Chương 543: Ưu đãi
Kể từ sau khi ra tuyên bố, liên tục những ngày sau đó Điện tử Đông Thành đón tiếp rất nhiều đại diện của các công ty điện tử trong nước tìm tới, nhưng lần nào xe cũng dừng đỗ đón đưa người ở đại sảnh, không cho phóng viên cơ hội phỏng vấn.
Tuy vậy phóng viên chầu chực trước cửa khu nhà điều hành Điện tử Đông Thành ngày một nhiều, dù không có chút tin tức nào tiết lộ cũng không ảnh hưởng tới sức tưởng tượng của họ, dựa vào đó là đủ viết những bài báo ấn tượng rồi.
Trần Tĩnh cùng Trần Ái Liên cũng tìm tới tòa nhà Điện tử Đông Thành gặp Cường. Vừa thấy hắn, cô liền mỉm cười lên tiếng:
"Chúng tôi đến vì lời đề nghị của Đỗ chủ tịch ở sân bay hôm trước. Thế nào, anh vẫn chưa quên đấy chứ?"
Cường đã đoán được mục đích của Trần Tĩnh đến đây hôm nay, nghe cô hỏi, hắn mỉm cười mời hai cô gái uống nước, bản thân quay trở về bàn làm việc lục lọi rồi đưa cho Trần Tĩnh một bản tài liệu:
"Đây là danh mục kỹ thuật chúng tôi có thể chuyển giao, căn cứ vào đối tác cụ thể chúng tôi sẽ lựa chọn hạng mục phù hợp. Riêng với Tinh Hà, tập đoàn các cô nếu muốn sẽ có được toàn bộ kỹ thuật ủy quyền"
"Oa, ưu đãi đặc biệt như thế, không phải anh có ý đồ với Giám đốc Trần nhà tôi đấy chứ hả?"
Cường vừa mới uống ngụm cà phê, nghe một câu bình luận như thiên lôi của Trần Ái Liên tức thì bị sặc, một nửa phun lại cốc, một nửa phun lên tay áo, cô gái này đúng là có thể làm người ta hết hôn.
Cường luống cuống quay người đặt cốc cà phê lên bàn làm việc, lau ống tay áo, buồn cười hỏi:
"Các cô cho rằng tôi có ý đồ gì?"
Thấy Cường thảm hại như thế, Trần Tĩnh mím miệng nhịn cười, ánh mắt chưa chút xấu hổ, làn da trắng nhuộm màu hống, cô gái đang độ xuân sắc rực rỡ mang dáng vẻ này đúng là giết người không cần gươm dao, đưa tay ra sau nhéo lưng Trần Ái Liên, không cho cô ta linh tinh.
Trần Ái Liên cười giảo hoạt, lăn lộn giữa giới quyền quý nhiều năm cô hiểu rất nhiều chuyện, trong mắt cô, động cơ của Cường rất đáng hoài nghi.
Cường chịu không nổi cái ánh mắt nhìn người ta như vậy của Trần Ái Liên, giải thích:
"Điện tử Đông Thành làm chuyện này kỳ thực cũng là vì mình, nếu các cô lý giải thành tôi có ý đồ khác thì tôi cũng đành chịu"
Tuy nghe Cường giải thích như thế, song Trần Tĩnh không cho rằng đó là điều hiển nhiên, Tinh Hà lúc này không có gì đáng để có được ưu đãi như thế.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không thể nói gì, nếu cám ơn, thì thành nói y có ý đồ khác rồi, Trần Tĩnh mặt nóng lên, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
Trần Ái Liên miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Cường.
Biết Tinh Hà có được đãi ngộ như thế, hai cô gái không muốn ở lại trấn Đông Sơn thêm một giây phút nào, liền vội vàng phản hồi tổng bộ tập đoàn.
Trên xe, Trần Ái Liên vẫn không nhịn được buột miệng:
"Anh chàng đó thật đáng yêu! Nếu tôi còn trẻ thêm vài tuổi thật muốn thử quyến rũ một lần"
Trần Tĩnh nhìn vị Phó Giám đốc của mình bày ra vẻ mặt mê luyến, chỉ biết lắc đầu cười trừ. Nghĩ đến cơ hội của Tinh Hà, trong lòng lại là vừa vui mừng vừa có điểm không nắm chắc.
Tinh Hà hiện tại không có nền tảng cơ sở để sản xuất điện thoại di động. Mặc dù trước đó từng góp vốn vào Liên Tín nhưng sau khi rời đi thì nhân viên kỹ thuật cùng máy móc thiết bị cũng chẳng còn liên quan, tất cả phải làm lại từ đầu.
