Chương 549: Lời hứa

Vô Địch Gian Thương

Chương 549: Lời hứa

Chương 549: Lời hứa


Đông Khánh, Thôn Chùa

Tiễn đi mẹ con Cường, Trịnh Ngọc Loan cũng không vội đi nấu cơm, kéo Đan Linh ra nói chuyện.

"Đan Linh, con ở Hà Đô thế nào?"

"Thế nào là thế nào ạ?", Đan Linh khó hiểu nhìn mẹ.

Trịnh Ngọc Loan chăm chú nhìn con gái:

"Ý mẹ là con đã có ai trên đó chưa?"

Nghe ra là mẹ hỏi dò chuyện tình cảm, Đan Linh cười đáp:

"Mẹ trước kia không phải từng nói hôn nhân sai lầm chính là bi kịch à? Còn muốn con tìm bạn trai?"

Trịnh Ngọc Loan lúc bị liệt, trong lúc tâm trạng không tốt, đúng là từng có ý nghĩ như thế, nhưng đó cũng là than vãn cho nhẹ lòng mà thôi, không ngờ con gái lại còn ghi nhớ.

"Cái đứa này, mẹ nói là ý khác. Con cũng đến tuổi rồi, cũng phải tính chuyện cưới hỏi đi chứ!"

"Ha ha, con gái mẹ ế rồi! Đi đâu mà tìm rể cho mẹ chứ", Đan Linh hấp háy mắt, cố tình trêu chọc mẹ.

"Mày đừng có cợt nhả, mẹ là nghiêm túc đấy!"

"Ồ, không thì mẹ xem có ai được thì dắt về đi ạ! Chứ con thì chịu rồi, không biết đi đâu tìm"

Trịnh Ngọc Loan nghe xong, chẳng cho là thật, khẽ cầm tay con gái ôn tồn nói:

"Này, hôm nay bác Mai dẫn cậu Cường qua đây là có ý cả đấy. Con thấy sao?"

Nghe nhắc đến Cường, gò má Đan Linh đỏ lên, trong chốc lát vẻ đùa cợt lúc trước biến mất.

"Thấy... thấy là sao ạ? Người ta cũng đâu có nói gì?"

Trịnh Ngọc Loan nhìn vẻ thẹn thùng của con gái, biết vấn đề bản thân lo lắng là thừa thãi rồi. Cũng khó trách, đàng trai sự nghiệp hiển hách như thế, lớn lên lại vào được mắt nhìn, con gái không thích mới là lạ. Đổi là ai thì cũng khó mà từ chối cho được.

"Bác Mai bình thường mọi năm cũng không có sang nhà ta, năm nay lại tự nhiên còn dẫn con trai đến tặng quà tết, còn không phải có ý thì là gì. Hơn nữa, trước tết, mẹ cũng nghe bác ấy dò hỏi về con, xem chừng là nhìn trúng con về làm dâu rồi đấy!"

"Đấy cũng là mẹ tự suy diễn ra đấy chứ", Đan Linh trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng còn cự.

"Hừ... mẹ sống lâu hơn mày lại không hiểu à? Bác ấy hẹn mùng 3 mời nhà ta qua ăn tết, con nhớ chuẩn bị một chút, hôm đó còn ra mắt nhà người ta. Bên đó đông người, nhớ tạo ấn tượng tốt vào đấy"

"Hứ... đi sang chúc tết lại thành ra mắt, mẹ nghĩ nhiều rồi!"

Trịnh Ngọc Loan đi guốc trong bụng con gái, rõ ràng là ưng ý rồi còn cứng miệng, cười nói:

"Sang đó, tìm cơ hội tiếp xúc với cậu Cường đó một chút, gia tăng tình cảm. Con gái mẹ xinh đẹp thế này, chả nhẽ còn không lấy được hồn cậu ta đi à?"

Trịnh Ngọc Loan bày ra vẻ mặt tự tin, lại không biết trái tim con gái mình vốn là bị người ta đánh cắp tự bao giờ.

*******************

Cường trở về đến biệt thự thì nhận được điện thoại của Đinh Phong.

Người này hiếm khi liên lạc hắn, nếu có gọi liền là những việc quan trọng.

Quả nhiên, Đinh Phong gọi chính là việc của Vương Thừa Hoan, thông báo tên này đã đột tử do chơi chất kích thích.

Cái chết của họ Vương, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn từ lối sống phóng đãng của gã, lại không biết đó là một sự sắp xếp có chủ đích từ rất lâu.

Bắt đầu từ một nạn nhân là cô gái nhà lành bị họ Vương hãm hiếp trước kia, sau chán chường trở thành gái làng chơi bị nhiễm AIDS rồi quay lại trả thù.

Họ Vương trong lúc vô tình bị người thiết đặt, gặp gỡ nữ nhân viên ngân hàng xinh đẹp, lại không nhớ cô ta là ai trong vô số mỹ nữ đã từng vui đùa trước kia.

