Chương 556: Thất thủ

Vô Địch Gian Thương

Chương 556: Thất thủ

Chương 556: Thất thủ


Cường gần đây nhiều việc bận rộn, không thường xuyên tới phòng gym tập luyện được, thế là đành đổi lại bằng cách đạp xe sau bữa tối.

Lập đông, đêm ở Thâm Quyến se se lạnh, đạp xe qua rừng mai phía bắc khu đô thị, Cường phải dừng lại thả ống tay áo xuống.

"Này!"

"Ê, này, gọi anh đấy!"

Cường quay đầu lại, thấy Trần Ái Liên và Trần Tĩnh đứng dưới một cột đèn đang nhìn về phía này.

Hắn chống chân xuống đất, nhìn hai cô gái đang đi tới:

"Rừng mai này là chỗ nam nữ vụng trộm, tôi không ngờ có người gọi mình ở đây... Sao các cô lại tới nơi này?"

Như để hưởng ứng lời hắn, trong rừng mai truyền ra tiếng rên rỉ không áp chế nổi, Cường nhún vai.

Trần Tĩnh cười xấu hổ, khuôn mặt tinh tế hơi ửng đỏ, ra hiệu cho hắn vừa đi vừa nói.

"Tôi cùng chị Trần qua đây dự tiệc gia đình một lãnh đạo trong công ty"

Trần Ái Liên ở bên cạnh không đợi được hai người dông dài, trực tiếp truy vấn Cường vấn đề khiến cô bận tâm mấy hôm nay:

"Điện tử Đông Thành quyết định chuyển hướng sang sản xuất di động cảm ứng, quyết định này hẳn không phải là tức thời, trước kia sao không nhắc nhở chúng tôi một chút! Mà anh đã tiếp thu kỹ thuật mới, chuyển nhượng kỹ thuật cũ còn thu tiền đắt như vậy, chẳng nhẽ phải cắn chúng tôi một ngụm mới can tâm?"

Trần Ái Liên đã nhận ra quan hệ giữa Cường và Trần Tĩnh có mập mờ, cho nên cũng chẳng e ngại người thanh niên được coi là ông trùm giới thương nghiệp như hắn.

Cường nhìn Trần Ái Liên, lại nhìn Trần Tĩnh, Trần Ái Liên nhiều thịt hơn, lại tích hết ở ngực, vòng eo nhỏ nhắn thon gọn nổi bật hẳn ra, nhưng hắn sợ hàng quá khổ, nếu cho hắn cắn chắc chắn sẽ chẳng cắn cô ta, không biết Trần Tĩnh nhìn nhận sự việc này ra sao?

Trần Tĩnh thấy mắt Cường cứ thi thoảng liếc qua ngực mình, lòng nổi lên cảm giác thẹn thùng khó hiểu, có lẽ vì ánh mắt Cường chẳng biết che đậy mấy, cô dịu dàng nói:

"Tôi cũng đang muốn tham khảo anh một chút về xu hướng của điện thoại trong tương lai"

Biết hai cô gái rất quan tâm đến thông báo mà Điện tử Đông Thành mới đưa ra, hắn cười nói:

"Chuyện chuyển nhượng kỹ thuật là do Hồ Tổng phụ trách, lại có sự tham gia của Hiệp hội kỹ thuật, mức giá đưa ra là áp dụng chung, tôi cũng không can thiệp được. Nhưng nếu các cô thấy không hài lòng, để đền bù Điện tử Đông Thành có thể tiếp tục hỗ trợ các cô cũng làm điện thoại cảm ứng"

"Thật à? Lần này không gạt chúng tôi nữa đấy chứ?", Trần Ái Liên mắt sáng như sao.

"Kỹ thuật màn hình chúng tôi cũng là được ủy quyền sản xuất thay không chia sẻ cho các cô được, nhưng phía đối tác cũng đồng ý bán màn hình để Điện tử Đông Thành sử dụng cho sản phẩm của mình. Nếu nhà máy của các cô trở thành một thành viên của Điện tử Đông Thành, vậy liền cũng có thể"

Sphone định hướng là trở thành dòng smartphone dành cho phân khúc trung và thấp cấp. Nhưng nó muốn tồn tại ở đại lục thì cũng không thể một mình độc đại được, như thế sẽ trở thành kẻ thù của rất nhiều người.

Sphone vẫn giương cao ngọn cờ kháng chiến của ngành di động nội địa, cho nên để tránh người khác nói ra nói vào Điện tử Đông Thành vì tìm được phương hướng đi tốt hơn mới vứt bỏ kỹ thuật truyền thống cho doanh nghiệp khác trong nước, hắn vẫn cần một tấm bình phong ngăn chặn làn gió độc.

Liên Tín hiển nhiên là đối tượng được chọn, dìu dắt thêm một doanh nghiệp khác trong nước cùng tiến lên sẽ để người ta không nhiều cớ bắt bẻ Điện tử Đông Thành.

"Ý anh là Điện tử Đông Thành bỏ vốn vào Liên Tín?", Trần Ái Liên hỏi lại.

"Uhm, nhưng cũng là hình thức, tỷ lệ không cần nhiều, chủ yếu là để hợp thức thôi"

Trần Ái Liên nghe xong, vẫn rất nghi ngờ:

"Sao anh lại dễ dàng thế nhỉ? Tôi vẫn có cảm giác lại bị ngươi ta xắp đặt rồi. Chả nhẽ vì Trần Tiểu thư nhà chúng tôi xinh đẹp, nên anh thích trêu đùa đúng không?"

"Chị nói lung tung gì đó?"

