Chương 541: Chiến lược thực thi

Vô Địch Gian Thương

Chương 541: Chiến lược thực thi

Chương 541: Chiến lược thực thi


Ngày 25 tháng 12, Cường lên máy bay qua Thâm Quyến

Vừa xuống sân bay, ngang qua khu vực băng chuyền, hắn thấy có hai cô gái xinh đẹp đang đứng chờ nhận hành lý thì có chút bất ngờ.

Kể từ cái đêm mập mờ hôm đó, Cường còn không có gặp lại Trần Tĩnh, lúc này lần nữa nhìn thấy cô, hắn không biết có nên lại chào hỏi hay không.

Thời tiết tháng 12 ở Thâm Quyến tương đối mát mẻ, Trần Tĩnh hôm nay mặc áo dệt kim trễ cổ, bên trong là áo lót màu đen ôm không hết bầu ngực căng phồng lộ ra khoảng trắng giết người, quần dài bó chặt đôi chân dài thon thả, giày cao gót màu cà phê. Mặc dù vẫn là trang phục kiểu công sở, nhưng mang vẻ gợi cảm không thế nào lẫn vào đám đông được.

Cô gái bên cạnh nhan sắc cũng không tệ, dáng người ưu mỹ, mắt đeo kính râm, mái tóc đen xõa tung sau vai, nụ cười như hoa xuân. Cường tự hỏi, hai người giống như rất thân, lần trước gặp ở quán cơm là cũng đi cùng nhau.

Cân nhắc một chút, Cường vẫn là tiến về phía Trần Tĩnh, dù sao đôi bên còn có chuyện hợp tác, hơn nữa hôm đó cũng là men rượu kích động, lại còn chưa thực chất xảy ra cái gì, hẳn cô ấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều đi.

"Cô Trần, thật là trùng hợp! Cô cũng vừa xuống máy bay à?"

Trần Tĩnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhận ra Cường, thái độ ban đầu là vui mừng nhưng sau đó rất nhanh bị ánh mắt u oán thay thế:

"Chào Đỗ chủ tịch, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng anh sẽ không đến Thâm Quyến nữa cơ đấy?"

Cường không biết đối phương là còn ghi nhớ chuyện kia hay không, nhưng thấy giọng nói của Trần Tĩnh có chút không đúng, thế là nói sang chuyện khác:

"Uhm... gần đây tôi đang có chút việc cần xử lý. Mà các cô là đi công tác về à?"

Trần Ái Liên đứng phía sau Trần Tĩnh, thấy Cường nhìn qua gật đầu với mình, liền đáp thay Trần Tĩnh:

"Vâng, tập đoàn Tinh Hà gần đây đang triển khai một hạng mục mới ở Cam Túc. Tôi cùng với Giám đốc Trần qua xử lý nghiệp vụ, mới vừa trở về"

"Ồ, xa như vậy à? Tinh Hà đầu tư cái gì lại để hai người vất vả như thế? Mà cô cũng chuyển sang Tinh Hà rồi à?"

Cam Túc cách Thâm Quyến hơn 2.400 km, đi máy bay cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, đó còn chưa kể thời giam làm thủ tục. Bây giờ mới hơn 8h sáng, nói rõ Trần Tĩnh cùng Trần Ái Liên cũng phải thức dậy từ rất sớm mới đến được đây giờ này, nghĩ lại vị Trần chủ tịch kia thật không biết cách thương tiếc con gái quá rồi!

"Tinh Hà đâu có hỏa nhãn kim tinh điểm đá lấy ngọc như người nào dó được, vì tồn tại cũng chỉ có thể bỏ sức chăm chỉ đãi cát tìm vàng thôi. Chị Ái Liên thấy tôi vất vả, mới về phụ giúp, hiện đảm nhiệm vị trí Phó Giám đốc đầu tư"

Tinh Hà rút lui khỏi Liên Tín, sau đó hợp tác khai thác đất hiếm ở Việt Nam, nhưng là tập đoàn đa ngành, cũng không chỉ dồn toàn bộ sức lực vào dự án đó được, còn phải nỗ lực tìm kiếm hướng đi mới.

