Chương 560: Rời bỏ

Vô Địch Gian Thương

Chương 560: Rời bỏ

Chương 560: Rời bỏ


Đám hỏi, vì đủ thứ nguyên nhân, đến hết năm còn không kịp diễn ra.

Vân Giang đòi Cường đền bù bằng một chuyến đi Mỹ. Hắn tất nhiên lòng mang áy náy, thế là lập tức đồng ý, gác lại mọi chuyện cùng người yêu bay qua trời Tây.

Địa điểm tới của hai người là Las Vegas, thành phố huyền thoại miền Tây nước Mỹ

Trong dự định, Vân Giang vốn muốn trải nghiệm một hồi cưỡi lừa trên hẻm núi, là một loại phương thức du ngoạn vô cùng được hoan nghênh khi tới đây.

Kết quả hỏi ra, bởi vì phải tại trên vách núi mà đi, chỉ có lừa đã trải qua huấn luyện cẩn thận mới được, vì lẽ đó cung cầu mất cân bằng, muốn cưỡi lừa chí ít phải đặt trước mấy tháng mới được.

Cường vốn định gọi điện cho Virkram Rangnerkar tìm người tác động một chút, nhưng Vân Giang không muốn phiền phức, hơn nữa còn mất thời gian chờ đợi, không bằng lại tìm thú vui khác sẽ hay hơn.


Cường nhất nhất nghe theo Vân Giang, cưỡi lừa không xong, lái xe trên cát cũng chơi chán, thế là hai người liền, quyết định ngồi máy bay trực thăng ngắm cảnh.

Hai người ngồi tiểu phi cơ, trên đường nhìn thấy Hẻm núi Linh Dương cùng với con đập Hoover, con đập nhân tạo lớn nhất nước Mỹ.

Bay hơn một giờ đồng hồ, máy bay đi ngang qua hẻm núi Grand Canyon. Cường cùng rất nhiều người như nhau, hắn vẫn cho rằng nơi này chẳng qua là cái rãnh sâu nằm giữa mấy toà núi cáo chót vót, mãi đến khi ở trên máy bay nhìn thấy, hắn biết mình sai rồi.

Cảnh sắc kỳ lạ đột nhiên ở trước mắt trải rộng ra, thung lũng hùng vĩ, đứt gãy cự nham, trên mặt đá lại hiện ra vài loại màu sắc, đồng thời còn có thể theo tia sáng mạnh yếu mà biến hóa, cảnh sắc cứng cáp tráng lệ thẳng kích võng mạc, Cường thật không nghĩ tới hẻm núi lớn là đẹp như thế.

Máy bay lại đi thêm một hồi, tới chính là Horseshoe Bend.
Horseshoe Bend êm dịu mà mỹ lệ, bởi vì bên trong đất đá chứa đựng lượng lớn oxit sắt, vì lẽ đó bốn phía vách đá dưới ánh mặt trời lóng lánh mộng ảo màu đỏ, phối lấy màu xanh bích lục giống như phỉ thúy của dòng sông Colorado huyền thoại, phi thường cảnh đẹp ý vui.

Từ không trung nhìn xuống, trên vách núi cheo leo rất nhiều du khách đang chụp ảnh, trên mặt sông có ca nô kéo ra dải nước màu trắng, vô cùng sinh động.

Máy bay hạ cánh, theo lịch trình, đây cũng là một điểm dừng chân.

Vân Giang cùng Cường đi lên một đài ngắm ngồi xuống.

Cô kéo cánh tay hắn, nghiêng đầu tựa trên bả vai, nhìn trước mắt cảnh vật huy hoàng, trầm mặc không nói.

Cường thấy cô im lặng, lên tiếng hỏi:

"Em đang suy nghĩ gì?"

"Cái gì cũng không nghĩ, cảnh đẹp nên ngẩn người thôi"

"Ồ?"
"Vậy anh đang nghĩ gì?"

