Chương 559: Hóa giải

Vô Địch Gian Thương

Chương 559: Hóa giải

Chương 559: Hóa giải


Chuyến thăm của Thủ tướng Lương Phú Hải tới Đông Lai tối hôm đó được truyền thông đồng loạt đưa tin.

Nội dung trọng điểm vẫn là nêu bật thành tích phát triển kinh tế địa phương trong đó có đóng góp to lớn của tập đoàn Bạch Hạc, về phía chính phủ sẽ tiếp tục nghiên cứu cơ chế chính sách, tháo dỡ dần các rào cản cho doanh nghiệp đồng thời nghiên cứu mở rộng mô hình áp dụng cho các địa phương khác trên cả nước.

Tin tức vẫn như thường lệ, vừa đủ truyền tải thông tin cần thiết, không thừa cũng chẳng thiếu, thế nhưng lần này lại khiến cả nước đặc biệt quan tâm.

Nguyên nhân là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bạch Hạc - Đỗ Bá Cường vậy mà lần đầu tiên lên sóng.

Thân phận của ông trùm đứng sau đế chế công thương nghiệp hùng mạnh nhất cả nước cuối cùng được bày ra trước mắt thế nhân.

Cảm giác đầu tiên của đa phần người trong xã hội chính là không chân thực, cảm giác truyền thông là chú thích nhầm lẫn tên tuổi đối phương.

Thế nhưng trải qua một phen tìm hiểu, biểu cảm phía sau chính là kinh ngạc tột độ.

Trẻ tuổi! Thực sự quá mức trẻ tuổi! Để người ta trong nhất thời khó mà chấp nhận.

Xã hội, người trẻ tuổi thành công rất nhiều, ngay ở độ tuổi đôi mươi đều không thiếu nhà khoa học thành danh, chủ doanh nghiệp thành đạt hay nghệ sĩ vươn tầm quốc tế... Thế nhưng, đó đều là trong phạm vi sức người bằng nỗ lực có thể làm ra.

Về phần Bạch Hạc, lại là một trường hợp đặc biệt. Sự xuất hiện cùng phát triển của nó đối với nhiều người là một sự thần kỳ, có nhiều yếu tố siêu thực chỉ dám tưởng tượng đến trong mơ.

Đây chẳng phải là nói quá, bởi ai có thể nghĩ đến bằng vào điều kiện yếu kém trong nước, trong một thập kỷ, Việt Nam liền sở hữu một trung tâm công thương nghiệp hàng đầu thế giới như vậy?

Cái này còn chẳng phải thần kỳ, vậy thì nơi nào là thần kỳ?

Ấy thế mà, tất cả những chuyện khó tin đó, lại đều do một người thanh niên khoảng chừng hai sáu, hai bảy tuổi thực hiện, chuyện này để cả nước một phen rung động không thôi.

Câu chuyện về vị Chủ tịch Bạch Hạc theo đó được lan truyền từ thành thị tới nông thôn, từ thế giới thực lên thế giới mạng, từ mặt báo cho tới câu chuyện ngoài đời, khắp cả nước là một mảnh rôm rả.

Đề tài này sau đó còn được mở rộng, từ tiểu sử, quá trình xây dựng tập đoàn cũng như nhiều mặt đời sống riêng tư, bị người ta đem ra bàn tán, thật thật giả giả khó mà phân biệt.

Cường xem được tin tức về mình trên mạng, chính là lắc đầu cười khổ.

Hết cách rồi, thủ tướng tới thăm, hắn không thể không ra mặt, hơn nữa càng quan trọng hơn là hắn cần thúc đẩy cơ chế đặc khu.

Cả thế giới đang phát triển như vũ bão, chậm một chút liền sẽ bỏ lỡ thời cơ vàng, vì thế cho dù cuộc sống cá nhân chịu ảnh hưởng nhất định, hắn vẫn đành phải lộ diện.

Mà kỳ thực, Cường sau đó cũng quá mức bận rộn, chẳng để tâm bên ngoài bàn luận về mình thế nào, cuối năm còn nhiều việc phải làm đây.