Bằng gia thế của mình, Vương Thừa Hoan rất nhanh đưa được cô gái lên giường, đã thế còn không dùng biện pháp phòng vệ.

Cứ như thế, Vương Thừa Hoan nhiễm bệnh. Phát hiện ra về sau, hắn chính là hoảng loạn tột độ, cũng không biết nguyên nhân từ ai trong vô số mỹ nữ qua tay.

Trong cơn khủng hoảng, hắn lao vào ma túy, muốn dùng thứ ma quỷ đó giúp bản thân quên đi sự đáng sợ của bệnh tật. Lúc này, Đinh Phong lại tác động một chút, thế là mạng của một trong tứ đại thiếu gia Bắc Kinh một kiếp ô hô.

Đinh Phong thiết lập thiên y vô phùng, căn cứ hoàn toàn vào tính cách ăn chơi trác tác của Vương Thừa Hoan mà thiết hạ bẫy rập, gia tộc họ Vương muốn điều tra cũng điều tra không được, hơn nữa họ cũng chưa chắc dám điều tra.

Tứ đại gia tộc mặc dù bảo hộ con cháu, nhưng lại vô cùng ác cảm với những cái chết kiểu Vương Thừa Hoan.

Chuyện đó ảnh hưởng tới uy tín khá lớn, đem dìm xuống không xong còn hưng sư động chúng điều tra chẳng phải đem phô cái xấu cho thiên hạ chê cười.

Vương Gia nếu muốn cũng chỉ có thể âm thầm mà làm, nhưng bố trí cẩn thận như thế, khả năng bọn họ tìm ra cái gì cũng là quá thấp.

Đinh Phong gọi tới, đơn giản cũng chỉ là thông báo đơn giản liền cúp máy. Liên quan tới nhân mạng, hai người chính là chỉ có thể sống để bụng, chết mang theo.

Nhưng là, cái chết của Vương Thừa Hoan cũng đã nhổ đi cái gai trong lòng Cường, giúp hắn trút xuống một thân uất khí.

Năm 2002 kết thúc bằng một tin tức như thế, để Cường bình tĩnh mà đón chào một năm mới đầy kỳ vọng hơn.

*******************

Mùng 2, Cường một mình lái xe lên thành phố.

Xe đi từ Đông Khánh tới thành phố chỉ cần nửa tiếng, dậy sớm, hiện giờ mới là 7 giờ sáng, sương sớm còn chưa tan hết, đang tết mọi người dậy muộn, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác một vài người giữ thói quen chạy tập thể dục.

Thành phố mấy năm này đã phát triển hơn rất nhiều nhưng so với tốc độ kiến thiết ở Đông Lai vẫn là chênh lệch trời đất.
Cường không vội đi tìm Vân Giang mà dạo quanh phố thị một vòng.

Sương sớm tan dần, bầu trời xanh nhạt nhạt hiện ra, gió xuân se se lạnh, những chiếc lá rụng bay lác đác trong những con ngõ vắng, một khung cảnh thật trữ tình cổ điển.

Cường đi tới trước cửa nhà Vân Giang, nghe ngóng trong sân không có động tĩnh, chắc chưa có ai dậy, không tiện tới tìm cô, liền bỏ xe đi dạo trong ngõ.

Ngõ này nhiều người nuôi chó, vẫn như trước kia lúc hắn đi qua, lũ chó đua nhau sủa như điên, làm hắn bủn rủn cả chân tay, hối hận không đi đường vòng, lưu chứng sợ bị chó cắn từ nhỏ đến nay vẫn chưa có biến mất.

Đi tới trước một quầy bán đồ ăn sáng, chợt thấy Vân Giang đang thò đầu ngó nghiêng ra.

"Đúng là cậu thật à?"

Vân Giang mừng rỡ:

"Sao lại lên sớm thế? Tôi còn đang đi mua đồ sáng cho cả nhà đây"

"Sao chị đoán ra là tôi?", Cường lấy làm lạ.

Vân Giang cười khúc khích:

"Nghe thấy chó ở ngõ sủa dữ như thế, tôi nghĩ nhất định là có người hư hỏng không chịu làm việc tốt tới rồi, ngó ra xem, đúng là cậu thật"

"Thi thoảng tôi cũng làm chuyện tốt mà, sao có người lại nghĩ xấu bạn trai mình như vậy?"

Miệng nói thế, nhưng trong lòng Cường thầm khâm phục nghĩ "Vân Giang cũng giỏi thật, sao biết mình muốn tìm cô ấy làm chuyện xấu nhỉ?"

Vân Giang nhìn nụ cười gian giảo của Cường, biết hắn lại có ý nghĩ linh tinh, thế là cầm lên túi đồ sáng, kéo hắn về nhà.