Cường trầm mặc một chút mới đáp:

"Kỳ quan này hình thành cũng có mấy tỷ năm, anh nghĩ đời một con người thật sự quá ngắn ngủi, ngồi xem thiên nhiên trùng điệp, tráng lệ, trong lòng cũng thấy rộng rãi, ung dung hơn"

Vân Giang mỉm cười:

"Uhm, em cũng cảm thấy bình tĩnh cùng hạnh phúc."

Cường gật đầu:

"Vậy thì buổi tối ở lại đây, ngày mai dậy sớm xem mặt trời mọc"

"Được! Nhưng phải đáp ứng em một chuyện!"

"Ha ha... là chuyện gì?"

Vân Giang chăm chú nhìn vào mắt Cường, nhẹ giọng:

"Cả đời này, anh cũng không được mang cô gái khác tới nơi này!"

Cường không cảm thấy lời nói của Vân Giang hàm ý sâu xa gì, chỉ đơn giản lo lắng hắn hoa tâm, cười đáp:

"Được! Anh hứa!"

Nghe Cường đồng ý rồi, Vân Giang ôm cánh tay hắn chặt thêm mấy phần:

"Thật tốt! Cùng nhau một chỗ lẳng lặng nhìn núi đá nghìn tỉ năm thật giống như sóng vai nhau nghìn tỉ năm vậy"

Cường trêu ghẹo nói:

"Kỳ thực, chờ buổi tối chúng ta cùng ngắm sao, xem ánh sáng từ hư vô cách đây cả nghìn tỷ năm chiếu đến mới đúng với so sánh của em!"

Vân Giang bĩu môi, hờn dỗi như đứa trẻ:

"Em không thích ngôi sao, em liền thích núi đá!"

Cường vỗ về:
"Được, được, vậy thì xem núi đá."

"Không, buổi tối ngôi sao cũng phải nhìn!"

"..."

Vân Giang thật sự rất yêu thích phong cảnh Grand Canyon, sau ba tiếng hai người mới đi tới nhà hàng buffet trong khu danh thắng, một bên uống cà phê ăn đồ ăn, một bên xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh xem hẻm núi lớn.

Nhìn hơn nửa ngày, Cường hứng thú dần dần phai nhạt, Vân Giang nhưng là vẫn rất mê muội.

Không đành lòng làm giảm hưng phấn của cô, Cường giả như hứng thú dạt dào, cùng Vân Giang chơi ở đây ba ngày.

Ba ngày nay, hai người bọn họ đem South-Rim, North-Rim cùng đáy vực Inner-Gorge đi toàn bộ.

Hai người còn đồng thời nhìn mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn, nhìn bầu trời đầy sao, nhìn nắng chiều như máu, tổng hợp lại, hai người bọn họ đều cảm thấy lúc chạng vạng trời chiều, hẻm núi lớn xinh đẹp nhất.

Buổi tối trước khi rời đi hẻm núi, Cường hỏi Vân Giang:

"Trước đây không thấy em tỏ ra yêu thích phong cảnh như thế"

Vân Giang đáp:

"Trước đây không có cơ hội"

"Em ấn tượng nhất ở nơi này là điểm gì?"

"Cảm giác phá nát cùng xé rách. Đại địa bị thương nặng như vậy vẫn như cũ mỹ lệ, phải có bao nhiêu kiên cường? Nhân sinh vui buồn, chưa chắc đã không phải là một sự hưởng thụ"

Trải qua vài ngày du ngoạn, Cường cũng dần cảm thụ được Vân Giang tâm tình như có gì đó khác lạ, nhưng hắn không nói ra được là gì.

Sau hơn một tuần, chuyến đi cũng kết thúc, nhưng hai người không về Việt Nam mà bay tới Thâm Quyến.

Đến đây, Vân Giang cũng không tới Bạch Hạc Holding đi làm, toàn bộ thời gian, cô chuyên chú ở nhà nội trợ, dọn dẹp biệt thự cũng như chăm sóc Cường, hoàn toàn vào vai một người vợ hiền thục.

