Chương 6: Lần đầu gặp Vương Ngữ Yên.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 6: Lần đầu gặp Vương Ngữ Yên.

Trần Thanh nghe Vương phu nhân hỏi, bèn nhìn thẳng vào đôi mắt của bà ta:
-Vâng, xin hỏi phu nhân có biết 1 người tên Lý Thu Thủy?

Vương phu nhân mắt hơi trợn to, nhãn thần ngạc nhiên vô cùng, nhìn sâu vào Trần Thanh 1 chút, rồi nói:

- Thiếu hiệu xin mời vào tệ xá, chúng ta sẽ nói chuyện thêm - Rồi nàng quay qua nhìn A Bích cùng A Chu - 2 ngươi đêm nay cũng ở lại đây đi.

Vương phu nhân quay người, không chút nào lưu luyến thêm. Trần Thanh hiểu ý, cước bộ không chậm bước theo Vương phu nhân vào bên trong.

Một lúc sau, Trần Thanh ngồi an vị trong phòng của Vương phu nhân. Vương phu nhân nhìn chằm chằm Trần Thanh, đợi hắn nói.
Trần Thanh mở lời:
-Thanh La phu nhân, xin lỗi vì sự đường đột, tại hạ đến đây vì có 1 vài thông tin của Thu Thủy tiền bối muốn hướng ngài nói.

Vương phu nhân mắt run run, nghe Trần Thanh gọi tên nàng ra, nàng đã không còn 1 chút nghi ngờ nào cả. Thấp giọng, Vương phu nhân than thở:
-Không ngờ lại là sư môn của mẫu thân, ngài có khỏe không?

- Khỏe vô cùng,hiện tại Lý tiền bối đang làm Hoàng Hậu nước Tây Hạ, cuộc sống sung sướng vô cùng.

- Thật là... năm đó.... - Vương phu nhân bắt đầu hồi ức.

Trần Thanh im lặng, không nghe, hắn biết đây chỉ là hồi ức cảm thán của Vương phu nhân, rất là không tốt khi nghe bí mật của 1 người, nhất là quá khứ của họ.

Vương phu nhân nói được 1 lúc, ngừng lại nhìn thật sâu vào Trần Thanh, nàng trong lòng cảm thán, thật là 1 thiếu niên anh hùng, không những văn võ song toàn, mà lòng người thấu hiểu.

Nàng hỏi Trần Thanh: - Trần thiếu hiệp đến đây có chuyện gì không?

Trần Thanh chắp tay: - Thưa phu nhân, việc thứ nhất vãn bối muốn cầu hôn Vương Ngữ Yên, đó là ý bảo của Thu Thủy tiền bối, việc thứ 2 là vãn bối muốn giúp đỡ Vương phu nhân một việc.

Trần Thanh mắt không gấp mặt không đổi nói nhăng nói cuội, hắn là 1 người vô pháp vô thiên, muốn làm sao thì làm nên việc này cũng trong dự đoán đi (Nói chung là vô sỉ, bào chữa cái gì: TG)

Vương phu nhân lông mày trát lên, phất tay: - việc thứ nhất không có vấn đề gì, còn việc thứ 2.... - Nàng trầm ngâm - Mạn phép hỏi thiếu hiệp, ta gặp phiền phức gì? -

- Là Cô Tô Mộ Dung - Trần Thanh thẳng thừng - Ta nghe thông tin, Cô Tô Mộ Dung vốn là hậu nhân nước Yến, Mộ Dung Bác đặt cho Mộ Dung Phục 1 tự Phục để hắn luôn nhớ về việc phục hồi đất nước.

-Vậy thì liên quan gì tới ta? - Vương Phu Nhân thắc mắc.

Trần Thanh liếc nhìn 1 chút Vương phu nhân thâm ý, hắn nói ra: -Hắn muốn lợi dụng Lang Hoàn Ngọc Động để học võ công trong đó.

-Vương phu nhân giật nảy mình - Nàng suy tư nhìn Trần Thanh - Vậy việc này trông chờ vào thiếu hiệp.

Trần Thanh gật đầu, khuôn mặt tự tin thêm 1 chút cười tà, nói Vương phu nhân: - Nhạc mẫu không nên gọi thiếu hiệp!!

Vương phu nhân im lặng, nàng nhìn Trần Thanh thật sâu, hít 1 hơi:
-Người đâu, dẫn Trần công tử đi xuống nghỉ ngơi - Nàng quay qua nhìn Trần Thanh - Việc đó ngày mai ta sẽ thông báo cho mọi người trong trang, ngươi sẽ là thiếu công tử.

Vương phu nhân nói xong, có người hầu đi vào, Trần Thanh cúi chào, đi theo người hầu đi ra ngoài.

Vương phu nhân trầm tư, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng rọi tròn xoe bên ngoài, ánh sáng chiếu nhạt nhòa những ngôi sao chung quanh khiến nàng ngây người rất lâu.
...
.....
....
Sáng hôm sau, Trần Thanh dậy sớm, sau khi gọi người rửa mặt súc miệng, hắn ra ngoài tập luyện võ công.

