Chương 5: Lần đầu gặp mặt.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 5: Lần đầu gặp mặt.

Trần Thanh phi vội lên trời, nhảy lên cao thật, ánh mắt hắn lướt nhìn 1 vòng. Bầu trời rộng lớn, đầy ánh sao, mặt trăng chiếu nhè nhẹ ánh sáng xuống làm mọi thứ như mộng ảo.

Những ngôi nhà dân nhỏ bé, đan xen kẽ vài ngôi nhà gạch nhấp nhô trập trùng, ánh lửa heo hút trong đêm tối mịt mờ.

Lòng Trần Thanh hơi cảm xúc... Hắn nhìn về phía 1 nơi.

Nơi đó là 1 bến đò, xa xa ngoài không thấy tầm với hồ nước mênh mông.

Trần Thanh nhẹ nhàng hạ xuống, điểm chân 1 cái, lại như 1 trận hắc phong cuốn lên trời. Nếu có người nhìn, sẽ cảm thấy Trần Thanh chậm vô cùng, nhưng rồi lại cảm thấy rất nhanh vì phía sau Trần Thanh lôi ra tàn ảnh.

Hắn phi thân qua những mái nhà, nhẹ nhàng không một tiếng động. Tay vác thương lưng vác hòm thuốc nhưng vẫn nhẹ như lông hồng.

Đến gần bến đò, không chút dừng lại, Trần Thanh phóng ngay xuống nước. Trên mặt nước đạp nhẹ 1 cái, tiếp tục phiêu nhiên bay đi. Mặt nước nhẹ nhàng lăn tăn... tuy rất nhẹ nhưng rung động xa vô cùng.

Trần Thanh đạp nước 1 lúc, đột nhiên thấy phía trước có 1 chiếc thuyền, hắn vội la lớn:

- Phía trước huynh đài xin mạo muội, tại hạ muốn đi Mạn Đà Sơn Trang, hi vọng huynh đài cho phép tại hạ mượn đường đi đến.

Trên thuyền hơi rung động 1 chút, có vẻ là đang nhìn Trần Thanh hay sao, rồi 1 giọng nói thánh thót kèm thêm chút vội vàng vang lên:

-Xin mời công tử lên thuyền, tiểu nữ là thân nữ nhi, không phải nam nhi, xin đừng gọi huynh đài ạ!!!

Trần Thanh nghe thấy, cười khổ... chưa gì đã lầm người ta là con trai rồi... nghe giọng chắc là mỹ nữ đây.

Nhẹ nhàng đạp nước, Trần Thanh phiêu nhiêu bay lên thuyền nhỏ, vạt áo đen tung bay, khuôn mặt Trần Thanh tuấn mỹ thêm ánh trăng phía sau chiếu rọi đập vào mắt 2 cô nương trên thuyền, mặt họ hiện lên 1 chút đỏ hồng.

Trần Thanh hạ xuống, vừa quay lại nhìn thì thấy 2 người, 1 người cầm đèn lồng cùng 1 người đang chèo thuyền... Trần Thanh ngây người.

Mắt họa to tròn, tinh khiết, môi đỏ như son, mặt trái xoan, mũi cao hểnh lên, da trắng như tuyết, miệng cười chúm chím nhìn hắn, hơi hồng hồng.

Trần Thanh ngây người 1 lúc lâu, cô nương phía trước bị nhìn mắc cỡ, đỏ mặt thỏn thẻn nói:
-Công tử...!!!

Trần Thanh giật mình, biết mình thất lễ, vội vàng chắp tay:

-Tại hạ xin lỗi, gặp được cô nương đây dung mạo như thiên tiên trên trời, không cẩn thận thoáng thất thần, xin cô nương tha thứ tại hạ mạo muội!!!

Hai cô nương nhìn Trần Thanh chắp tay, đầu cúi xuống đất, không dám nhìn 2 người khiến cho 2 người cảm thấy buồn cười. Nữ tử phía sau bèn nói:

-Công tử chớ lo lắng.- Cất tiếng cười như chuông bạc - Chỉ là Chu tỉ tỉ thấy công tử dung mạo tuấn mỹ, công phu lại siêu quần thoát tục nên động phàm tâm thôi.

Trần Thanh nghe đến đây, đã biết được 2 người trước mắt là ai - A Chu cùng A Bích - 2 nhân vật xuất hiện phía trước trước khi vào Mạn Đà Sơn Trang, là người hầu của Mộ Dung gia.

A chu nghe A Bích nói, giận dữ quay đầu lại trừng A Bích, thét lên:
-Muội muốn chết à.

Trừng 1 lúc, có vẻ vì đang ở trên thuyền nên không làm gì, A Chu quay lại phía Trần Thanh:
- Xin lỗi công tử, muội muội ta hồ nháo, tiểu nữ tên A Chu, còn người kia tên A Bích, lúc nãy vội vàng A Chu không nhớ tên công tử, thỉnh hỏi công tử tục danh?

- Tại hạ Trần Thanh, vì một vài nguyên nhân mà quen biết được cố nhân của Mạn Đà Sơn Trang Vương phu nhân, nên đến đây thăm hỏi cùng tâm sự một phen.

