Chương 542: Hoang mang
Quãng thời gian im ắng diễn ra không lâu, trong chốc lát hội trường trở nên ầm ĩ.
"Ông ta thần kinh sao?", không ít người nghe được lời Hồ Gia Tín nói nghĩ như thế!
"Giám đốc Hồ, xin hỏi có phải vừa rồi tôi nghe nhầm gì đó không, hình như ông vừa nói..."
"Kỹ thuật chế tạo điện thoại di động không phải căn cơ của Điện tử Đông Thành sao? Không phải là vũ khí sắc bén để Điện tử Đông Thành tiến xa trong sản nghiệp di động sao? Vì sao Điện tử Đông Thành lại chia sẻ với bên ngoài?"
"Chia sẻ tức là sao? Các doanh nghiệp khác có thể tiếp cận toàn bộ công nghệ để sử dụng?"
"Thu phí chuyển nhượng hay hợp tác sản xuất chia sẻ lợi nhuận"
"Chỉ những xí nghiệp đối tác hiện hữu hay toàn bộ doanh nghiệp di động có ưu đãi này?"
"Công khai toàn bộ hay công khai một phần?"
"Điện tử Đông Thành hẳn phải rất khó khăn mới có được kỹ thuật này, tại sao lại chia cho người khác hưởng chung?"
"Không phải có người gây áp lực cho các vị, bắt Điện tử Đông Thành phải đưa ra quyết định khó hiểu này chứ?"
"..."
Một loạt những câu hỏi liên tiếp đưa ra, các phóng viên xung quanh chen lấn xô đẩy, ai cũng muốn là người đầu tiên được trả lời, khung cảnh náo nhiệt sục sôi
Trước áp lực của giới phóng viên, Hồ Gia Tín căn cứ nội dung đã được Cường truyền đạt trước đó, ngắn gọn nói:
"Các vị, trước mắt Điện tử Đông Thành sẽ đem kỹ thuật chế tạo cơ sở làm nên chiếc S2001, S2003 chia sẻ với doanh nghiệp đối tác. Vì tránh kỹ thuật này bị lạm dụng, chúng tôi sẽ có chỉ định, doanh nghiệp chỉ định là doanh nghiệp nội địa có kinh nghiệm đầu tư xây dựng sản xuất hoặc nghiên cứu làm chủ thể kỹ thuật này. Chúng tôi không chia sẻ cho doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, còn với xí nghiệp trong nước nỗ lực tiến vào lĩnh vực tương quan chúng tôi sẽ nới lỏng giới hạn"
Còn chưa nói xong phía dưới đã có người giơ tay xin hỏi:
"Chúng tôi vẫn chưa hiểu ý đồ của Điện tử Đông Thành là gì?"
Hồ Gia Tín đã có chuẩn bị, liền nhanh chóng đáp:
"Điện tử Đông Thành có chút thành tựu trong nước, mong muốn củng cố địa vị của sản nghiệp điện tử nội địa nhưng cũng ý thức được các doanh nghiệp di động nội địa, bao gồm Điện tử Đông Thành đều có một bức tường vây quanh, say sưa đánh chén bữa ăn, nhưng quên có doanh nghiệp ngoại muốn vượt tường xông vào, bọn họ không chỉ muốn chiếm lấy bữa ăn, còn muốn nuốt sạch cả doanh nghiệp nội địa. Gốc của bức tường này đã lung lay, Điện tử Đông Thành nhìn ra nên mới có quyết định này..."
"Vậy ý của các ông là Điện tử Đông Thành vì muốn chống lại sự xâm lấn của thương hiệu ngoại mới có suy tính ấy? Nói như thế có quá chí công vô tư, thuyết thục không được người khác chăng?"
