì ngoài yên lặng, nếu.... ta tập hợp tất cả mọi người thì sao nhỉ? " Người lạ

" Ý ngài là sao? " Người lạ

" Chúng ta sẽ tập hợp tất cả mọi người, những người có chung quan điểm cùng chúng ta, gửi đơn lên Phủ Thủ Tướng, phản đối sản xuất loại vũ khí này, có lẽ bọn họ sẽ suy xét lại cũng nên. " Người lạ

" Nhưng thưa ngài, có lẽ bọn họ không quan tâm đâu, chúng ta đều biết rằng bọn họ đều muốn 1 loại vũ khí có khả năng mang lượng lớn đạn dược, và súng trường Cao Thắng là 1 lựa chọn không tồi, có lẽ vì nó mang lượng đạn khoảng 15 viên nên bọn họ mới cho xét duyệt sản xuất, ngài biết rằng gửi đơn lên có khả năng ngăn chặn được sao? " Người lạ

" Hây, cậu nói đúng, Dương, chúng ta đã cố gắng lắm rồi, chỉ mong là bọn họ có mắt mà nhìn, chúng ta không muốn đẩy các binh sĩ vào chỗ chết mà là bọn họ, lũ cầm đầu của Bộ Chỉ Huy đấy " Ông ấy rất tức giận vì chẳng thể nào làm được gì để ngăn cản lại trong việc sản xuất súng trường Cao Thắng 1895

Súng trường Cao Thắng 1895, nghe cái tên thì cũng biết ai là người sản xuất và sản xuất năm nào, vào tháng 5/1894, hội triển lãm vũ khí tại Bộ Quân Xưởng Gia Định, nơi triển lãm vũ khí cho Bộ Chỉ Huy nhằm tìm ra loại vũ khí thay thế cho khẩu An Ban 1877, vốn đã lạc hậu vì súng chỉ bắn từng viên, tức là súng chỉ bắn có 1 phát rồi nạp lại đạn.

Bộ Chỉ Huy muốn tìm ra phương án giải quyết, và thế là cuộc triển lãm vũ khí tại Quân Xưởng Phủ Gia Định mới diễn ra, ban đầu, Bộ muốn tìm 1 loại súng có khả năng mang được lượng đạn cực lớn vì các loại súng trường bên Phương Tây chủ yếu chỉ có lượng đạn từ 5 hoặc 10 viên, và thế là họ để ý đến 1 loại súng trường có chứa 15 viên đạn tại buổi triển lãm lúc đó. Cao Thắng, 1 nhà chế tạo vũ khí, đã trình bày vũ khí của mình cho Bộ Chỉ Huy.

Súng trường Cao Thắng có chiều dài tổng thể là 1120 mm, có thể dài tới 1420 mm nếu được trang bị dao găm, nòng dài 720 mm, trọng lượng 4,9 kg, đạn sử dụng là loại đạn cỡ 8.34x36 mmBR, cơ cấu lên đạn là khóa nòng, tầm bắn hiệu quả khoảng từ 800 đến 1100 m, sơ tốc đầu nòng là 770 m/s, súng có cơ chế lên đạn theo kiểu kéo và đẩy, khác xa so với Phương Tây vì chủ yếu cơ cấu nạp đạn theo kiểu cần gạt, súng trường Phương Tây có kiểu lên gồm gạt lên, kéo, đẩy, gạt xuống, khá mất thời gian lên đạn nên súng trường Cao Thắng có 1 ưu điểm là tốc độ lên đạn nhanh khi chỉ có kéo và đẩy, dù súng trường Phương Tây có nhiều cơ chế lên đạn khác nhau nhưng cơ chế khóa đầu nòng vẫn khá là phổ biến.

Tuy nhiên súng trường Cao Thắng lại có 1 điểm yếu cực kì chết người là súng thường xuyên bị kẹt đạn, điều này rất khác biệt, súng trường Phương Tây về kẹt đạn khi bắn không phải là quá hiếm nhưng trên súng trường Cao Thắng là ở mức độ rất cao, có tới 15 lần bắn thì kẹt đạn lên tới 4 - 6 viên, mức độ kẹt đạn lên tới 30 - 40%, điều này là vô cùng nguy hiểm khi đang chiến đấu, chẳng ai muốn khi đang bắn kẻ địch mà súng lại kẹt đạn, trong khi kẻ thù có thể bắn thoải mái mà không lo về vấn đề kẹt đạn, với cả, súng cũng có 1 khuyết điểm nữa là dễ hư hỏng, vì cơ chế của súng không thể chịu được nhưng môi trường quá khắc nghiệt cộng với việc nếu súng chỉ dính chút cát hoặc là bùn thì xác định nó sẽ biến thành 1 cây gậy đúng nghĩa.

Vì đang cần 1 loại vũ khí mới để thay thế các loại vũ khí cũ nên Bộ Chỉ Huy đã làm ngơ về vấn đề này và xem thường tính nghiêm trọng của nó, đó là lí do tại mà có rất nhiều người phản đối về loại vũ khí này nhưng Bộ Chỉ Huy đã làm ngơ bọn họ.

" Vậy cứ như vậy thôi sao, thưa ngài? " Dương

" Chúng ta hết cách rồi, tôi cũng chả muốn tiếp tục nữa, anh cứ giám sát tiến độ sản xuất vũ khí đi, đã không ngăn cản được thì chỉ còn cách là làm ngơ nó đi thôi, tôi đi đây Dương, tôi còn có công việc " Người lạ

Cứ như vậy, mọi chuyện tới đây, Dương chả biết phải làm gì nữa, anh cũng rất mệt mỏi rồi, chỉ tính riêng việc anh nộp đơn lên để phản đối thì đã lên đến cả trăm tờ rồi, nhưng bọn họ như mắt mù hết cả vậy, cứ như thế mà làm ngơ những lời cảnh báo của anh và những người khác, anh không biết phải nói gì.

" Vậy....... Làm ngơ vậy " Dương