Chương 562: Đại kết cục!
Bốn năm sau
Sài Thành, trong một ngôi nhà nhỏ nằm trong khu lao động, sáng sớm liền nghe thấy âm thanh bất lực:
"Hải, ôi trời, con lại tè dầm nữa đấy à?"
Trong góc nhà, một cậu bé chừng tám, chín tuổi, mặt mũi lanh lợi đang ôm lấy đũng quần ướt sũng thanh minh:
"Không phải đâu, là con uống nước đấy?"
"Hừm, uống nước gì mà ướt hết cả chăn nệm thế kia. Con có biết tháng này mẹ giặt bao nhiêu lần rồi không hả?"
Cậu bé bị mẹ mắng, nhăn nhó đáp:
"Không đâu, con chắc chắn là mình đã thức dậy đi tè mà! Nhưng con tỉnh dậy thì ra chỉ là mơ thôi!"
"Haizz, con nhìn con xem, bao nhiêu tuổi rồi còn tè dầm, không biết giống ai?"
"Con là con trai mẹ, không giống mẹ thì giống ai?"
"Ơ thằng này, còn dám nói mẹ thế! Muốn ăn đòn hả?"
Người mẹ nói xong, liền giả bộ đi tìm roi, cậu bé thấy thế
liền thè lưỡi bỏ chạy, đã thế còn nói vọng lại:
"Con đi tìm bà ngoại, hỏi xem ngày xưa mẹ có tè dầm không mà mắng con?"
"Thằng này, chạy từ từ thôi không ngã! Mà không thay quần à?"
Thấy con trai cong đuôi bỏ trốn, Vân Giang đứng tại chỗ cười khổ, thằng bé lém lỉnh y như bố nó vậy, nghĩ lại cũng không biết tật xấu đó cũng là di truyền hay không?
Cu Hải một đường chạy ra tới cổng, chợt thấy có cô bé xinh xắn nhà bên đang đứng nhìn mình qua hàng rào.
"Chết rồi! Không phải bạn ấy nghe hết rồi chứ?"
Thằng bé thầm than một tiếng, vội vàng lấy tay che lấy đũng quần, nhăn nhở cười giải thích:
"Phương Anh, không như bạn nghĩ đâu! Mình là bị dính nước thôi!"
"Hừ! Đến lớp ngồi cách mình ra một chút! Đừng có lại gần mình!"
Cô bé khinh thường bỏ lại một câu, sau đó mặt lạnh đi vào nhà.
Cu Hải thấy thế bĩu bĩu môi:
"Hừ! Làm như mình chưa tè dầm bao giờ không bằng"
Đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, lại cúi đầu xuống kéo quần lên ngửi, thấy cũng khai khai, thế là thằng bé quyết định quay trở vào nhà, dù sao cũng không thể nặng mùi như thế mà ra đường được.
*****
Vân Giang vào Nam, dùng toàn bộ tiền tích lũy, mua hai căn nhà nhỏ, một cho bản thân, một cho cha mẹ.
Sau khi sinh ra cu Hải, cô xin vào công tác ở một siêu thị điện máy gần nhà. Với kinh nghiệm quản lý lúc trước, chẳng mất bao lâu, cô được đề bạt lên vị trí trưởng bộ phận nho nhỏ.
Vân Giang chính là bằng lòng với cuộc sống hiện tại, thu nhập không tính cao, nhưng cũng đủ lo cho hai mẹ con sinh hoạt ở thành phố này.
Buổi trưa, cô tranh thủ giờ giải lao, tạt về xem cu Hải đi học về ăn uống thế nào.
Cơm thì đã nấu sẵn từ sáng, ủ trong bi đông, nhưng thằng con nghịch ngợm của cô cũng ít khi tuân thủ, toàn bỏ đi chơi, ít khi về nhà đúng giờ.
Vân Giang dựng xe máy ngoài cổng, đi vào thấy đôi dép nhỏ để ở hiên nhà, trong lòng liền vui vẻ, thằng bé hôm nay hẳn là không có quấy phá.
Chỉ là, vừa bước vào trong, cô liền giật mình đánh rơi cả ví.
"Hải, con làm sao thế?"
Hải đang một tay soi gương, một tay lấy miếng băng gâu dán lên mắt, nghe thấy tiếng mẹ giật mình vội vàng lấy tay che mặt.
Vân Giang mím môi đi tới kéo tay thằng nhóc ra, thấy xung quanh má có quầng tím, mới lớn giọng hỏi:
"Hải, con lại đánh nhau phải không?"
"Con không có!", Hải cố cãi.
