Chương 557: Đặc khu

Vô Địch Gian Thương

Chương 557: Đặc khu

Chương 557: Đặc khu


Đông Thành,

Vân Giang đã đứng trước cửa tiệm cà phê có chừng mười phút, nhưng vẫn lưỡng lự không có đẩy cửa đi vào.

Xuyên qua cửa kính, cô có thể thấy bóng một người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại phía mình, bà ấy bỗng nhiên gọi điện hẹn gặp, để cô cảm thấy có chút lo lắng.

Nâng tay nhìn đồng hồ, thấy cũng đã tới giờ, Vân Giang mím mím môi một chút, cuối cùng quyết định cầm tay nắm cửa kéo ra.

Cũng đã tới lúc, cô phải đối mặt với vấn đề của mình.

Trong quán cà phê, Vân Giang tiến lại gần người phụ nữ xác thực chính là người mình cần gặp, cô chỉnh trang mái tóc một chút sau đó bước tới, mỉm cười lễ phép nói:

"Dạ, con chào bác! Bác là bác Mai phải không ạ?"

Bà Mai ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Vân Giang, lập tức hiểu vì sao con trai mình lại nhất quyết muốn cưới cô gái này.

Quả nhiên hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp để người khác phải tâm thần hoảng hốt.

Mặc dù Vân Giang hôm nay đã cố ý ăn mặc đơn giản, nhưng cũng không vì thế mà làm giảm sút nhan sắc của cô, vẻ đẹp như bông hoa hải đường rực rỡ không hề che dấu lại thêm thần sắc ngại ngùng, xấu hổ càng khiến cho người khác không thể rời mắt mà nhìn.

"Con bé thật quá để người ta yêu thích!"

Bà Mai thầm than, sau đó lại cười nhẹ, nói với Vân Giang:

"Ừ, Vân Giang phải không cháu!"

"Dạ, vâng là cháu! Bác đến lâu chưa ạ?"

"Bác cũng mới đến thôi, cháu ngồi xuống đi!"

"Vâng ạ!"

Vân Giang nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Bà Mai thì vẫy tay gọi phục vụ sau đó hướng cô hỏi:

"Cháu uống gì để bác gọi!"

"Dạ, cháu xin một ly nước chanh là được ạ!"

Phục vụ nhận đơn rời đi, bà Mai nâng ly nước của mình nhấp một ngụm, sau đó lại chủ động nói chuyện:

"Cháu vẫn ở bên Trung Quốc giúp thằng Cường kinh doanh phải không?"

"Dạ, cháu chỉ quản lý một bộ phận nhỏ giúp anh ấy thôi ạ! Chủ yếu là những người khác bận bịu!", Vân Giang từ tốn đáp.

"Nó bên đó làm lớn lắm à?"

"Vâng, so với ở Việt Nam thì sản nghiệp bên Trung Quốc cũng không kém chút nào, thậm chí quy mô còn hơn nhiều lắm"

Bà Mai ít khi hỏi đến chuyện làm ăn của Cường, nghe Vân Giang nói như thế, mới khẽ thở dài:

"Ài, bảo sao cả ngày Cường nó chạy ngược chạy xuôi, chẳng mấy khi ở nhà. Bác cũng bảo nó, tiền kiếm đến mức độ là được rồi, cần gì phải vất vả như thế!"

"Vâng, nhưng có lẽ anh ấy sinh ra là để làm những chuyện như vậy ạ!"

Vân Giang biết bà Mai là thương con, nhưng cô cũng hiểu Cường cũng là thân bất do kỷ, chuyện thương trường nhiều khi muốn dừng mà dừng không được.

Phục vụ mang đồ ra, Vân Giang cảm ơn nhận lấy, sau đó uống một chút.

Cô biết mục đích bà Mai gặp mình hôm nay cũng không phải để nói những chủ đề vừa rồi, cho nên kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên, liền thấy bà Mai tiếp lời:

"Cường nó cũng nói chuyện với bác về cháu, muốn cuối năm nay gia đình tổ chức lễ hỏi, sang năm tiến hành làm đám cưới. Nhưng là, trên vai trò người làm mẹ, bác cũng có chút lo lắng không yên lòng"

"Haizzz... vẫn là đến rồi!", Vân Giang thầm than, nhỏ giọng đáp:

"Vâng, có gì xin bác cứ nói ạ!"

"Uhm... cháu là một cô gái tài giỏi xinh đẹp, không có điểm nào không xứng với thằng Cường nhà bác, nhưng có một số chuyện, bác không nói cháu cũng hiểu. Nếu hai đứa đến với nhau, sẽ có nhiều thứ không tốt cho sự nghiệp của Cường, bác nghĩ cháu quan tâm nó như thế, sẽ không muốn những việc không hay ảnh hưởng đến nó phải không?"

Vân Giang nghe xong ngồi im lặng, chẳng phải cô không hiểu rõ chuyện đó, nhưng nếu chỉ mình cô chấp nhất níu giữ phần tình cảm này thì có lẽ vì Cường, Vân Giang có thể sẽ buông xuống, thế nhưng còn có Cường đây? Cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.

