Chương 546: Nhiệm vụ đặc biệt
Dư âm nhà máy ô tô còn chưa dứt, ngày 15 tháng 12, Bạch Hạc tiếp tục gây chú ý dư luận bằng quyết định thành lập ngân hàng Bạch Hạc.
Với công bố này, Bạch Hạc Bank liền là ngân hàng đầu tiên trong nước thành công chuyển đổi từ mô hình quỹ tín dụng nhân dân, mở đầu cho phong trào thành lập ngân hàng tư nhân trong nước.
Ngân hàng đăng ký vốn điều lệ là 1.2 tỷ USD, thiết lập các chi nhánh đầu tiên tại Đông Thành cùng bốn thành phố trực thuộc trung ương, do Tổng Giám đốc Hoàng Quốc Việt phụ trách điều hành.
Quyết định thành lập ngân hàng của Bạch Hạc không gây ngạc nhiên cho giới tinh hoa trong nước bởi đó là bước đi cần thiết cho một tập đoàn đa ngành.
Nhưng quy mô vốn lại để nhiều người bất ngờ bởi trước đó Bạch Hạc còn đang triển khai rất nhiều dự án lớn.
Cao tốc Bắc Nam tiền kỳ trù bị 2 tỷ USD, cảng biển 450 triệu USD, nhà máy ô tô 3 tỷ USD, chưa kể rất nhiều hạng mục mở rộng khác trong khu công nghiệp, bây giờ Bạch Hạc lại bỏ thêm 1,2 tỷ USD thành lập ngân hàng, tính sơ bộ Bạch Hạc trong vòng gần 2 năm qua đã chi gần 7 tỷ USD vốn đầu tư tại Việt Nam.
7 tỷ USD! Con số này thực sự quá mức gây sửng sốt! Chưa một doanh nghiệp nào trong nước đạt được quy mô tài sản khổng lồ như thế, mà đó mới chỉ là con số tiền mặt.
Nhà họ Đỗ theo đó một lần nữa được nhắc đến tên trên các bàn tiệc rượu, theo đó cho dù chưa bao giờ thừa nhận nhưng khái niệm "Gia tộc" liền đã bị người đời treo lên trước hai từ "Đỗ Bá".
Bước vào hàng ngũ danh gia thế phiệt, nhiều người bắt đầu dùng mấy chữ "Phú khả địch quốc" để hình dung về gia sản của chú cháu Đỗ Bá Cường.
"Gia tộc Đỗ Bá – Đông Thành" theo đó trong vô hình trở thành một danh tự vang dội, vô cùng có tầm ảnh hưởng trong nước.
*************
Biệt thự Bạch Hạc,
Ánh Dương ngả người nằm lên sô pha, chân phải còn thoải mái gác lên thành ghế.
Cường đi qua, nhìn thấy em gái liền trêu chọc:
"Công chúa Siribajra, ngài đường đường là quý tộc, sao lại có thể nằm bất nhã như thế!"
Ánh Dương liếc mắt nhìn Cường, bĩu môi:
"Hừ... công chúa gì chứ, sang đó em phải học một đống quy củ phiền phức đây này, vẫn là về đây dễ chịu hơn"
Ánh Dương tiếp nhận xong tước vị, kể từ đó suốt ngày liền bị giáo dục theo nghi lễ hoàng gia, đối với một người ưa chủ nghĩa tự do như cô, quả thực thật hết sức gò bó.
Còn may, đức vua chính là thương yêu con gái hết mực, ở Thái Lan còn chưa được bao nhiêu thời gian, liền đồng ý cho cô trở về Việt Nam thăm mẹ nuôi.
Thế mới có hình ảnh công chúa Thái Lan khệnh khạng nằm vất chân ăn trái cây, xem ti vi như hiện tại.
Cường đi tới ghế đối diện với Ánh Dương, rót một ly trà, nhìn cô cười:
"Nếu không thích, thì cứ tìm lý do ở đây đi!"