Còn đang phân vân, điện thoại bất ngờ reo, là số máy lạ. Trần Tĩnh lưỡng lự một chút vẫn bấm máy nhận, đầu dây bên kia có giọng nam tính vang lên:
"Chào Giám đốc Trần, tôi là Trương Minh Hoa, phó giám đốc kỹ thuật của Điện tử Đông Thành, tôi nhận được thông báo phối hợp công tác với Tinh Hà, cụ thể là công tác gì còn mong Giám đốc Trần chỉ thị"
Không ngờ vừa rồi gặp mặt Cường cắn chặt miệng không nói gì, vậy mà mình rời đi chưa được bao lâu đã trực tiếp kéo nhân viên kỹ thuật qua, Trần Tĩnh mỉm cười, lòng cảm thấy có dòng suối ngọt ngào chảy qua tim, đúng là anh chàng đáng yêu.
Chế tạo điện thoại di động liên quan đủ mọi loại kỹ thuật rối rắm, dù Tinh Hà có được toàn bộ kỹ thuật của Điện tử Đông Thành mà không có chuyên gia chỉ dẫn, trong thời gian ngắn không biết bắt đầu từ nơi nào.
Trần Tĩnh chào hỏi Trương Minh Hoa, còn hẹn anh ta gặp mặt. Sau khi cúp máy, cô quay sang thảo luận với Trần Ái Liên về vấn đề góp vốn đầu tư.
Trần Ái Liên xưa nay chưa bao giờ phủ nhận mình là nữ nhân có dã tâm, không muốn sống mãi dưới đáy xã hội hoặc mãi phụ thuộc vào nam nhân, vì thế cô ta không ngại hi sinh tuổi xuân của mình, nhưng không có nghĩa cô ta cam tâm làm đồ chơi của giới quyền quý, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội đổi vận.
Hôm nay đi cùng Trần Tĩnh đến Điện tử Đông Thành, biết bọn họ được ưu đãi đặc thù, cô ta biết cơ hội của mình đã đến.
Trần Tĩnh không ngại Trần Ái Liên góp vốn sẽ giảm lợi ích của Tinh Hà, cô còn hi vọng công ty mới có thể do Trần Ái Liên nỗ lực quản lý, tài năng của cô vô cùng quan trọng.
Trao đổi với Trần Ái Liên xong, Trần Tĩnh gọi điện về cho cha mình.
Trần Thành mấy năm trước khi gặp Cường còn đánh giá hắn là thiếu niên đắc chí, kinh nghiệm chưa đủ, vậy mà gần hai năm qua Điện tử Đông Thành có một loạt thao tác làm người ta hoa mắt, Trần Thành mới hiểu kinh nghiệm chưa đủ chính là bản thân mình.
Mấy ngày qua, Trần Thành cũng đọc tin tức về Điện tử Đông Thành, không ngờ thanh niên đó có khí độ như vậy, càng cảm thấy lời đánh giá của mình trước kia đúng là sự mỉa mai lớn.
Trần Thành nghe Trần Tĩnh thông báo nhận được lời khẳng định của Điện tử Đông Thành sẽ trao quyền ở mức độ cao nhất kỹ thuật liên quan của điện thoại di động, Trần Thành chính là xúc động run lên.
Lúc này ông ta chợt sinh ra ý nghĩ dần giao Tinh Hà cho Trần Tĩnh quản lý, trước kia ông ta luôn cho rằng người trẻ tuổi không rèn luyện tám với mười năm thì không thể tự mình cáng đáng được công việc.
Trần Thành nghe Trần Tĩnh nhắc tới việc cho Trần Ái Liên góp vốn vào Liên Tín thì không phản đối, dù sao con gái cũng cần có người hỗ trợ, để Trần Ái Liên tham gia chính là có thêm một cánh tay đắc lực.
**************
Tại văn phòng, sau khi hai người Trần Tĩnh rời đi, Cường gọi Hồ Gia Tín tới cười nói:
"Giờ thì các anh có cảm giác thỏ bị chó săn đuổi sát đít rồi chứ? Sau khi công khai kỹ thuật, chúng ta nếu muốn giữ ưu thế trong thời gian dài là chuyện không dễ dàng gì đâu"
Hồ Gia Tín còn chưa nhìn ra được cách cục mà Cường bố trí, nhưng hắn nguyện tin tưởng vị chủ tịch trẻ tuổi của mình sẽ không làm ra những chuyện thương tổn chính mình, theo đó cười đáp:
"Tôi không cho rằng chúng ta là thỏ, còn bọ họ cũng chẳng phải chó săn. Có đàn chó săn nào lại bị thỏ buộc dây dẫn đi đâu chứ?"
Cường nghe xong bật cười, hắn nhìn Hồ Gia Tín, cảm thấy vị quản lý này kể từ ngày đi theo mình cũng trở nên phách lối ghê gớm.
P/s: Nay ta đi ngoại tỉnh cả ngày, tối về không viết được dài, cứ tạm vậy, độc giả thông cảm. Cảm tạ đạo hữu Nguyễn Thiên và các đạo hữu khác bấy lây vẫn kiên trì theo dõi và buff đồ ủng hộ truyện!