Bà Mai thấy Vân Giang ngồi một chỗ biểu hiện ra vẻ bối rối, đầu hơi cúi thấp xuống, bờ vai run lên, trong lòng tự hỏi "Con bé cũng đâu giống trong lời đồn, biểu hiện thế kia, nào như một hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác đâu? Hay là mình hiểu lầm con bé rồi? Không được, chuyện kia dù nói thế nào cũng là thật diễn ra, không thể mềm lòng được"

Bà Mai kiên nhẫn ngồi đợi câu trả lời của Vân Giang, mất một lúc mới thấy cô lên tiếng:

"Đối với sai lầm trong quá khứ, cháu thật không thể giải thích được gì. Nhưng hiện tại, cháu và anh Cường là thật lòng với nhau, mong Bác hãy mở lòng cho chúng cháu một cơ hội!"

Bà Mai thấy Vân Giang vẫn quyết tâm, thở dài nói:

"Cháu là cô gái hiểu biết, bác cũng không muốn nói nhiều. Bố thằng Cường mất sớm, nó như cây cỏ sương gió lớn lên, không dễ dàng mới đi đến được ngày hôm nay. Bác cũng đã cân nhắc thật cẩn thận rồi mới tới đây gặp cháu, hôn sự này bác không thể ủng hộ, mong cháu hãy suy nghĩ về lời bác nói hôm nay"

"Bác...!"

Bà Mai nói xong, thấy mắt Vân Giang hơi đỏ, cảm nhận được sự chua xót trong tim cô, sợ ngồi đây nhìn Vân Giang bản thân sẽ mềm lòng, bà cương quyết đứng lên:

"Những lời cần nói, bác cũng đã nói rồi! Vì thằng Cường, cũng vì chính bản thân mình, cháu hãy nghe lời bác. Vậy nhé, bác đi trước! Chào cháu!"

Bà Mai nói xong, liền ra quầy trả tiền nước. Vân Giang ngồi lại một mình, ngoài trời kéo đến cơn mưa, thiên không trong thoáng chốc trở nên u ám như tâm trạng của cô lúc này.

*****

Khu công nghiệp Bạch Hạc gần đây mở rộng quá mức táo bạo.

Với hàng loạt dự án mới trị giá hàng tỷ USD được đầu tư gần đây, đã biến khu công nghiệp Bạch Hạc thành trung tâm công nghiệp nặng hàng đầu trong nước và khu vực.

Với quy mô lớn mạnh nhanh chóng của mình, cơ chế quản lý hiện tại đã trở thành tấm áo cũ chật hẹp, hạn chế sự tăng trưởng kinh tế địa phương.

Doanh nghiệp nhận ra và chính quyền cũng nhận ra. Nếu như trước kia, nói tới chủ đề nhạy cảm này, sẽ không mấy ai đi ủng hộ trong điều kiện các yếu tố tiền đề quá mức thiếu thốn.

Nhưng Bạch Hạc bùng nổ nóng bỏng để rất nhiều người bắt đầu phải thay đổi quan điểm của mình.

Thủ tướng Lương Phú Hải những ngày này cũng không còn ngồi yên được tại văn phòng của mình ở Hà Đô.

Bạch Hạc cứ cách một đoạn thời gian lại có một dự án lớn, hơn nữa đều là các các dự án công nghệ cao, để ông ta có muốn kìm chế hưng phấn cũng kìm chế không được.

Đây có thể được xem là một thắng lợi chính trị cực kỳ quan trọng đối với ông ta bởi chính Lương Phú Hải là người đã ủng hộ việc thúc đẩy trao cơ chế tự quyết lớn hơn cho Đông Thành.

Để đi tới quyết định đó, bản thân đã phải chịu nhiều áp lực từ những ý kiến phản đối trong chính phủ cùng quốc hội.

May mắn, ông ta là quyết định đúng rồi.


Mặc kệ là những dự án kia là vì những nguyên nhân gì mà đến Đông Thành, nhưng rõ ràng là cơ chế chính sách thông thoáng cởi mở chắc chắn là một tác động quan trọng không thể thiếu.

Lương Phú Hải có tham vọng chính trị to lớn, đối với kiến thiết quốc gia là ôm hoài bão mạnh mẽ, muốn tại trong nhiệm kỳ của mình, Việt Nam phải tạo ra dấn ấn đột phá nổi bật, trở nên hùng cường hơn.

Sự tăng trưởng mạnh mẽ của kinh tế Đông Thành cho ông ta động lực, cũng cho ông ta niềm tin và phương hướng.

Vì thế, không mưu mà hợp, ý tưởng của thủ tướng thế mà cùng với vị chủ tịch trẻ tuổi của Bạch Hạc lại trùng lặp với nhau.

Đặc khu! Một hình thức cởi trói cơ chế cao hơn mấy ngày này đã được Lương Phú Hải nghĩ đến.

Thời gian là không đợi người, cơ hội là phải chớp mắt tranh thủ tới, là một thủ tướng hành động, Lương Phú Hải cũng không ngồi chờ ở Hà Đô đợi cấp dưới nghiên cứu báo cáo.

Vào một buổi sáng mùa đông cuối tháng 11, thủ tướng lên xe, quyết định tới Bạch Hạc một chuyến vi hành.