Cường không quan tâm, nhưng lại có người vì hắn gần đây chịu áp lực rất lớn.

Cường trong thoáng chốc danh tiếng nổi như cồn, trở thành thần tượng của người trẻ tuổi, cũng trở thành chàng trai trong mộng của rất nhiều thiếu nữ thanh xuân.

Trên các diễn đàn mạng, ồn ào thảo luận về hắn, tất nhiên không thiếu các vấn đề riêng tư.

Chỉ là, không rõ bằng cách nào, có người thế mà biết đến tên Vân Giang, đem câu chuyện giữa cô và vị phú hào trẻ tuổi bàn tán ầm ĩ trên mạng, hơn thế một vài tờ báo lá cải trong nước còn trích dẫn đưa tin.

Vân Giang biết được tin cũng là do em trai thông báo, điều cô lo sợ cũng đã tới, bọn họ vậy mà tin tức về vụ án kia cũng tìm ra, bình luận đa phần tiêu cực, phỉ báng cô, nói Vân Giang không xứng với thân phận phu nhân chủ tịch tập đoàn Bạch Hạc.

Miệng đời khó ngăn làm Vân Giang cảm thấy tổn thương rất lớn, hơn nữa gia đình Cường cũng không chào đón khiến Vân Giang bi quan rất nhiều.

Cha mẹ cô từ lúc biết được chàng thanh niên tới nhà dịp tết vậy mà lại là tài phiệt danh tiếng, đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó chính là không khỏi bất an.

Buổi tối, mẹ tới tìm Vân Giang, hỏi:

"Mẹ nghe được trên ti vi, cậu Cường kia là ông chủ lớn. Sao trước giờ, con không nói với mẹ?"

Vân Giang thấy ánh mắt mẹ có phần lo lắng, mới cầm tay bà trấn an:

"Chuyện đó có gì đâu ạ! Mẹ không thấy anh ấy tới nhà mình chơi, có khác gì người thường đâu"

Bà Lan thấy con gái đáp như thế, ngập ngừng một chút mới nói:

"Chuyện trước đây của con gia đình bên kia có biết không?"

Vân Giang nghe mẹ hỏi, trong lòng chợt run lên, nó chạm đến nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Bà Lan thấy con gái né tránh, liền đoán được phần nào, nét mặt trở nên buồn bã:

"Bên đó không ủng hộ à?"

"Không phải đâu! Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mọi việc vẫn ổn ạ!"

Thấy Vân Giang vẫn kiên trì không nói, bà Lan thở dài:

"Haizzz, con bé này, có chuyện đừng giấu mẹ! Nhà mình điều kiện chính là như vậy, nếu cảm thấy không được, cũng không cần phải ủy khuất bản thân"

"Vâng! Con biết rồi ạ!"

"Ừ, đi ngủ sớm đi! Mấy hôm rồi mẹ thấy con thức khuya, hại sức khỏe lắm!"

Bà Lan nói xong thì kéo cửa đi ra, Vân Giang đưa tay vặn nhỏ đèn ngủ, nằm lặng nghe những cơn gió đêm đông vi vút đầu hồi.

*****

Đông Khánh, Biệt thự Bạch Hạc

"Mẹ, cũng hết năm dương rồi, việc con nhờ mẹ đến đâu rồi à?"

Ngồi trong phòng khách xem ti vi, Bà Mai nghe Cường hỏi, giả bộ không hiểu nhìn hắn:

"Con nói là chuyện gì?"

"Là chuyện xem ngày để qua nhà Vân Giang dạm ngõ ấy?"

Bà Ma thấy Cường vẫn quyết tâm, trong lòng có mấy phần buồn bực đáp:

"Năm nay tuổi con không hợp, vẫn là chờ sang năm rồi tính"

Cường biết mẹ là đang tìm cớ trì hoãn, liền cười:

"Có gì mà không hợp ạ! Quan trọng người hợp là được! Từ giờ đến hết năm, mẹ chọn ngày giúp con! Con bảo cô ấy về Việt Nam chuẩn bị rồi!"