Ngoài sân, hoa cỏ thơm ngát, đôi chút lại có bướm, ong hoặc những con chim sẻ nhỏ bay qua bay lại. Trần Thanh hít sâu 1 hơi, cảm thấy sảng khoái khắp người.

Rồi chỉ nhìn thấy những luồng tàn ảnh, Trần Thanh đạp Tiêu Dao Ngự Phong, phối hợp Phong Thần Thối, di chuyển nhanh vô cùng, đưa ra khắp nơi tàn ảnh, kèm theo tiếng đùng đùng những khi cước lực quất vào không khí.

Hắn luyện tập 1 lúc lâu, rồi dừng lại, hồi khí, thở ra 1 ngụm trọc khí thật dài đến vài thước. Rồi hắn quay về 1 phương hướng, mở miệng hỏi:
- Cô nương có chuyện gì không? - Trần Thanh nhìn về 1 nữ tử.

Nữ tử này mái tóc thật dài, yểu điệu đến ngang eo, nàng mi mục như họa, mắt to tròn, khóe mắt dài hẹp, lông mi cong vút, da trắng như tuyết, khuôn mặt hơi tròn, miệng chúm chím hồng, mũi nhỏ thon xinh xinh.
Khuôn mặt tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho Trần Thanh không khỏi mơ màng, bật thốt ra 1 câu thơ:

- Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô
Duy Mỹ Nhân Họa Nhất Quốc Diệt
Thiên Hạ Há Tầm Đâu Thế Mỹ?
Hồi Đầu Thị Thị Ngữ Bất Yên.

Vương Ngữ Yên nghe được Trần Thanh đọc câu thơ, nàng đỏ mặt, hảo cảm tăng nhiều, nàng biết Trần Thanh khen nàng sắc đẹp có thể hủy 1 đất nước. Dù hơi khó nghe nhưng nàng cảm thấy Trần Thanh nói rất hay.

Trần Thanh chắp tay: - Tại hạ Trần Thanh, cô nương dung mạo xinh đẹp nghiêng nước nghiên thành, tha lỗi cho tại hạ mạo muội? Xin hỏi cô nương danh có phải Ngữ Yên?-

Vương Ngữ Yên nghe Trần Thanh nói, thông minh sắc sảo nàng lập tức biết bài thơ lúc nãy hắn tặng cho mình, để tên Ngữ Yên của nàng vào, nàng nhoẻn miệng cười:
-Tiểu nữ Vương Ngữ Yên gặp qua Trần công tử -

- Công tử gì chứ - Trần Thanh phủi tay - Hôm qua ta đã cùng Ngữ Yên cô nương mẫu thân gặp rồi, cô nương có thể gọi ta là Trần Thanh... hoặc Thanh ca ca cũng có thể -

Vâng, tiết mục thi mặt dầy lại bắt đầu, chúng ta có thể cảm giác trò này đã cũ... nhưng Trần Thanh thì không, hắn dùng chỉ 1 trò mà cua được bao nhiêu mỹ nhân. Về sau chúng nữ tụ tập, lúc rảnh rỗi ngồi lại kể chuyện cho nhau nghe, mới vỡ lẽ ra, thế là cả 1 tháng trời Trần Thanh không được lên giường......
....
.....
...
Đi dạo trong sân vắng, Trần Thanh kể chuyện cho Vương Ngữ Yên nghe. Lúc đầu, nghe mẫu thân nói về người nam nhân này, Ngữ Yên phản cảm vô cùng, vì nàng tình sâu ý đậm với Mộ Dung Phục, nên không muốn lại gần, nhưng vì lệnh mẫu thân không thể làm trái, nàng buộc phải tìm tới Trần Thanh.

Nhưng rồi lần đầu gặp mặt Trần Thanh cho nàng ấn tượng rất tốt, cảm thấy Trần Thanh không đến nỗi tệ, nàng bất tri bất giác lại thay đổi cách nghĩ về hắn.

Bao nhiêu nghề phụ tập trung lên 1 thân, có thể nói Trần Thanh tri thức như biển cả, vấn đề cuồn cuộn, không chỉ 1 đề tài, Trần Thanh liên tục dẫn dắt Vương Ngữ Yên vào thế giới của mình.

Chợt, Trần Thanh ngừng lại, quay đầu, nhìn về phía sau nói:
-Nhị vị tiểu muội, không cần núp, ra đi chúng ta hàn huyên.

Loạt xoạt 1 tiếng, có tiếng rầm rì rầm rì phía bụi cây đằng sau. Được 1 lúc bước ra 2 cô gái dung mạo Hoa Nhường Nguyệt Thẹn, đúng là A Chu cùng A Bích.
- Thật là, biết chúng ta ở đó sao còn không kêu sớm - A Bích ngay lập tức mở pháo - Ngươi có biết muỗi nhiều lắm không??

Trần Thanh ngay lập tức chào thua, nói xin lỗi 1 hồi A Bích mới phụng phịu quay đầu.

Trần Thanh bỗng nảy ra 1 ý tưởng, hắn nói với 3 nữ:
-Mấy vị tiểu muội nghe chuyện xưa không? -

....
.....
.....
còn tiếp