"Hừ, mẹ cho con nói thật! Không đánh nhau sao mắt lại tím bầm thế kia?"
Cu Hải thấy mẹ lại chuẩn bị đi tìm roi, thế là mếu máo giải thích:
"Mẹ, không phải con cố ý! Tại bọn nó nói đểu con"
"Nói cái gì?", Vân Giang chưa thôi tức giận.
"Nói con là thằng không cha! Hu hu... con nói là con có ba, bọn nó bảo con nói láo, thế mới đánh nhau"
Vân Giang đang trong cơn giận dữ, nghe con nói xong, chợt lặng xuống.
Cô đứng đó một lúc, sau một hồi mới thở dài đi tới ôm lấy cu Hải ngồi xuống ghế.
Cẩn thận xoa vết tím trên mặt con, Vân Giang lấy miếng băng gâu từ trong tay cu Hải, bóc ra dán lên má nó, ân cần nói:
"Con có ba! Ba con là một người rất tài giỏi, nhưng ba bận công tác, chưa thể về thăm con"
"Thế bao giờ ba về hả mẹ?"
"Con lớn chút nữa, ba sẽ về!"
"Vâng ạ!"
Cu Hải ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nó lại nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi:
"Nhưng sao con không thấy ảnh ba trong nhà?"
Nghe con thắc mắc, Vân Giang do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra điện thoại, mở một tấm ảnh của Cường ra cho nó xem, đây là tấm ảnh báo chí mới đăng gần đây, cô lưu lại.
"Ồ, đẹp trai dữ ha! Như con vậy!"
Cu Hải bình luận một câu hóm hỉnh khiến Vân Giang bật cười.
"Nhớ nhé, ba con tên Cường! Lần sau không cần cãi nhau với các bạn vì chuyện như vậy nữa nghe chưa?"
"Vâng"
Cu Hải say sưa nhìn ngắm mặt ba nó, Vân Giang nhìn con trong lòng có chút chua chua.
Lấy lại điện thoại, Vân Giang đang định giục cu Hải đi ăn thì có tiếng người ầm ĩ ngoài cổng:
"Nhà này đúng không? Đâu rồi! Thằng nhóc láo toét đó đâu rồi?"
Vân Giang không hiểu chuyện gì, từ trong nhà đi ra, thấy bên ngoài có một người đàn ông mập mạp dẫn theo một thằng nhóc béo ú hùng hổ xấn tới thì vội lên tiếng:
"Xin hỏi các anh là ai?"
Gã đàn ông vừa nhìn thấy Vân Giang, phút chốc tỏ ra kinh ngạc, hắn không nghĩ tới ở trong cái xó xỉnh này còn có người phụ nữ đẹp đến như thế.
Chỉ là, nhớ đến mục đích của mình đến đây hôm nay, liền lớn giọng:
"Hừ, cô là mẹ của thằng nhóc tên Hải đúng không?"
Người đến không thiện, Vân Giang nhìn gã đàn ông đáp:
"Dạ, vâng đúng rồi! Có chuyện gì vậy anh?"
"Còn chuyện gì? Thằng nhóc con nhà cô đấm tím mắt thằng nhóc này nhà tôi! Tôi đến để hỏi cho ra nhẽ!"
Vân Giang liếc mắt một chút, thấy thằng bé kia đúng là tím một bên mắt, liền giải thích:
"Anh thông cảm! Trẻ con chúng nó chưa hiểu chuyện, cãi nhau nên mới đánh lộn. Thằng cu nhà tôi cũng bị tím một bên má, tôi vừa phải mắng nó xong"
Vân Giang nói chuyện rất mềm mỏng, nhưng đối phương lại không buông tha:
"Hừ, rõ ràng là lỗi ở thằng nhóc nhà cô! Hôm nay không giải quyết ổn thỏa chuyện này, đừng hòng tôi cho qua chuyện"
"Vậy anh muốn thế nào ạ?"
Thấy mẹ cu Hải tỏ ra nhẫn nại, tên béo được nước lấn tới:
"Bảo thằng cu nhà cô xin lỗi thằng bé nhà tôi, đồng thời
bồi thường tiền chăm sóc sức khỏe cho nó 10 triệu"
"Anh à, trẻ con đánh nhau thôi, đâu cần phải làm to chuyện như thế"
Tên béo nghe Vân Giang phần trần, lại chẳng để tâm, nheo mắt nói:
"Hừ, con nhà tôi là con vàng con bạc. Thằng nhóc nhà tôi dám đánh nó, thì phải chịu phạt. Nhưng mà... nếu như cô không muốn làm to chuyện, vậy thì chúng ta tìm chỗ nào kín đáo, bàn bạc một chút là được"
"Anh...! Xin nói năng cẩn thận cho"
Vân Giang cau mày giận dữ, tên khốn kiếp này thế mà còn dám nảy sinh ý đồ với mình.