Hồ Gia Tín thẳng thắn đáp lời:
"Đưa ra quyết định này Điện tử Đông Thành cũng không hẳn là tổn hại, chỉ không đạt được lợi nhuận ở mức tối đa mà thôi. Nhưng xét từ góc độ lợi ích lâu dài, hình thức một quần thể sản nghiệp hoàn chỉnh trong nước với Điện tử Đông Thành mà nói lợi nhiều hơn hại. Chúng ta phải thừa nhận một sự thật thế này, nếu tiếp tục phát triển đi lên, với ưu thế của mình, các thương hiệu hải ngoại như Monia, IMB, Sam Sam sẽ chiếm lĩnh hết thị phần trong nước. Rất khó khăn, nhưng Điện tử Đông Thành phải làm thế, muốn cung cấp sức lực nhất định hỗ trợ sản nghiệp di động trong nước, chúng tôi phải trì hoãn thời gian bức tường này đổ"
Phóng viên vốn là người do bộ phận quan hệ công chúng sắp xếp, lúc này liền lên giọng cảm khái nói:
"Ra là như vậy! Khí độ này trước đó tôi chưa từng được thấy, cho nên mới khó hiểu hành động của các ông, như vậy thật là hổ thẹn. Cảm ơn đã trả lời câu hỏi của tôi!"
Phía dưới, tiếp tục còn có người muốn hỏi nhưng cảm thấy việc truyền đạt thông tin đã đủ, Hồ Gia Tín không cho bọn họ cơ hội hỏi thêm, giơ cao tay nói:
"Hôm nay chúng tôi chỉ mong nhờ các bạn phóng viên công bố quyết định này ra, lát nữa sẽ có bảng liệt kê danh sách kỹ thuật công bố"
Nghiêng tay xem đồng hồ, Hồ Gia Tín mỉm cười nói:
"Để mọi người từ xa xôi đến đây đưa tin thật là vất vả, Điện tử Đông Thành đã chuẩn bị tiệc buffet ở bên ngoài, chúc mọi người có bữa trưa vui vẻ"
"Mẹ nó!", trong đầu vô số người ở dưới hiện lên cái từ này, một câu cũng không cho hỏi, thế chẳng phải hành hạ người ta sao?
Ai cũng muốn biết dụng tâm của Điện tử Đông Thành là gì, kỹ thuật hạch tâm đâu phải đùa, đột nhiên đem ra dùng chung, nếu không phải điên, nhất định có kế hoạch lớn hơn nữa.
Mặc dù có mấy lời hoa mỹ kia nhưng lý do chân chính ẩn tại phía sau kia sẽ là gì? Đáp án mọi người muốn biết nhất không được tiết lộ.
Giờ này, nào ai còn lòng dạ dự tiệc, phóng viên ra đại sảnh ăn uống qua loa liền vội vàng chạy về tổng bộ, nhiều người thậm chí còn vừa ăn vừa tranh thủ soạn mail gửi về tòa soạn.
Tin tức nhanh chóng xuất hiện trên mặt báo, chưa đầy ba mươi phút trôi qua, một chuyên trang điện tử uy tín đã cập nhật thông tin.
Vương Tư Thông ngồi ở văn phòng, nghe xong trợ lý báo cáo tin tức, mồm cứ há hốc ra.
Điện tử Đông Thành không phải dựa vào kỹ phá thị trường sao? Nếu bọn họ công khai kỹ thuật này thì làm sao giữ được địa vị lũng đoạn thị trường?
Không thể hiểu được nguyên do, hắn liền chạy sang phòng Vương Nghị, đem tin tức này báo lên.
Vương Nghị nghe xong tin cũng là sửng sốt không kém. Điện tử Đông Thành là đối thủ có trọng lượng nhất của Liên Tín, là uy hiếp lớn nhất của Liên Tín chứ không phải doanh nghiệp di động nước ngoài.
Phải biết rằng ông ta trước đó phải hao tâm tổn trí nghĩ cách dẫn tiến kỹ thuật chế tạo điện thoại di động của Sam Sam vào Liên Tín chứ không phải chỉ là kênh tiêu thụ cho di động ngoại. Gần đây Liên Tín tung ra một vài mẫu di động cho phản hồi rất tốt, để ông ta có lại tự tin đi tranh giành với Điện tử Đông Thành.
