Chương 548: Tới thăm

Vô Địch Gian Thương

Chương 548: Tới thăm

Chương 548: Tới thăm


Ánh Dương chỉ ở lại Đông Thành một tuần thì lên đường trở lại Thái Lan, còn không thể cùng gia đình bà Mai đón tết cổ truyền Quý Mùi 2003.

Năm đầu tiên thiếu vắng con gái, không khí chuẩn bị tết trong nhà có phần trầm lắng, còn may dòng tộc nhiều người qua lại hỏi thăm, bà mới bớt cảm giác trống vắng.

Dòng họ Đỗ kể từ ngày Cường cùng chú út thành lập quỹ khởi nghiệp, rất nhiều con cháu trong nhà được hưởng lợi.

Nhờ có số vốn cấp ban đầu, kết hợp với cơ hội kinh doanh tăng lên do ảnh hưởng từ khu công nghiệp Bạch Hạc, nhiều hộ gia đình mở được xưởng, xí nghiệp nhỏ thậm chí có người lập được cả công ty có quy mô tương đối khá.

Ngành nghề kinh doanh rất đa dạng, bao gồm từ xây dựng, ăn uống, dịch vụ lưu trú, may mặc, bán lẻ v.v... nhìn chung, trừ số ít không có chí tiến thủ xin vào làm công nhân trong khu công nghiệp, những người còn lại đa phần đều có công việc làm ăn riêng.

Chính vì vậy, ở Đông Khánh, nói dòng họ Đỗ khá giả cũng không phải chỉ là nói chú cháu Cường, như nhận xét của những người dòng họ khác trong làng thì "Một kẻ đắc đạo, gà chó thăng thiên" là như thế.

Đời sống nâng lên, nếp sống thôn quê có nhiều thay đổi, nhưng tình cảm dòng tộc vẫn như cũ là gắn kết.

Họ Đỗ hiện tại lấy chú cháu Cường làm trụ cột, vì thế cận tết người ra kẻ vào nhà bà Mai rất đông.

Người mang sang con gà, người biếu quả bưởi, nải chuối, chùm cam... cứ như thế bà Mai cũng chẳng phải chuẩn bị gì cũng có đầy đủ mâm ngũ quả.

Cường cuối năm là sẽ không đi xử lý công việc, giao lại hết cho nhân viên dưới quyền, ngay cả chuyện đi chúc tết, trừ những đối tượng quan trọng bắt buộc hắn phải ra mặt, còn đâu ủy thác hết cho bộ phận quan hệ đối tác thực hiện.

Về phần khách đến chơi, hắn cũng là hết sức hạn chế, cả năm bôn ba vất vả, Tết đến hắn chính là nghĩ đến gia đình.

Cuối năm, gia đình nhà bác cả từ Tây Nguyên cũng sẽ về, cả nhà sẽ có dịp đoàn tụ, Cường cũng dành thời gian sửa sang trang trí lại biệt thự một chút.

Biệt thự Bạch Hạc từ kiến trúc lẫn cảnh quan đã đẹp, lại được trang hoàng thêm một ít đồ vật ngày tết, càng có thêm sắc thái.

Sáng 29 Tết, Cường đang loay hoay cùng với người làm vườn trèo thang lắp đèn nháy, bỗng thấy bà Mai ăn mặc áo dài đi ra nói:

"Cường, chở mẹ đi chỗ này một lát!"

Cường đang dở tay, cúi đầu xuống nói:

"Con đang bận tí, mẹ đi đâu để con bảo lái xe đưa mẹ đi"

"Không, gọi gì lái xe, tết rồi người ta cũng phải bận việc nhà chứ. Mày xuống chở mẹ đi đi!"

Thấy mẹ kiên quyết, Cường đành cười khổ rời thang, vào trong gara lái chiếc Mercedes Benz ra.

Bà Mai thấy hắn mặc quần đùi, thế là lại nói:

"Mẹ để trong buồng túi quà, mày vào nhà thay quần áo rồi mang ra đây cho mẹ"

"Ồ, mẹ đi chúc tết ai à?"

"Ơ cái thằng này, bảo đi thì đi nhanh đi, hỏi nhiều thế nhở?"

Cường bị mắng, thế là "cun cút" chạy vào nhà, trước mặt mẹ, hắn cùng với thằng nhóc lêu lổng mười mấy năm trước, bộ dạng nào có gì khác nhau.

Lúc trở ra, bà Mai đã lên sẵn xe ngồi ở ghế phụ. Cường để túi quà to đùng ở ghế sau rồi trèo lên ghế lái.

"Mình đi đâu đây mẹ?"

"Đến thôn Chùa đi!"

"Ủa, nhà ai thế mẹ?"

"Đi thì biết!"

Thôn Chùa cách thôn của Cường cũng có gần 2km, Cường đi không bao lâu liền dừng trước cổng một ngôi nhà ba tầng mới xây trước cổng có trồng một hàng tường vi.

"Ủa, đây chẳng phải nhà Đan Linh à? Mẹ tới nhà cô ấy làm gì?"