Hai người mải tranh cãi, lại không để ý cu Hải ở trong nhà thấy có người tìm đến gây sự, thế là lẻn ra cửa sau, chạy sang nhà ông bà gọi cậu.
Cậu ở với ông bà, nhà cách nhà mẹ con cu Hải một tuyến phố, nhưng nó phát hiện có thể đi tắt qua đường khu đô thị mới xây sẽ nhanh hơn.
Cu Hải vì sợ mẹ bị người ta bắt nạt, chạy rất nhanh. Không may, lúc băng ngang qua một tòa nhà lớn thì đâm sầm vào người khác.
"A ui"
Cu Hải ngã ngồi ra đất, hai tay ôm đầu.
Ở phía đối diện, người đàn ông thấy va phải mình là một đứa bé, liền lắc đầu với người vệ sĩ phía sau không cần tiến lên.
"Cậu bé, không sao chứ?"
Một giọng nói ấm áp vang lên, cu Hải theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhưng vừa thấy gương mặt người đàn ông, trong phút chốc nó trở nên mừng rỡ:
"Ba, ba, ba về thăm con sao?"
Cường nhìn cậu bé, bật cười:
"Này cháu, không gọi bậy bạ thế được đâu. Mẹ cháu đánh đòn đấy"
Cu Hải thấy ba không nhận mình, ánh mắt rưng rưng, nhưng nhớ đến ba cũng chưa từng gặp minh, vội vàng giải thích:
"Ba Cường, con là con mẹ Vân Giang nè!"
Cường vừa nghe xong, chính là như sét đánh!
Ít phút sau,
Trong nhà, Vân Giang vẫn đang cùng người đàn ông tranh luận.
Tên béo thấy không ép được cô, liền quát lớn:
"Hừ, cô muốn nhẹ không nghe! Chưa biết tôi là ai đúng không? Được, từ mai tôi sẽ khiến nhà trường đuổi học thằng nhóc nhà cô, cho cô biết thế nào là trời cao đất dày?"
Tên béo đang hung hăng quát tháo, bất ngờ từ bên ngoài một giọng nói trầm hùng vang lên:
"Hừ, có gan thì làm thử tôi xem!"
"Mẹ..."
Tên béo quay sang, đang định quát hỏi là ai muốn kiếm chuyện, chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt người đối diện, trong nhất thời đơ cả ra.
"Người này sao lại xuất hiện ở đây?"
Trong nước Việt Nam này, tên béo có thể không biết rất nhiều người, nhưng có một người không có ai là không biết.
Đỗ Bá Cường – Tài phiệt khét tiếng toàn cầu, nhân vật có ảnh hưởng chính trị cực kỳ khủng bố trong nước.
Nhưng nhân vật như thế, làm thế nào lại chạy đến đây, để hắn bắt gặp trong con ngõ nhỏ này.
"Anh... anh là Đỗ Bá Cường phải không?"
Tên béo xum xoe đi tới, thái độ hống hách khi trước biến mất không còn.
Cường nhếch mép mà nhìn hắn ta, trầm giọng:
"Vừa rồi anh muốn đuổi học cậu bé này phải không?"
Tên béo nhìn cu Hải đang níu tay Đỗ Bá Cường, thấy hai người rất giống nhau, trong lòng trở nên lộp độp "Mẹ nó, không phải thằng nhóc là con rơi đấy chứ?"
Nghĩ một chút, mẹ thằng bé xinh đẹp như thế, là tình nhân cũng dễ lắm. Thế là, trên trán toát đầy mồ hôi, vội vàng khúm núm:
"Không! Không! Là hiểu lầm! Hiểu lầm!"
"Hừ, hiểu lầm thì cút!"
"Vâng, vâng! Tôi cút! Tôi cút!"
Tên béo tay gạt mồ hôi, vội vàng dẫn con trai đi. Nhưng vừa ra đến ngõ, lại loáng thoáng nghe được một câu đối phương nói với trợ lý bên cạnh:
"Điều tra nhà hắn ta là ai, tiếp đó toàn lực phong sát"
Tên béo nghe xong, chân chính là nhũn ra, cố gắng lắm bám được vào tường, hoảng loạn chạy về nhà.