A Chu nghe tên Trần Thanh, kết hợp với sáng nay cư dân Giang Nam thành đồn đãi, ngay lập tức biết Trần Thanh là người nào.
-Không ngờ công tử chính là danh tiếng vang dội "Phong Cuồng Công Tử", hạnh ngộ hạnh ngộ!!!

A Chu đôi mắt sáng rực, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt sùng bái. A Bích nghe A Chu nói xong, cũng ngạc nhiên nhìn về phía hắn, đôi mắt lóe lên ngôi sao nhỏ.

Trần Thanh nhún vai: Phong Cuồng gì chứ, tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đó chỉ là tục danh bị người ta đồn đãi thôi, tại hạ cũng không quan tâm lắm, nếu thích 2 cô nương cứ gọi ta là Trần công tử, hay Trần ca ca cũng được!!

A Chu, A Bích nghe xong, đỏ mặt, không nghĩ tới Trần Thanh chỉ vừa quen biết mà đã thân quen đến vậy, cũng rất muốn gọi, vì người họ sùng bái đang ở ngay trước mắt, nhưng vì tiểu nữ tính tình nên ngại ngùng. A Bích thốt lời trước:

-Hừ, dễ vậy sao, chưa biết chắc ai lớn hơn ai đấy, có khi Trần công tử phải gọi 2 chúng ta là tỷ tỷ cơ.

Thật sự, nhìn khuôn mặt của Trần Thanh sợ những thiếu phụ ngay lập tức động lòng. Tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt, không chỉ vậy đột phá đến Tuyệt đỉnh cao thủ, da mặt sáng bóng như ngọc, không chút tì vết, khí chất cao quý xuất trần, thêm 1 chút tà tà cười tiếu đọng trên miệng khiến nữ nhân 1 chút si mê.

Hai nữ nhìn Trần Thanh cười ngây người 1 lúc, Trần Thanh ho nhẹ 1 tiếng, 2 nữ bừng tỉnh, đỏ mặt cúi thấp đầu. Trần Thanh mới nói:
- Thật sự, ta hiện tại mười sáu, sợ là lớn hơn hai người đi.

Nói xong Trần Thanh cười tà tà nhìn về phía 2 nữ, A Bích thấp giọng nói:
- Ta... ta... mười bốn....
A Chu thì chỉ hơi đỏ mặt, nói thẳng ra:
-Tiểu nữ hơn A Bích bốn tháng!!!

Trần Thanh cười lên thật to: - Ha ha ha, vậy được, 2 tiểu muội này ta nhận.

A Bích đỏ mặt, nghẹo cổ qua 1 bên lầm bầm: - Hừ, chiếm tiện nghi người ta.....

A Chu sống phóng khoáng vô cùng, nhưng nghe Trần Thanh nói cũng phải đỏ mặt, nhưng cảm giác lại rất vui vẻ.

- Trần công tử...- A Chu hơi ngại ngùng.

Trần Thanh cắt lời: - Không cần công tử, gọi ta ca ca đi, có được 2 tiểu muội đẹp như thiên tiên thế này, ta tu phúc 8 đời tích đức mới có thể được đấy!!

Trần Thanh nói xong, A Chu, A Bích lại tiếp tục đỏ bừng mặt, Trần Thanh cảm thán " Nữ nhân cổ đại thật sự là đáng yêu quá mà!!! "

-Trần... Trần ca ca, huynh đến Mạn Đà Sơn Trang là để gặp Vương phu nhân? - A Chu hỏi, nói đến "ca ca" 2 chữ, mặt đỏ như xôi gấc!!

Trần Thanh gật đầu: - Phải, cũng là giúp đỡ Vương phu nhân 1 ít rắc rối!! -

A Chu nhìn Trần Thanh, muốn nói lại thôi, A Bích nhìn tỷ tỷ, biết tỷ muốn nói gì, cũng ngại mặt mũi không dám lên tiếng.

Trần Thanh nhìn A Chu, A Bích, biết ngay 2 người đang nghĩ gì, dẫn đầu lên tiếng:

-Chu muội, Bích muội, không cần lo lắng, không cần ghé chỗ 2 người, cứ chở ta đến sơn trang đi, dù gì trời cũng mới vừa tối, chắc Vương phu nhân cũng không đến nỗi đuổi ta ra ngoài đâu.

A Bích A Chu nghe được Trần Thanh nói, thầm ngạc nhiên Trần Thanh hiểu thấu lòng người, nhưng rồi cũng đỏ mặt vì sự quan tâm của hắn, A Bích lầm bầm:
- Chắc chắn là sẽ bị đuổi... chắc chắn....

- Nếu bị đuổi thì ta mặt dày ghé chỗ 2 tiểu muội mà ngủ nhờ vậy - Trần Thanh tim không mau mặt không đỏ nói.

A Bích nghe xong, mặt đỏ chót như quả táo, A Chu nghe cũng cảm giác người này bản mặt thật dầy.