Ánh Dương nghiêng đầu, thở dài:
"Không được, em còn phải trở về dự lễ sắc phong quý phi cho mẹ em! Dù em không nhớ được nhiều về bà ấy nhưng cũng muốn mẹ được công nhận vị trí xứng đáng"
Cường nghe xong, im lặng một chút, nghĩ đến người mẹ bất hạnh kia của Ánh Dương, hắn trong lòng dâng lên chút đồng cảm.
Bà Mai nghe hai anh em nói chuyện, lúc này từ trong phòng đi ra hỏi:
"Vậy chuyện học của con thế nào rồi?"
Ánh Dương vươn tay cầm một miếng cóc, vừa ăn vừa nói:
"Hoàng gia bố trí cho con một suất ở Đại học Băng Cốc, về sau con sẽ hoàn thanh chương trình đại học ở đó!"
"Vậy là thôi học ở Việt Nam luôn à con?"
"Vâng, nhưng chương trình bên đó nghe nói cũng tiên tiến lắm, con nghĩ học ở đấy cũng tốt!"
Nghe Ánh Dương nói sẽ không tiếp tục theo đuổi chương trình đào tạo của Trường Đại học Ngoại thương, Bà Mai có chút buồn. Như thế, con gái sẽ không dễ dàng về thăm bà được.
Ánh Dương cũng là cô gái tinh ý, nhìn vẻ mặt có vẻ sa sút của mẹ, liền cười nói:
"Nghỉ lễ con cũng sẽ qua đây, mẹ đừng buồn"
Nói xong, lại quay sang nhìn Cường, mắt hấp háy:
"À, mà anh sao không lấy vợ đi! Để cho mẹ có thằng cháu bế!"
"Ơ, con bé này, tự nhiên nói sang anh?"
Thấy Cường trừng mắt nhìn Ánh Dương, bà Mai liền lên tiếng:
"Ừ, Ánh Dương nó nói đúng đấy, mày năm nay cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, xem có đứa nào ưng ý thì bảo mẹ, mẹ sang nói chuyện với nhà người ta"
Cường nghe bà Mai ướm lời, thế là liền nghĩ đến Vân Giang, cũng cảm thấy đến lúc cho cô một danh phận.
Nhưng là còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy bà Mai lên tiếng:
"Nếu mày chưa có ai để ý thì mẹ thấy cái Đan Linh, con gái nhà chú Hòa cũng được lắm. Con bé học hành giỏi giang, lớn lên xinh đáo để con ạ!"
Chú Hòa chính là Dương Trọng Hòa, trước kia vì cung cấp suất ăn cho khu công nghiệp Bạch Hạc đã chuyển nhà từ trên trấn xuống Đông Khánh, trở thành người cùng làng với nhà Cường.
Cường không ngờ mẹ lại nhắc đến Đan Linh, thế là nửa đùa nửa thật:
"Mẹ ưng người ta nhưng người ta có ưng con trai mẹ không mới nói chuyện được. Trước đây, khi còn đi học, cô ấy cứ thấy con là tránh mặt đấy"
Bà Mai lườm Cường:
"Mày lúc đó như thằng du côn, suốt ngày phá làng phá xóm, không tránh mày thì tránh ai"
Nói xong, xích lại gần Cường, vỗ nhẹ tay hắn khuyên nhủ:
"Con gái có thì, con bé cũng bằng tuổi con, đến tuổi thành gia lập thất rồi. Nếu mày ưng bụng, vậy để mẹ sang bên đó hỏi dò xem ý tứ người ta ra sao?"
Cường là muốn cưới Vân Giang, đối với Đan Linh cũng chỉ là ôm lòng thưởng thức, cho nên liền vội từ chối:
"Thôi, chuyện này cứ từ từ đi mẹ! Đợt này con cũng đang nhiều việc, không có thời gian đi để ý mấy chuyện đó! Thư thư một thời gian, để con xem có mối nào thích hợp thì dẫn về gặp mẹ!"