Bà Mai dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngớ ngẩn mà nhìn Cường, cười:

"Mẹ tưởng mày thông minh lắm cơ mà?"

Cường bị mẹ nói thế, có chút ngượng ngùng:

"Nhà ta với nhà cô ấy không thân thuộc lắm, năm ngoái cũng thấy mẹ đâu có tới?"

"Hừ, năm ngoái khác năm nay khác. Với lại cô chú ấy ngày thường cũng hay qua thăm mẹ, mày biết cái gì?"

Lại bị mẹ nạt, Cường nín thinh. Hắn cũng đoán được ý đồ của mẹ là gì rồi.

Nhưng mà, người cũng đã tới cổng, không vào chính là không xong.

Bà Mai bảo Cường lấy túi quà, sau đó đứng trước cổng gọi với vào:

"Chú Hòa có nhà không?"

Cường cười khổ, đưa tay bấm chuông cửa, mẹ vẫn là chưa quen với việc này, còn giữ nếp nông thôn xưa.

"Vâng, ai đấy ạ?"

Có tiếng phụ nữ bên trong vọng ra, khi cửa mở, Cường liền nhận ra là cô Loan, mẹ Đan Linh.

Cường nhớ trước kia cô bị liệt, nhưng sau đó kinh tế khá lên, có điều kiện chữa trị nhiều nơi cũng đã khỏi, sinh hoạt liền trở lại bình thường.

"Ô, là chị Mai ạ? Chị đến chơi làm em bất ngờ quá!"

Trịnh Ngọc Loan thấy bà Mai thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới gần đây bà hay quan tâm, trong lòng lại liên tưởng đến chuyện đáng mừng nào đó.

Quay sang, thấy Cường đứng cạnh, tay còn xách theo giỏ quà, trong lòng cô bỗng nhiên lộp độp, cảm thấy mình dự cảm đúng rồi.

"Cháu chào cô!"

Cường theo phép lịch sự lên tiếng chào hỏi, bà Mai thì mỉm cười tiến lại gần Trịnh Ngọc Loan nói:

"Cô này, người làng người xóm thăm nhau có gì mà bất ngờ chứ, bình thường cô chú cũng hay sang nhà tôi mà. Nay cháu nó rảnh rỗi, tôi đưa nó qua chúc tết cô chú"

"Ôi vậy ạ, thật quý hóa quá! Để em kêu nhà em về, nhà em vừa chạy sang hàng xóm mổ con lợn, mấy nhà chia nhau làm bánh chị ạ"

Trịnh Ngọc Loan vừa nói, vừa gọi với xuống bếp:

"Cái Linh đâu, ra mẹ nhờ tí"

Đan Linh đang dọn dẹp trong nhà, loáng thoáng nghe ngoài sân giống như có khách, thấy mẹ gọi, vội vàng đi ra.

"Mẹ gọi con ạ?"

Vừa tới hiên, Đan Linh thấy Cường đứng ở cổng nhìn mình cười, trong lúc nhất thời, khẽ ngẩn người ra.

"Đan Linh, bác Mai cùng anh Cường tới chơi, con sang bên bác Nam gọi bố về tiếp khách hộ mẹ"

Đan Linh bị mẹ đánh động mới tỉnh lại, sau giây lát lấy lại tinh thần liền chào hỏi:

"Dạ! Con chào bác ạ! Bác đợi một lát, con đi tìm bố về ạ"

Nói xong, liền cúi đầu đi ra cổng, ngang qua Cường hơi liếc hắn một cái, ý đồ muốn hỏi, tết nhất bận rội cậu không ở nhà lo chuyện, không dưng chạy tới đây làm gì?

Bà Mai nhìn theo bóng lưng Đan Linh một hồi, miệng cười hài lòng. Đan Linh thừa hưởng vẻ đẹp của cả cha và mẹ, có thể nói ông trời ưu ái lấy một thân, không lọt mắt người khác mới là chuyện lạ.

Trịnh Ngọc Loan đứng kế bên, kín đáo quan sát phản ứng của mẹ con Cường, trong lòng chính là có thêm nắm chắc, tim đập nhanh hơn mấy phần.

Người ta tới đây mục đích rõ ràng không đơn giản, có ý nhắm trúng con gái mình, Đỗ Gia hiện giờ chính là lầu vàng điện ngọc, cơ hội đổi đời lớn như thế này còn không bám chắc, có phải là ngu ngốc rồi hay không?

Trịnh Ngọc Loan rút ra bài học đời mình, quyết không để con gái lặp lại sai lầm, sau hôm nay càng phải tìm cách lấy lòng bà Mai mới được.

"Chị và cháu vào nhà uống nước ạ! Tết nhất còn đang lu bù quá, nhà cửa còn đang dọn dở, mong chị đừng chê"

Trịnh Ngọc Loan đon đả mời chào, Cường liền theo mẹ vào trong.