"Uhm... biết thế! Nay mẹ hơi mệt, phải đi nghỉ sớm cái đã"

Bà Mai nói xong, đưa lại điều khiển ti vi cho Cường, bản thân đứng lên đi vào buồng ngủ. Nhưng đến trước cửa, lại quay người nói với Cường:

"Con vẫn nên suy nghĩ cho kỹ! Gần đây, mẹ nghe chú Lâm mày nói, con bé có dư luận không tốt trên mạng. Con xem mà quyết định!"

Nói xong, liền đẩy cửa đi vào. Cường ngồi một mình khẽ nhíu mày:

"Dư luận không tốt? Là thứ gì?"

Vì tò mò, hắn liền cầm điện thoại, gọi cho Đỗ Bá Lâm.

Trò chuyện xong, ánh mắt Cường trở nên trầm xuống. Nghĩ ngợi một lát, hắn xuống nhà lấy xe, một mình lái lên thành phố.

Quán cà phê Hương Quê,

Vân Giang khoác chiếc áo gió, nghiêng đầu dựa vào vai Cường hỏi:

"Muộn rồi, anh không ở nhà, còn chạy lên đây làm gì? Chẳng phải buổi chiều mình mới gặp nhau à?"

Cường xiết nhẹ vai Vân Giang, đáp:

"Nhớ em không được sao?"

"Thật?"

"Đương nhiên!"

"Nhưng em cảm thấy anh có hơi lạ đấy"

Vân Giang quả nhiên là một cô gái tinh tế, vậy mà có thể nhận ra tâm tư khác thường trong lòng mình, Cường vuốt nhẹ mái tóc cô, nói:

"Uhm... thực ra cũng là có chuyện muốn nói với em!"

"Chuyện gì mà không đợi được sáng mai thế?"

Vân Giang nhỏm người dậy, chăm chú nhìn Cường. Hắn buông Vân Giang ra, hai tay cầm li nước xoay tròn, chậm rãi nói:

"Tập đoàn dự kiến thành lập một quỹ từ thiện tài trợ viện phí cho các trẻ em nghèo, đang không có người đại diện. Anh muốn em về phụ trách công việc này, em nghĩ sao?"

"Quỹ từ thiện? Sao đột nhiên anh muốn em làm chuyện này?"

Cường sẽ không nói với Vân Giang là hắn muốn giúp cô xây dựng hình tượng thiện nhân, lấy quang hoàn của việc thiện nguyện giúp xóa đi ảnh hưởng của những chuyện không hay trong quá khứ, thế là ôn tồn đáp:

"Tập đoàn muốn nâng cao trách nhiệm xã hội, thể hiện ý thức xây dựng cộng đồng nhân văn hơn. Em là một cô gái xinh đẹp, có trái tim thiện lương, là người Bạch Hạc cần để đại diện cho tinh thần đó. Anh mong em sẽ giúp anh việc này!"

Vân Giang đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng trí tuệ cảm xúc của cô chưa bao giờ thấp, nghĩ nghĩ một chút, mới nhìn Cường nói:

"Anh xem được trên mạng rồi đúng không?"

Cường cố làm ra bình thản, cười:

"Dân mạng cũng rảnh thật! Cho họ thời gian, chắc ngày xưa anh bị tiêu chảy bao nhiêu lần cũng tìm ra mất! Nhưng mà kệ họ, chúng ta còn có nhiều việc quan trọng hơn để bận tâm đây"

Vân Giang chăm chú nhìn người yêu, chàng trai của cô luôn tinh tế, tỉ mỉ như vậy. Hắn luôn xuất hiện đúng lúc cô cần, giang vòng tay ấm áp nhất, sưởi ấm linh hồn cô. Có một người hiểu và bảo vệ mình như thế, đời này cô xem như cũng đáng rồi.

Không kìm được cảm xúc, Vân Giang vòng tay qua ôm lấy Cường, rúc vào ngực hắn thì thầm:

"Cảm ơn Anh! Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời em!"