Chương 558: Đặc khu (2)

Vô Địch Gian Thương

Chương 558: Đặc khu (2)

Chương 558: Đặc khu (2)


Từ Hà Đô đến Đông Thành khoảng cách cũng không xa, gần đây còn đầu tư mở ra cao tốc, chỉ hơn một giờ hành trình, Lương Phú Hải liền tiến vào địa phận tỉnh lị.

So với các thủ đô, Đông Thành cơ hồ nhìn không ra là một cái thành phố, nó có hơi hướng giống như một thị xã hơn.

Đường phố cổ xưa, hai bên cây cối trồng so le không đồng đều, không có trải qua tu bổ, lá rụng theo gió bay xuống, trải rộng trên đường.

Khả năng bởi vì là lập đông, khí hậu tương đối khô ráo, trên đường cát bụi liền thấy được, ngay như cửa kính các hộ dân ven đường cũng phủ một lớp màu vàng nhạt của đất.

Nhất rõ ràng là trên đường đi tới đi lui đa phần là xe máy, còn có xe đạp, chưa có khí thế của một thành thị hiện đại quy mô hóa.

Đi hết địa phận thành phố, có biển báo rẽ về huyện Đông Lai, nhưng kể từ khi đoàn xe của Lương Phú Hải rẽ vào trục đường đó, lại như thấy cảnh sắc khác.

Là tuyến đường thuộc huyện, nhưng lại rộng rãi phi thường. Trục đường hai chiều, mỗi bên sáu làn xe ô tô, dải phân cách ở giữa còn trồng hoa, bên đường còn là từng hàng cây đại thụ tỏa bóng mát.

"Đây rốt cục là quốc lộ hay huyện lộ?"

Thấy Lương Phú Hải cười đùa nói một câu, vị trợ lý Lê Đĩnh Chi ngồi kế bên giải thích:

"Cung đường này là do tập đoàn Bạch Hạc đầu tư, kết nối từ khu công nghiệp tới tỉnh lộ. Trước vẫn dùng để chuyên chở hàng hóa ra cảng biển các tỉnh nhưng bây giờ không sử dụng nhiều vì Đông Thành cũng đã có cảng biển riêng"

Lương Phú Hải gật đầu, thời điểm Bạch Hạc khánh thành cảng biển ông ta cũng nhận được thư mời nhưng lúc đó còn có chuyến công du, thế là cử một vị Phó Thủ tướng đi thay, ông ta chỉ mới xem qua được diện mạo của nó trên ảnh.

"Ở Hà Đô cũng không mấy tuyến đường đẹp như thế này, Bạch Hạc không sử dụng, xem như cũng làm lợi cho kinh tế dân sinh"

Lương Phú Hải nhìn hai bên đường có các hộ dân mở cửa hàng buôn bán đông đúc, gật đầu nhận xét.

Xe thủ tướng là có người mở đường nên đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tiếp cận khu vực huyện lị.

Đông Lai là một huyện giáp biển, nhưng bị ngăn cách với thành phố bởi một dải núi như cánh tay khổng lồ nằm vắt ngang trên đồng bằng, địa hình tương đối thú vị.

Tuyến đường Bạch Hạc xây dựng chất lượng khá cao, cả tuyến bằng phẳng, cảnh sắc hai bên lại đẹp, tràn ngập cây xanh, để người ta có cảm giác tương đối dễ chịu.

Đoàn xe leo lên một sườn dốc thoai thoải, ngay khi vừa lên tới đỉnh, đập vào mắt mọi người liền là toàn cảnh không gian bao la bày ra phía trước.

Đó giống như là một thế giới khác, biệt lập với tất cả xung quanh, là vùng phúc thổ được thiên nhiên giang tay ôm ấp.

Lọt thỏm giữa vòng núi cánh cung hùng vĩ, là một vùng đồng bằng rộng lớn trù phú trải dài ra tới biển.

Từ trên cao ngắm cảnh, tầm mắt trải rộng ra xa, địa thế đột nhiên biến thấp, nơi xa xa chân trời xanh thẳm, phía dưới trắng bạc màu hồ nước, gợn sóng lăn tăn, bốn phía phiêu đãng thuyền câu.

Hồ Bạch Hạc nằm ở giữa vùng đất, rộng lớn phản chiếu ánh nắng mặt trời, lấp lánh như viên minh châu, bên cạnh lại có dòng Bạch Hạc uốn lượn quẩn quanh, ánh sáng lung linh, khung cảnh tựa như mộng ảo.