Nhà của Đan Linh được xây mới theo phong cách hiện đại, nội thất tương đối đầy đủ, so với cảnh tượng trước kia, đời sống chính là khác biệt.

Bà Mai cầm túi quà gửi tặng nhà Đan Linh, Trịnh Ngọc Loan khách sáo đôi câu cũng liền nhận lấy. Chờ khoảng vài phút thì thấy Đan Linh cùng với bố cô trở về.

Dương Trọng Hòa tính tình vốn bộc trực, không có nhiều căn cơ như vợ mình, đối với Cường cùng bà Mai chính là dùng thái độ thân tình đến tiếp đón, cũng chưa từng câu nệ cái gì.

Đan Linh thì ở một bên tiếp nước, cũng không dám nói cái gì, chỉ đôi lúc len lén nhìn Cường, trong lòng thấp thoáng niềm vui.

Cô kỳ thực cũng chẳng còn là đứa trẻ ngây thơ ngày trước, sau giây phút bất ngờ cũng liền đoán được dụng ý bà Mai bỗng nhiên đến thăm. Nhưng đoán được rồi thì tâm lý cũng chính là trở nên xấu hổ.

Bà Mai càng nhìn Đan Linh lại càng ưng dạ, Cường thì vì bị động mà đến, cho nên cũng không dám nói nhiều với Đan Linh, chủ yếu hỏi han công việc làm ăn của Dương Trọng Hòa ở khu công nghiệp, gợi ý năm sau ông ta có thể gia tăng quy mô vì sẽ có thêm nhà máy được khai trương.

Trò chuyện khoảng một giờ đồng hồ, bà Mai mới đứng lên. Vợ chồng Trịnh Ngọc Loan muốn mời hai mẹ con ở lại dùng cơm nhưng bà Mai nói còn phải về nhà sửa soạn từ chối, còn mời nhà Đan Linh mùng 3 qua nhà cùng ăn Tết.

Trịnh Ngọc Loan tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội gần gũi, liền nhận lời, thái độ vô cùng nhiệt tình. Đối với người con rể này, xét từ mọi góc độ, cô chính là toàn tâm mãn ý.

Nghĩ nghĩ một chút, có mấy người bạn hẹn tết mang con trai tới chơi, có lẽ là sớm cáo bận cả đi thôi!

Cường lái xe đưa mẹ trở về, trên đường mới quay sang mẹ nói:

"Mẹ, lần sau chuyện như thế, mẹ nói trước với con nhé! Hôm nay đến như thế, sợ người ta hiểu lầm"

"Sao lại hiểu lầm! Mẹ chính là muốn người ta hiểu lâm đấy"

Bà Mai lườm Cường:

"Mà mày có vấn đề gì về giới tính không thế? Con gái nhà người ta như thế, mày còn không ưng à?"

"Không phải là ưng hay không. Cũng phải xem thái độ của cô ấy chứ?", Cường giãi bày.

"Ôi dào, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ma mẹ thấy con bé nó cũng không ghét bỏ gì mày đâu"

"Mẹ cứ làm như mẹ là cô ấy thế! Sao biết được cô ấy nghĩ gì?"

"Mày thiếu tự tin vậy à? Nếu không xử lý được thì cứ ngồi đó, mẹ xử lý cho. Đứa con dâu này mẹ chấm rồi!"

Cường kinh ngạc nhìn bà Mai, xem chừng bà quyết tâm là thật.

Nghĩ một chút, hắn nói:

"Thực ra, con có đối tượng rồi!"

Cường thấy mẹ nghe xong, còn tưởng bà sẽ ngạc nhiên, nhưng ngược lại phản ứng không quá lớn. Chỉ thấy bà bình tĩnh ngồi im một chút rồi nói:

"Là con bé tên Vân Giang đó phải không?"

Cường không nghĩ người kinh ngạc sẽ là mình, bật thốt:

"Sao mẹ biết cô ấy? Là chú Lâm nói phải không?"

"Ai nói không quan trọng, nhưng mẹ nghĩ nó không thích hợp với con đâu", bà Mai thở dài.

"Mẹ, sao lại vậy?", Cường nhíu mày.

"Chuyện đó con tự biết, sao còn phải hỏi mẹ. Con bây giờ nói gì cũng là người có danh vọng, mẹ không muốn một đứa con dâu có quá khứ như thế! Nó sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con!"

"Nhưng cô ấy là có nỗi khổ riêng!"

Thấy Cường ra sức giải thích, bà Mai phiền muộn nói:

"Chuyện này con nên nghe mẹ, không phải mẹ có thành kiến gì với con bé nhưng nó không thích hợp với hoàn cảnh của con. Chuyện này nói đến đây thôi, tuy rằng quyết định vẫn là ở con nhưng mẹ hi vọng con nghe ý kiến của mẹ"

Cường biết mẹ là nghĩ tốt cho mình, nhưng bất kể thế nào, hắn cũng quyết tâm sẽ không rời bỏ Vân Giang. Chuyện này, hắn có lẽ cũng chỉ đành xin lỗi mẹ!