Trần Tĩnh nắm lấy bờ vai của Trần Ái Liên, chịu không nổi chuyện cô ta cố ý đẩy quan hệ giữa mình và Cường theo chiều hướng ám muội, nói:

"Điện tử Đông Thành có suy tính của Điện tử Đông Thành, chúng ta kinh doanh đâu phải là dựa vào ân tình"

Trần Ái Liên liếc ánh mắt xinh đẹp sắc sảo về phía Cường, song lại nói với Trần Tĩnh:

"Có cái đùi to như vậy, tội gì mà không ôm chặt lấy. Nhưng mà người ta coi như xa lạ đem xài xể thì cũng hết cách thôi"
Cường dở khóc dở cười, sao cô gái này lạ hơn mình, khích bác cũng đâu cần phải rõ ràng như thế?

"Nhưng cũng phải nói trước, định giá linh kiện cũng là phía đối tác quy định, biên lợi nhuận có lẽ hơi hẹp nhưng quản lý chi phí khác tốt vẫn sẽ kiếm được lợi. Hơn nữa thị trường di động cảm ứng thời kỳ đầu sẽ không có nhiều đối thủ cạnh tranh, không gian thị trường tương đối rộng, cũng không thiếu phần của các cô"

"Lại là cái giá cắt cổ chứ gì?", Trần Ái Liên nói không nể nang gì bĩu môi.

Nghe Trần Ái Liên nói thế, Trần Tĩnh đứng bên rất ái ngại, đẩy vai:

"Này giờ cũng muộn rồi, chị không phải nói còn phải qua chỗ em trai à, cứ đi đi, em tự về được"

Trần Tĩnh là đi cùng xe của Trần Ái Liên đến đây, hai người vốn cùng ở một khu, đi chung cũng thuận tiện.

Trần Ái Liên thấy Trần Tĩnh kiếm cớ đuổi mình về trước, trong đầu nghĩ tới phương diện khác, liền cười:

"Ừ, vậy chị đi trước cái đã! Mai gặp nhé!"

Nói xong, vẫy tay đi luôn.

"Hay là để tôi lấy xe đưa cô về?", Cường sao có thể để quý cô kiều diễm như hoa thế này đi một mình trong đêm tối được, liền đề nghị.

"Không cần đâu, trụ sở công ty cũng gần đây, tôi ra cổng bắt taxi về công ty lấy xe, mai còn có chuyện phải đi"

Khu biệt thự Cường ở là khuôn viên khép kín, chỉ có người sở hữu nhà ở mới có thể ra vào, chỗ này hiển nhiên không đón được xe.

"Nếu cô không ngại tôi đưa cô ra cổng!"

Trần Tĩnh nhìn xe đạp của Cường, không có chỗ ngồi phía sau, chỉ có thể ngồi ở phía trước, như thế khác nào chui gọn vào lòng hắng, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không từ chối, gật đầu thẹn thùng ngồi lên.

Trần Tĩnh mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo gió mỏng, cánh tay đặt lên ghi đông xe, người hơi ngả về phía trước, mái tóc dài vấn cao, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài cùng một phần xương quai xanh gợi cảm.

Cường chưa bao giờ nhìn cô ở một khoảng cách gần như thế, chiếc lưng ong tỏa sức hút thành thục, mũi thoang thoảng hương thơm cơ thể nữ nhân, đẹp mê ly xao xuyến, mấy lần không kìm được nhìn qua vai cô, song chỉ thấy được quai áo lót màu đỏ.

Trần Tĩnh mặc váy, ngồi vắt mình trên thanh ngang xe, chân co lên, méo váy hơi kéo lên, lộ ra thêm một phần chân nhỏ nhắn đi tất màu da dụ hoặc.

Ngồi xe như thế, khó tránh khỏi chân hai người cọ vào nhau, tuy cách lớp vải, song cảm nhận rõ được da thịt Trần Tĩnh nóng hơn bình thường, tư thế ngồi của cô, nếu không muốn cả người gọn trong lòng Cường thì người phải ngả về phía trước, như thế lại càng khiến mông đẩy về phía sau, áp sát vào Cường.

Lúc này Trần Tĩnh rất hối hận vì sao vừa rồi mình lại đồng ý cho đối phương chở đi, tự đưa bản thân vào cảnh cảnh khó xử này, làm cô hoảng hốt nhất, nhưng bản thân rõ ràng không hề ghét cảm giác ở trong lòng đối phương.

Không sao kháng cự nổi hơi thở mê ly say lòng đằng sau, lúc này lại đâu thể nói xuống xe tự đi ra cổng, trong lòng có giọng nói xui khiến cô nửa muốn dựa hẳn vào người Cường, nửa lại không dám.

Nhưng ngay lúc Trần Tĩnh còn chưa làm ra quyết định, cảm giác xe đột nhiên ngừng lại khiến cô giật nảy mình, chớp mắt cơ thể chạm vào ngực Cường, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mê người kia thì tim đập thình thịch, như đi ăn vụng bị người ta phát giác, quay đầu lại hơi sờ sợ nhìn Cường.

Cường bóp phanh xe, thấy Trần Tĩnh còn chưa xuống, mỉm cười nói:

"Vậy tôi chở cô tới trụ sở công ty luôn nhé?"

"Á!"

Trần Tĩnh lúc này mới phát giác ra đi tới cổng rồi, vội vàng nhảy xuống xe, rời khỏi lòng Cường, hốt hoảng chạy ra đường vẫy một chiếc taxi leo lên, chẳng còn dũng khí quay đầu lại tạm biệt hoặc cám ơn nữa, chỉ sợ đối phương nhìn thấy trong tích tắc đó tâm hồn mình đã thất thủ.