Là một người có thể coi là bán chuyên gia, Vương Nghị biết chiếc S2001, S2003 có hàm lượng kỹ thuật tiên tiến nhất định, nói cách khác chỉ cần doanh nghiệp điện tử nội địa có năng lực tiêu hóa kỹ thuật đó, có thể sản xuất ra được những chiếc di động sánh ngang S2001, S2003.
Phải biết thị trường di động trong nước trong tương lai sẽ là vô cùng lớn, Điện tử Đông Thành vì sao lại đột nhiên lên cơn điên?
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Thụy Dân, ông ta biết Điện tử Đông Thành một khi chia sẻ kỹ thuật, trừ ưu thuế marketing và thương hiệu thì không còn ưu thế nào so với doanh nghiệp khác nữa.
Rốt cuộc Điện tử Đông Thành muốn làm cái gì?
Vương Nghị rất muốn tìm thằng nhãi đáng ghét đó túm lấy cổ áo mà hỏi câu này.
Không chỉ chú cháu Vương Nghị muốn xông tới làm rõ vấn đề, lúc này đám Kim Chính Nhật cũng đang hoang mang rất lớn.
Kim Chính Nhật đương nhiên không nhìn thấu ý đồ của Điện tử Đông Thành, nhưng hắn có thể nhìn ra quyết định này sẽ gây ảnh hưởng lớn cỡ nào cho kế hoạch định sẵn của SamSam.
Gần như không thể thông qua liên kết với doanh nghiệp nội địa tiến vào thị trường đại lục kiếm lợi được nữa, cái hạn ngạch chết tiệt kia, cái tường lũy khốn kiếp kia hạn chế sản phẩm nước ngoài xâm nhập vào đại lục quy mô lớn, huống hồ lúc này kỹ thuật chế tạo di động của SamSam cũng còn chưa tạo ra lợi thế đặc biệt.
"Kẻ đứng sau đưa ra quyết định này rốt cuộc muốn chơi trò gì? Đúng là khó hiểu, tựa hồ bọn họ chẳng có lợi gì... Đang vươn tay là có thể kiếm được tiền, vì sao bọn họ lại tử bỏ?"
Tại tổng bộ của Tinh Hà, Trần Tĩnh biết những lời hôm qua không phải đặc biệt nhắm vào mình, tâm tư Trần Tĩnh đột nhiên trở nên phức tạp, có chút thất vọng, càng kích động hơn, tò mò hơn.
Trần Ái Liên cũng đã biết tin, nhưng cũng không có nhiều lời, chỉ nói đúng một câu:
"Tên này điên rồi, có điều tôi thích!"
Quen biết nhiều năm, Trần Tĩnh không cho rằng Cường thật lòng muốn thúc đẩy sản nghiệp trong nước nhưng quyết định này của hắn quả thực khiến cả ngành nghề náo loạn hết cả lên.
Trước mắt, doanh nghiệp di động ngoại sẽ phải đối diện với sự cạnh tranh mạnh hơn trong nước, đặc biệt ở sản phẩm tầm trung và thấp, như thế bọn họ càng cấp thiết tiến vào trong nước, song một phương diện khác các doanh nghiệp trong nước được Điện tử Đông Thành hỗ trợ, nói không chừng sẽ giới hạn tốc độ doanh nghiệp hải ngoại tiến vào trong nước.
Liên tục trong cả buổi chiều, Trần Tĩnh ngồi trước màn hình theo dõi những tin tức cùng đánh giá của chuyên gia trong nước nhưng hầu hết đều thấy được tâm lý hoang mang.
Đứng tại tầng 36 của toà nhà tổng bộ có thể nhìn thấy khu công nghiệp của Điện tử Đông Thành rực rỡ ánh đèn ở trấn Đông Sơn.
Trần Tĩnh cảm khái, thầm hỏi sao một người lại có thể luôn làm ra được những chuyện phi thường như vậy.
Trần Tĩnh nhớ tới khuôn mặt ấy, cảm giác cả sản nghiệp này giống như đều bị bao phủ bởi nụ cười của y!