Trần Tĩnh không nói cụ thể về kế hoạch mới của Tinh Hà với Cường, có điều hắn cũng không có tò mò đi hỏi thêm, chỉ cười nói:

"Công việc thuận lợi chứ?"

Trần Tĩnh đưa tay nhẹ vén sợi tóc mai, động tác vô cùng nữ tính, cười đáp:

"Cũng chưa đạt kỳ vọng lắm!"

Đi vất vả như thế lại còn không đạt được như ý, Cường nghĩ ngợi một chút liền hướng Trần Tĩnh đề nghị:

"Tinh Hà còn muốn quay lại sản nghiệp di động sao? Kỹ thuật sản xuất màn hình màu cùng các kỹ thuật cơ bản liên quan, Điện tử Đông Thành có thể chuyển nhượng cho Tinh Hà sử dụng"

"Á...!"

Trần Tĩnh sửng sốt, Điện tử Đông Thành trước kia hẳn phải bỏ ra không ít tiền cùng công sức mới có được kỹ thuật hiện tại, sao lại bỗng nhiên muốn chuyển nhượng ra ngoài.

Cường nói xong đã có mấy chục giây, Trần Tĩnh vẫn chưa hết sững sờ, Trần Ái Liên kéo kéo tay cô, nhỏ giọng nói vào tai:

"Này, anh ta không nói đùa chứ? Hay là côị bị anh ta lừa lên giường rồi?"

"Cô nói cái gì vậy?"

Trần Tĩnh đẩy nhẹ vai đồng nghiệp, mặt đỏ như máu, câu nói đùa của Trần Ái Liên trúng vào khao khát giấu trong lòng kia, cô muốn đè ép tình cảm của mình xuống, song sao nói đè ép là đe ép dễ như thế được.

Nhưng cô không hiểu lời vừa rồi của Cường, có thể nói đó là quyết định vừa mới rồi.

Đó là kỹ thuật Điện tử Đông Thành nghiên cứu nhiều năm, mặc dù kỹ thuật còn có nhiều nghi ngờ chưa theo kịp kỹ thuật hải ngoại, nhưng lúc này các công ty nội địa như Liên Tín có nỗ lực ra sao cũng không thể có được từ tay doanh nghiệp hải ngoại.

Đề nghị của Cường làm làm Trần Tĩnh vô cùng bất ngờ, mãi cho đến lúc hắn rời đi vẫn bị câu nói kia làm trong lòng cô nổi sóng.

Trên đường đi ra bãi gửi xe, Trần Ái Liên cứ xúc động không ngừng, ép Trần Tĩnh khai báo bí mật giữa cô và và Cường:

"Cô nhất định là bị anh ta lừa lên giường rồi, có điều thế cũng lãi lớn, chẳng bù cho tôi, làm tình nhân cho lão già kia hơn một năm, còn chẳng được cái gì"

Người thường khó mà hiểu nổi quan điểm luân lý của Trân Ái Liên, Trần Tĩnh cũng là không hiểu nổi, nghe cô ta điêu ngoa bám lấy, Trần Tĩnh bịt tai nói:

"Tôi nói không có là không có mà.Lên giường cái gì mà lên giường chứ"

Trần Ái Liên không chịu buông tha, thốt lên:

"Ồ, không thèm lên giường, vậy là tác chiến dã ngoại sao? Trần Tĩnh, cô thật dễ nể đấy!"

"Hừ hừ... Cô cũng là con gái sao hơi tí là nói lời thô tục như thế?"

Thấy Trần Tĩnh trừng mắt lên tức giận, Trần Ái Liên nghiêng người ôm vai Trần Tĩnh, thổi phù một hơi vào tai cô, thì thầm:

"Rốt cuộc tên đó và Vương Tổng ai làm chuyện ấy giỏi hơn? Oa, cứu tôi với, giết người diệt khẩu!"