Xa nhất là một dải đường màu xám, là bến cảng tàu, nhấp nhô từng chiếc cần trục khổng lồ đang chậm rãi vận chuyển hàng từ boang tàu container to lớn.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tâm điểm phong cảnh, ánh mắt rời đi một chút, hướng tới phía từng tòa nhà ốp kính cao lớn tỏa ra ánh sáng kim quang, gần đó là chuỗi nhà máy công nghiệp san sát nối tiếp, từng chiếc xe tải tới tới lui lui không ngừng vận chuyển hàng hóa, còn có từng đàn thân ảnh giống như con kiến đang tất bật bận rộn, mấy thứ này tổ hợp ra tới mới làm cho người ta khiếp sợ.

"Đây là Đông Lai sao? Quả nhiên là kỳ tích"

Lương Phú Hải gật đầu đánh giá, ông ta cầm quyền chưa lâu, tuy từng gặp lãnh đạo Bạch Hạc tại lễ khởi công cao tốc ở Hà Đô nhưng trước đó vì bận bịu sắp xếp cơ cấu quyền lực, thành ra đây cũng là lần đầu tiên tới Bạch Hạc.

Mặc dù đã xem qua rất nhiều tin tức, nhưng có trực tiếp chứng kiến, Lương Phú Hải mới cảm thụ được kỳ tích xuất hiện nơi mảnh đất này, trong lòng trong nhất thời bùng lên tin tưởng cùng hi vọng.

Đây là một tòa thành thị, một tòa thành thị ghê gớm, có thể ngắn ngủi mấy năm, đem một vùng huyện lị lạc hậu biến thành như vậy, năng lực người thanh niên kia thật khó mà tưởng tượng.

Xe một đường chạy xuống phía dưới, mau chóng tiếp cận vùng bằng phẳng bình nguyên, tiếp đó hướng khu vực trung tâm mà đến.

*****

"Mau mau! Các anh tranh thủ thời gian!"

"Được rồi, đừng mang thứ kia, thời gian không còn kịp rồi!"

"Anh Trường, máy quay phim xong chưa"

Tại trước cửa ra vào khu công nghiệp Bạch Hạc, phóng viên Đài truyền hình từ Trung ương đến Tỉnh đều đã vội vàng tấp nập.

Hôm nay, thủ tướng là tới thị sát nhưng tin tức sau màn mới để người chấn kinh, chỉ là suy nghĩ lại tựa hồ cảm thấy cũng không kỳ quái, tựa hồ là đã sớm hẳn nên xảy ra.

Chính phủ bắt đầu nghiên cứu kiến thiết đặc khu, tại trong nội bộ đã có tin tức rò rỉ ra, còn vì sao chính phủ lại không bảo mật chuyện này, hẳn cũng là một loại hình thức thăm dò thái độ của giới chính khách trí thức cùng với quần chúng.

Nhưng rõ ràng là Đông Lai vô luận là tốc độ phát triển trên thực tế lẫn tiềm lực trong tương lai đều để người giật mình.

Trung ương có động tác, đó cũng là chuyện sớm hay muộn, chỉ là không nghĩ tới sẽ mau chóng như vậy mà thôi.

Không chỉ có truyền thông, nhận được đến tin tức kia, lãnh đạo tỉnh lẫn địa phương hôm nay đều tập trung mà tới. Kỳ thực, có các lãnh đạo khác huyện cũng nảy lên tâm tư, nhưng vì không tìm được điểm có liên quan thế là đành thu lại lá gan, đành ở bên theo dõi.

Bạch Hạc treo băng rôn chào mừng, biết nay có Thủ tướng về thăm, người dân tụ tập khá đông, muốn một lần nhìn thấy gương mặt chỉ xem được trên báo cùng ti vi. Lực lượng cảnh vệ vì vậy phải một phen bận rộn mới sắp xếp được bọn họ ra phía sau hàng rào an ninh.

Đúng 9h, từ đại lộ dẫn tới cổng khu công nghiệp, một đoàn xe khoảng mười mấy chiếc dưới sự dẫn dắt của cảnh sát dẫn đường ào ào chạy tới.

Lương Phú Hải thấy dân chúng đứng hai bên đường vẫy tay, cũng hạ thấp cửa kính giơ tay chào hỏi để bên ngoài dân chúng ồn ào hết cả lên.

Đoàn xe tới trước cổng thì dừng lại, Thủ tướng bước xuống giơ cao tay cảm tạ bà con chào đón, tiếp đó mới bắt tay lãnh đạo địa phương cùng lãnh đạo Bạch Hạc.

Cường hôm nay hiển nhiên cũng là có mặt. Chuyện đùa, chưa nói là thủ tướng tới thăm, chỉ riêng mục đích tới là thị sát để mở ra một con đường mới cho Đông Thành, sao hắn lại không xuất hiện cho được.

Các bên tay bắt mặt mừng xong, Cường liền mời Lương Phú Hải cùng phái đoàn tới tòa nhà tổng bộ tập đoàn.