Cường rất hưởng thụ cảm giác hiện tại, mỗi ngày đi gặp gỡ bọn Hồ Gia Tín, Lý Hạo, Lưu Chính Đông mưu tính chuyện kinh doanh, chiều về trở về ăn cơm Vân Giang nấu, nhân sinh quả thực chính là hoàn mỹ.

Tối đó, như thường lệ, hắn trở về nhà, vừa bước vào liền thấy trong nhà bày biện nến cùng hoa, hỏi ra thì Vân Giang nói nay là kỷ niệm ngày hai người gặp gỡ.

Cường kỳ thật chẳng nhớ mình lần đầu gặp Vân Giang vào thời điểm nào, cũng không biết vì sao Vân Giang đã khôi phục trí nhớ hay chưa, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, cô ấy nói như thế thì cứ lấy ngày này làm kỷ niệm đi.

Trong không gian lãng mạn, hai người vui vẻ cùng nhau ăn tối. Kết thúc Vân Giang vậy mà còn chủ động kéo Cường vào phòng ngủ, đêm đó hắn cảm giác Vân Giang trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, cứ như muốn đem khao khát yêu thương toàn bộ sử dụng hết một lần.

Hoa khai mấy vụ, thỏa mãn cả về thể xác cùng tinh thần, Vân Giang hạnh phúc ôm lấy Cường thiêm thiếp ngủ, Cường cũng là mệt nhọc, liền cũng là mê mang đến sáng.

Lúc hắn tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Cường nhìn quanh không thấy Vân Giang đâu liền xuống lầu đi tìm.

Biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong bếp không có ai. Cường đi tìm một vòng trong nhà vẫn không thấy Vân Giang.

Còn tưởng cô ra ngoài mua đồ, hắn đi ra phòng khách, rót một ly nước uống.

Vừa ngồi, hắn liên thấy một mảnh giấy được đặt ngay ngắn trên bàn.

Cường cầm giấy lên đọc, trong phút chốc cả người cứng đờ, chiếc cốc trên tay rơi xuống, va chạm vào sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh.

Lúc này, trên chuyến bay nào đó,

Qua khung cửa sổ, Vân Giang lẳng lặng nhìn thành phố Thâm Quyến, nơi có người cô yêu thương nhất đang lui lại phía sau, trong lòng cũng nhẹ nhõm xuống.

Đi tới quyết định này, cô đã phải đấu tranh rất nhiều, nhưng đúng như bà Mai, mẹ của Cường đã nói, vì hắn, cũng chính vì bản thân mình cô nên lựa chọn như vậy.

Cường đã suy nghĩ vì cô rất nhiều, vậy thì chẳng có lý do gì Vân Giang lại không nghĩ cho hắn.

Cường cần một người có thể giúp đỡ hắn hoặc ít nhất là không gây ra cản trở nào đối với sự nghiệp của hắn.

Vân Giang ngẫm lại, kể từ ngày hai người quen nhau, giống như vì cô hắn đã gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức.

Có một bí mật mà cô chưa nói với Cường, cô đã nhớ lại được tất cả ký ức cũ. Nhưng biết được mọi chuyện, cô càng cảm thấy ngoài những rắc rối mang lại, cô chưa từng làm được gì thật sự giúp hắn.

Vậy nên, hãy vi hắn một lần, để hắn có thể tìm được người xứng đáng hơn cô!

Vân Giang không cảm thấy thua thiệt, ngược lại cô đã rất thỏa mãn.

Ít nhất trong những năm tháng thanh xuân của mình, cô từng gặp được một chàng trai tài hoa xuất chúng đã dành tất cả sự chân thành cho mình như thế!

Vân Giang chợt nhớ trước kia, người thầy bói đã từng nói với rất rõ ràng, có từ bỏ lại mới được thu hoạch cuối cùng.

Đưa tay đặt lên bụng nhỏ, cảm thấy một sinh mệnh đang bắt đầu lớn lên trong cơ thể mình, Vân Giang vậy mà bất giác mỉm cười hạnh phúc.