Trần Tĩnh giơ tay nhéo Trần Ái Liên, Trần Ái Liên vừa chống đỡ, vừa cười nắc nẻ hỏi tư vị làm chuyện đó ra sao, rồi đủ các loại vấn đề cổ quái, làm Trần Tĩnh mặc đỏ như gấc chín.

Hai cô gái đùa bỡn một hồi mới dừng, Trần Tĩnh buông tay, Trần Ái Liên chỉnh trang y phục nói:

"Thật không sao hiểu nổi, anh ta không thể vô duyên vô cớ đem kỹ thuật hạch tâm tốn bao công sức mới có được cho Tinh Hà dùng được, hay là thật có ý đồ với cô?"

"Làm sao tôi biết được trong lòng anh ta nghĩ cái gì?"

Trần Tĩnh vuốt vuốt lại tóc mai, miệng thở dốc, nhìn về phía hướng chiếc Mercedes Benz mới vừa lướt qua, tâm tư nghĩ tới điều không nên nghĩ, nhưng khả năng đó quá nhỏ.

"Cho dù anh ta có ý đồ cũng chẳng sao, nếu có được kỹ thuật của Điện tử Đông Thành thì cô lên giường với anh ta cũng lãi"

"Cô lại bắt đầu rồi đấy, ngứa da à?"

Trần Tĩnh hù dọa, sau đó thở dài nói:

"Bỏ đi, nói không chừng nghe nhầm rồi!"

"Chả lẽ cả hai người đều nghe nhầm?"

"Có thể lắm chứ!"

Trần Tĩnh bày ra một vẻ mặt rất chắc chắn, Cường là nam nhân làm cô khó hiểu, nhưng không gọi điện cho Cường xác nhận việc này, cũng dự định không nói thêm với bất kỳ ai khác.

"Nếu như thật thì sao?", Trần Ái Liên truy hỏi.

Trần Tĩnh muốn gạt bỏ chủ đề này, nhưng không chịu nổi ánh mắt mong đợi của Trần Ái Liên, đành nói:

"Nếu thực sự là thế nói không chừng chúng ta có thể mở ra một cánh cửa mới"

"Á!"

Trần Ái Liên làm bộ vỡ lẽ, hấp háy mắt với Trần Tĩnh, ôm lấy cổ cô thì thầm:

"Nói không chừng anh ta làm như thế là vì đả kích Vương Tổng đây!"

Trần Tĩnh lườm Trần Ái Liên một cái, cô không đoán ra được ý đồ của Cường là gì. Trần Ái Liên đầu óc cổ quái, có vẻ nghĩ cái gì đó, nên cô không dám chắc sợ đi hỏi lại bị màn trêu chọc nữa.

*********************

Ngày 26 tháng 12,

Điện tử Đông Thành bất ngờ ra tổ chức họp báo với giới truyền thông, thư mời dã được gửi đến rất nhiều cơ quan báo chí thông tấn lớn trong cả nước trước đó.

Tại hội nghị, Hồ Gia Tín đại diện công ty, đối diện với vô số micro, máy ghi âm chĩa vào người, đưa tay ra hiệu phóng viên bình tĩnh nói:

"Cảm ơn mọi người đã nhận lời đến đây đưa tin. Ngày hôm nay thay mặt công ty, tôi muốn thông báo một quyết định trọng yếu của Điện tử Đông Thành, mong các bạn phóng viên giúp chúng tôi truyền đạt: Chúng tôi quyết định đem kỹ thuật chế tạo điện thoại di động có được bao gồm cả kỹ thuật màn hình màu chia sẻ cùng các doanh nghiệp di động trong nước. Điện tử Đông Thành chào đón các nhà đầu tư quan tâm tới tìm hiểu và hợp tác cùng chúng tôi"

Lời Hồ Gia Tín chưa dứt, trong ngoài hội trường lặng ngắt như tờ, dù người không nghe thấy ông ta nói gì cũng bị sự im lặng bất thường mất bất giác chú ý lên.