Sau màn phát biểu trong phòng hội nghị theo nghi thức, tiếp đó Cường đề nghị thủ tướng lên xe tham quan một vòng các cụm công trình xung quanh.

Bên trong khu công nghiệp, quy hoạch chỉnh tề, đường nội khu rộng rãi sạch sẽ, còn được trồng cây xanh hóa mát mẻ, những thứ vốn chỉ là nhìn thấy ở phương Tây để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng khách tham quan.

Cường đưa phái đoàn lần lượt tới thăm nhà máy vi chip của Atlanta Precision Industry Co. (Ltd.), nhà máy lắp ráp di động của Điện tử Đông Thành, cụm công trình đang thi công của Foxconn, nhà máy nhựa, thức ăn chăn nuôi, dầu thực vật của Bạch Hạc cùng rất nhiều nhà máy của đối tác nước ngoài đang vận hành trong khu công nghiệp.

Điểm đến cuối cùng, Cường mang phái đoàn tới thăm cảng biển nước sâu, tại đây tận mắt chứng kiến từng chồng container hùng vĩ cùng mấy chục tòa cần trục khổng lồ ở khoảng cách gần, người ta mới thấy nó có bao nhiêu kỳ vĩ, cảm thụ khác rất nhiều so với nhìn từ phía xa.

Trở về đến trụ sở, Cường quyết định thực hiện một việc quan trọng nhất, đưa Lương Phú Hải đến phòng làm việc của mình ở trên tầng thượng tòa nhà.

Tại đay, bày biện ở giữa la một sa bàn rất lớn, chiếm đến một nửa diện tích căn phòng.

Lương Phú Hải cùng phái đoàn nhìn thấy sa bàn là một mảnh mô phỏng lập thể đô thị, ở giữa chỗ trống nổi bật mấy chữ màu đỏ dùng vật liệu đắp nổi ma thành "Dự án Bạch Hạc Manhattan"

Trên thực tế, đây là Cường án theo bản vẽ trước kia trao đổi với Đinh Tiến Lực dựng nên.

Mặc dù đã nghe ngóng ra ý đồ của chính phủ từ trước khi tìm đến đây nhưng xuyên suốt hành trình, Lương Phú Hải lại chưa từng đề cập đến chuyện đó một cách cụ thể.

Đặc khu dù sao cũng là vấn đề nhạy cảm, ngay cả thủ tướng cũng chẳng thể hứa hẹn chắc chắn điều gì, Cường cũng rất hiểu.

Nhưng là cơ hội tự nhiên đến, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên nếu có thể để ngay cả Lương Phú Hải cũng cùng suy nghĩ, quyết tâm muốn kiến tạo đặc khu, vậy mọi chuyện sẽ có hi vọng hơn rất nhiều.

Cường chậm rãi mang sa bàn ra giới thiệu, hắn không một lời nào đề cập đến hai chữ đặc khu nhưng những ý tưởng kiến thiết đều rõ ràng ám chỉ điều đó.

So với bản vẽ khi trước, sa bàn trực quan hơn rất nhiều. Phái đoàn xem xong, chính là có suy nghĩ ở Đông Nam Á, ở châu Á, thậm chí là toàn cầu đều chưa bao giờ xuất hiện qua kiểu thành thị như vậy.

Đây là một tòa thành thị tràn ngập hơi thở hiện đại lại có không khí tự nhiên điền viên hài hòa. Tiến vào phòng họp, cơ hồ ánh mắt mọi người đều bị sa bàn hấp dẫn, đều lẳng lặng mà nhìn.

Lương Phú Hải chăm chú nghe Cường nói lên ý tưởng, trong lòng khó có thể tin. Bởi vì ông ta quan niệm dựa vào một cái tập đoàn kiến tạo một tòa thành thị, cơ hồ là không có khả năng.

Nhưng là kết quả đây?

Ông ta lại nghĩ sai rồi!

Bạch Hạc không chỉ có làm quy hoạch kỹ càng tỉ mỉ thậm chí đã sớm đã động thủ, bố trí không ít cụm công trình.

Mà tư tưởng của người thanh niên trước mặt thật quá mức thông minh, ngay cả ông ta cũng chỉ là hình dung tổng quát về đặc khu mà anh ta đã mô hình hóa cùng vạch ra được sách lược phát triển, làm thế nào xây dựng, làm thế nào kêu gọi vốn, làm thế nào vận hành kinh tế thành thị...

Trước khi đến Bạch Hạc, Lương Phú Hải còn không chắc chắn, nhưng tới đây một lần, đặc biệt nhìn đến sa bàn cùng bố cục, ông ta liền vững tâm rồi.