"Hừ, đợi được mày có khi mẹ xuống lỗ rồi. Thôi, cứ quyết định như thế, để tao đi thăm hỏi xem cái Đan Linh có ai chưa, nếu được thì để hai đứa gặp mặt nói chuyện"
Bà Mai không biết Cường cùng Đan Linh vẫn có lúc gặp nhau, còn tưởng không quá quen thuộc. Nói xong với Cường, liền tất tả chạy ra ngoài ngõ, cũng không biết là muốn đi đâu.
Cường nhìn theo mẹ cười khổ, Ánh Dương thì hướng hắn khinh bỉ:
"Hừ... đúng là chỉ giỏi lừa mẹ. Anh làm như không ai biết ở Hà Đô vẫn đón chị Ánh Dương đi chơi à? Có lần, em từng thấy hai người đi ăn chung ở phố Tây rồi"
Cường bị phát hiện, cười ngượng bào chữa:
"Bọn anh là bạn thôi, cô ấy còn làm việc trong tập đoàn, gặp thuần túy vì công việc"
"Hứ, lừa trẻ con à? Việc gì mà chủ tịch tập đoàn hẹn mỹ nhân chân dài ra quán ăn vỉa hè chứ?"
Nói xong, lại phất tay:
"Mà thôi, đó là chuyện của anh, anh không sốt ruột thì mẹ cũng sốt ruột. Liệu liệu mà làm! Con cái phải lấy chữ hiếu làm đầu"
Cường nhìn Ánh Dương ra vẻ già đời, thật muốn bẹo má mấy cái.
Hơi ngả lưng ra ghế, nghĩ ngợi một hồi, hắn lên tiếng:
"Uhm... Có chuyện này anh muốn nhờ em!"
Thấy thái độ của Cường bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Ánh Dương ngạc nhiên ngồi dậy đáp:
"Gì thế? Anh nói đi!"
Cường sắp xếp một chút từ ngữ rồi lên tiếng:
"Ở Thái Lan, khi quen thuộc tình hình bên đó, em giúp anh lưu ý làm thân với các thế lực quân phiệt chóp bu. Tốt nhất là có thể tìm cơ hội hợp tác làm ăn hoặc đầu tư với bọn họ, Bạch Hạc có thể đứng sau bỏ vốn"
Ánh Dương khẽ nhíu mày, cô không hiểu vì sao Cường muốn làm chuyện này:
"Ở Việt Nam, anh còn kiếm tiền chưa đủ sao? Còn chạy sang tận bên đó?"
Cường biết Ánh Dương sẽ thắc mắc, theo đó liền giải đáp:
"Thái Lan đảo chính như cơm bữa, em quan hệ tốt một chút với bên quân đội cũng là một chuyện tốt để củng cố địa vị. Nếu sau này em muốn tham gia chính trường, cũng có chỗ để dựa vào. Hơn nữa, anh có một số kế hoạch quan trọng liên quan đến Thái Lan, với chính quyền hiện tại thì không tác động gì được, nhưng nếu một chính quyền mới thì chưa chắc. Đây là một kế hoạch dài, em cứ lưu ý cho anh việc đó là được"
Ánh Dương trợn mắt nhìn Cường, cô không hiểu Cường nói kế hoạch quan trọng anh trai nói là gì nhưng có vẻ rất lớn. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, Ánh Dương bày ra vẻ mặt bất mãn:
"Anh đây là đang bóc lột em đúng không? Còn tưởng sang Thái làm công chúa sẽ ăn sung mặc sướng, lại bị giao cho nhiệm vụ này, đúng là không dễ làm. Nhưng em có một nửa dòng máu là người Thái, anh cũng đừng bắt em làm chuyện gì phản bội dân tộc đâu đấy"
Cường mỉm cười trấn an:
"Yên tâm! Anh sao có thể để em gái mang ác danh đó được! Đơn thuần chỉ là làm ăn, song phương cùng có lợi thôi!"
Ánh Dương liếc mắt nhìn Cường, nhưng nụ cười gian giảo của hắn khiến cô không tin tưởng đi nơi nào được.