Cha mẹ Vân Giang cũng sớm đã dậy, em trai cô ấy thì hôm qua uống nhiều còn đang ngủ trong phòng, thấy nhà có khách vội vàng rót nước tiếp đón.

Hai người không biết mối quan hệ của Vân Giang với Cường, nhưng thấy con gái mang một chàng trai trong lòng cũng là mừng khấp khởi.

Vì chuyện trong quá khứ, bọn họ cảm thấy có lỗi với Vân Giang, cho nên chuyện chồng con của cô chưa từng đề cập đến, cũng không biết vấn đề tình cảm của con gái thế nào.

Hôm nay, lại thấy Vân Giang thân mật với đối phương, người làm cha mẹ chính là cảm thấy rất vui mừng.

Kỳ thực hai người chính là không nhớ được đã gặp Cường trước kia, nhưng khi đó hắn mới chỉ là thằng nhóc con mới lớn, so với hiện tại đã thuế biến rất nhiều

Ôm tư thái đón tiếp con rể tương lai, cả nhà tỏ ra rất nhiệt tình, Cường còn ở lại ăn cơm, uống với bố và em trai Vân Giang mấy chén rượu chào xuân.

Đến trưa dọn dẹp xong, hắn mới cùng Vân Giang tìm quán uống nước.

Mùng 2 không nhiều hàng quán mở cửa, ra tận bờ sông mới có một cửa hàng cà phê hoạt động.

Lựa một vị trí thoáng đãng, Cường cùng Vân Giang ngồi xuống gọi hai ly nước cam.

Vân Giang ngồi tựa đầu vào vai Cường, nhỏ giọng:

"Cảm ơn cậu!"

"Vì cái gì?"

"Cảm ơn đã tới! Bố mẹ tôi hôm nay rất vui!"

Mặc dù bố mẹ không hỏi, nhưng từ ánh mắt của họ, Vân Giang vẫn cảm thấy được áy náy cùng lo lắng. Cường có thể tới nhà cô, lại không ngại thể hiện ra quan hệ của hai người, để cả nhà giải tỏa phần nào tâm lý.

Cường đưa tay khẽ vuốt mái tóc cô, bất ngờ nói:

"Sang năm, để tìm ngày tốt, tôi bảo mẹ sang nhà hai bác!"

"Để làm gì?"

Vân Giang giật mình kinh ngạc, nhỏm người dậy.

Thấy phản ứng của cô, Cường bật cười:

"Thì sang xin phép đón con dâu về chứ còn sao nữa!"

"Hứ... ai nói gả cho cậu chứ!"

Vân Giang nghe Cường nói như thế, mặt đỏ lên thẹn thùng, cho dù đã sắp ba mươi nhưng cũng là lần đầu tiên đề cập đến chuyện cưới gả, có cô gái nào lại không xúc động.

Nhưng là, cảm xúc trôi đi, bình tĩnh lại một chút, cô liền nhìn Cường hỏi:

"Chuyện của mình, cậu nói với bác chưa?"

Cường lưỡng lự một chút mới đáp:

"Mẹ biết rồi?"

"Vậy ý mẹ làm sao?"

Thấy Vân Giang trở nên sốt sắng, Cường cười:

"Xem kìa, cũng gọi là mẹ rồi còn sợ cái gì nữa?"

Vân Giang vừa rồi là gấp gáp lỡ lời, bị Cường trêu thẹn quá giơ tay đấm hắn:

"Nói đi, ý mẹ sao?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, Cường không nỡ nói ra sự thật, chỉ đáp qua loa:

"Mẹ nói tùy tôi quyết định!"

"Cậu nói dối đúng không?"

"Thật! Trăm phần trăm là thật!", Cường đúng là không nói dối, nhưng cũng chẳng nói hết.

Vân Giang là cô gái xinh đẹp, nhưng cũng rất tinh tế. Nhìn Cường một lúc, liền nói:

"Mẹ biết chuyện kia phải không?"

Cường rất sợ Vân Giang nhắc lại quá khứ, vì thế vội vàng ôm lấy cô, trầm giọng:

"Đó không phải là vấn đề lớn, đừng suy nghĩ gì cả! Chị chỉ cần lựa chọn tốt áo cưới, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của tôi là được, mọi thứ cứ để tôi lo!"

Vân Giang đưa tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của Cường, cô tin tưởng quyết tâm của hắn, cũng nguyện cùng hắn đi đối mặt mọi khó khăn.

Thấy vòng tay của hắn có chút hơi run như sợ mình sẽ biến mất lần nữa, Vân Giang cảm nhận được sâu sắc có lẽ không có mình trong cuộc đời, đối với Cường sẽ là một đả kích lớn.

Vòng tay qua vai hắn, cô khẽ vỗ về:

"Được rồi, chàng trai của em! Đưng lo sợ, em vẫn ở đây mà! Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt mọi thứ phải không?"