Ở trong sân, cu Hải thấy ba chỉ nói vài câu liền đem tên to xác dọa chạy mất đuôi, ánh mắt nhìn Cường chính là long lanh sùng bái:
"Ba, đúng như mẹ nói! Ba thật lợi hại!"
Vân Giang thấy cu Hải dẫn Cường tới, lúc này chính là cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
Cô thật không hiểu vì sao Cường lại tìm được nhà mình, trong lúc bối rối, đang định quay người trốn vào trong nhà thì nghe tiếng Cường nói:
"Em còn định trốn sao?"
"Em..."
Vân Giang còn chưa kịp trả lời cái gì thì đã bị một vòng tay xiết chặt:
"Trốn! Trốn nữa đi! Trống đông trốn tây chẳng phải anh cũng tìm được em sao?"
Cảm giác hơi thở ấm nóng cùng mùi vị quen thuộc của Cường, Vân Giang nghẹn ngào khóc nấc lên, bao nhiêu nỗi chua xót trong giây phút tràn ra như nước vỡ bờ.
Cường đưa tay vuốt ve thân hình mảnh mai của Vân Giang, trầm giọng:
"Anh đến, là để đón em và con về nhà!"
*****
Mùa thu năm đó, tìm được Vân Giang trở về, tâm hồn Cường liền trọn vẹn.
Tất nhiên, hắn cũng sẽ gặp một chút rắc rối trong nhà, nhưng vấn đề kỳ thực cũng không phức tạp như hắn nghĩ.
Dù sao, thân là phú ông, một chốn bốn nơi chẳng phải chuyện gì khó, vẫn là điều hòa các bên một chút mà thôi.
Gia đình ổn thỏa, sự nghiệp của hắn cũng không ngừng tăng tiến, song song kéo theo kinh tế và vận mệnh quốc gia cũng có nhiều biến chuyển, nhiều sự kiện quan trọng diễn ra.
Năm 2011, Cường thúc đẩy chính phủ mở ra hành lang kinh tế Đông Tây, đánh thông các tuyến đường kết nối giữa ba nước Việt Nam, Lào và Campuchia, đẩy mạnh giao thương, tăng cường giao lưu kinh tế giữa ba nước.
Năm 2012, Thái Lan đảo chính. Chính quyền quân sự lên nắm quyền điều hành đất nước, Cường bằng mối quen hệ lợi ích dày công thiết lập thông qua hoàng gia, đã lập ra liên danh khai thác tuyến kênh đào Kra, sự kiến này gây chấn động không chỉ các nước Đông Nam Á.
Năm 2013, hắn lại đề nghị chính phủ thành lập khối thịnh vượng chung Đông Tây, bổ sung Thái Lan vào nhóm ba nước Đông Dương, hàng hóa được vận chuyển thông thương tự do không đánh thuế, đồng thời hình thành trục kinh tế kiểm soát con đường kinh tế huyết mạch từ Thái Binh Dương ra Ấn Độ Dương. Bằng liên minh này, các tuyến đảo gần bờ liền trở thành mỏ vàng kinh tế, đem lại lợi ích to lớn cho mỗi quốc gia.
Năm 2014, Trung Quốc với tham vọng biển, đưa giàn khoan xuống phía Nam, ý đồ bá chiếm thềm lục địa của Việt Nam. Nhưng Cường tư vấn cho lãnh đạo trung ương, vận dụng sức mạnh kinh tế cùng chính trị, đưa ra các lệnh cấm vận công nghệ cũng như mua chuộc sức ép ngoại giao từ các cương quốc khác, ép lui quân xâm lược.
Năm 2015...
*****
Sa mạc Gobi, rất nhiều năm sau
Trên nền sa mạc phủ đầy cát trắng, trải dài vô biên vô tận, một đoàn người đang dựng lều trại, ý đồ muốn nán lại ở đây.
Trên chiếc ghế tựa, ngồi là một lão giả, dáng người quắc thước, ánh mắt thâm trầm.
Đứng bên cạnh ông ta là một nam, một nữ, người người dáng dấp đều đẹp đẽ, toàn thân tỏa ra quý khí.
"Ông, sao mỗi năm ông đều tới đây vậy? Nơi này có gì đẹp chứ, uổng công con đòi theo tới đây, lại chẳng có cái gì chơi"
Lão giả nghe cháu gái hỏi, vẫn nhàn nhã nhìn về phía chân trời, sau đó mới chậm rãi đáp:
"Nơi này, có bí ẩn của một thần thoại!"
Lời vừa dứt, phía xa đại mạc, giống như có ánh sáng màu tím yêu dị chợt lấp lóe!