- Huynh còn có ý nghĩ đó? - A Chu trừng mắt hắn - Mơ đẹp nhỉ?

Trần Thanh xua tay: - Mơ mà có được 2 tiểu mỹ nhân dung mạo như thiên tiên, hoa nhường nguyệt thẹn thế này thì ta nguyện mơ đến chết!!!

....
Trên đường ba hoa khiến cho A Chu, A Bích đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc thuyền nhỏ vẫn đi về hướng Mạn Đà Sơn Trang.

Tới gần nơi đó, Trần Thanh vận nội lực, chưởng 1 chưởng xuống sàn thuyền. Con thuyền bỗng nhiên tăng tốc, lướt sóng phóng đến gần bờ rất nhanh khiến 2 cô nương hoa dung thất sắc.

Bỗng nhiên, con thuyền chậm dần lại, nhẹ nhàng chầm chậm, chạm ngay mép bờ.

Trần Thanh nhìn 2 tiểu mỹ nhân, bật cười ha hả. A Chu, A Bích biết mình bị trêu ghẹo, 2 người đồng tâm hiệp lực khẩu phun Trần Thanh đến trời đất xoay vần.

- Được rồi được rồi, huynh xin lỗi, huynh thua - Trần Thanh vội vàng xua tay - Xin lỗi xin lỗi mà, hi hi, nhờ nhị vị nữ đại hiệp dẫn đường cho tại hạ kiếm chỗ ngủ tối nay.

Vừa bước lên bờ, A Chu nghe hắn nói xong lại lảo đảo, suýt chút nữa lao xuống nước, may mà Trần Thanh kịp thời nắm lại tay nàng, kéo vào ngực mình.

Dưới trăng, mỹ nhân như ngọc, tuấn tú thiếu niên lang, A Bích nhìn có 1 chút hâm mộ. Bỗng nhiên nàng khuôn mặt đỏ lên, nhủ thầm:
-Không thể nào, người ta yêu thích là Mộ Dung công tử... Mộ Dung công tử....

A Bích trái lời thầm thì Trần Thanh cũng nghe được. Trong khi đó A Chu trong ngực hắn thì đỏ mặt, vội vàng vùng ra, chạy nhanh về phía trước. Trần Thanh nhìn theo, lắc đầu, nắm tay A Bích đi xuống bờ:
- Bích nhi,xuống nào, cẩn thận kẻo té, chúng ta phải rượt theo Chu nhi nhanh mới được.

A Bích bị Trần Thanh nắm tay, cứng đờ cả người 1 lúc lâu, chỉ biết cứng ngắc như khúc gỗ mà đi theo Trần Thanh.

Trần Thanh lôi kéo A Bích, thi triển Tiêu Dao Ngự Phong, đạp gió hướng về A Chu, trong chốc lát đến ngay chỗ nàng.

-Chu nhi, Chu nhi, dừng lại nào - Trần Thanh kêu A Chu.

A Chu dừng lại, Trần Thanh thấy lỗ tai nàng vẫn còn đỏ, vội vàng đi tới, đưa tay xoa đầu nàng.

-Huynh xin lỗi, khi nãy vội vàng quá, huynh thất lễ, mai mốt huynh bồi tội được không nào?

A Chu run lên, quay lại, dùng sức nhéo bên hông hắn, nghiến răng:
-Huynh chết đi!!.

Mặt nàng giờ đỏ như muốn nhỏ ra máu, A Bích thấy A Chu nhéo Trần Thanh kêu thảm thiết, thấy trò vui cũng tham gia vào.

Rộn ràng 1 buổi trời, cả 3 mới tiếp tục lên đường sau những cầu xin tha thứ của Trần Thanh.

Được 1 lúc sau, Trần Thanh ngẩng lên, nhìn về phía trước. Một sơn trang cổ kính, nguy nga, hiện lên trong tầm mắt của hắn.
Tường trắng, cổng gỗ, bên trong cửa giấy vẫn còn đốt đèn, chứng tỏ người bên trong vẫn chưa ngủ.

Trần Thanh vận công, mở miệng nói: - Tại hạ Trần Thanh, mạo muội đến nơi đây vì gặp qua nhắn nhủ của cố nhân, xin phép Vương phu nhân cho được gặp mặt.

Trần Thanh giọng nói không to, nhưng cứng cáp, hữu lực, xuyên thấu qua tầng tầng lớp cửa, khiến cho tất cả mọi người trong trang đều nghe rõ ràng ràng.

Một lúc lâu sau, cửa ngoài mở ra, 1 nhóm người bước ra ngoài. Đi đầu là 1 thiếu phụ phong vận, Trần Thanh thấy, dù tuổi tác hơi cao, nhưng phải công nhận, đó là 1 mỹ nhân. Trần Thanh thầm nghĩ "Hèn gì Đoàn Chính Thuần khóc khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ". Mẹ đã như thế, không biết con sẽ đẹp đến mức nào, Trần Thanh trong lòng chờ mong.

Lúc này, Vương phu nhân mở miệng hỏi:
- Thiếu hiệp là Phong Cuồng Trần Thanh công tử?
...
....
...
còn tiếp