Chương 540: Nguy cơ uy hiếp
Sáng sớm, Cường vừa rời giường thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tống Gia Thụ.
Cường nhìn đồng hồ mới hơn 5h sáng, thời gian ở Bắc Kinh nhanh hơn Đông Thành một tiếng, lúc này là khoảng hơn 6h, không rõ nguyên nhân gì mà vị Tống chủ nhiệm lại gọi hắn sớm như thế.
"Alo! Mới sáng sớm, chủ nhiệm Tống sao lại nhớ đến tôi thế?"
Ở đầu dây bên kia, Tống Gia Thụ cười đáp:
"Tôi cũng là nhìn đồng hồ rồi mới gọi cho anh! Thế nào, không phải là đêm qua phóng túng bên mỹ nhân nào, bây giờ còn chưa tỉnh được chứ hả?"
Quan hệ giữa Cường và Tống Gia Thụ đến hiện tại có thể nói đã là tương đối thân cận, cho nên song phương trò chuyện khá thoải mái, một số lời nói trang trọng liền sẽ trở thành khách sáo.
"Tôi nào có được cái diễm phúc ấy, ở bên này chính là mỗi ngày quay cuồng với công việc đây"
"Ồ, cô gái họ Dương kia không ở cùng anh sao?"
Tống Gia Thụ là biết Vân Giang, cũng từng hâm mộ Cường có được giai nhân tuyệt đại đó, nhưng cảm thấy anh hùng thiên hạ cũng chỉ có Cường mới xứng với cô ta.
"Anh nói Vân Giang à? Cô ấy vẫn đang ở Thâm Quyến"
"Ồ, anh tự tin thật đấy, để một mỹ nhân như thế cô đơn một mình, không sợ có kẻ nhìn ngó à?"
"Ha ha... tôi cũng đâu thể mỗi ngày đều mang cô ấy theo bên cạnh được. Uhm... mà Tống Chủ nhiệm gọi tới, cũng không phải là để quan tâm chuyện này thôi chứ hả?"
Vài câu chuyện phiếm mở đầu, Tống Gia Thụ nghe Cường hỏi, cũng vào chủ đề chính:
"Thực ra là có chút rắc rối đấy!"
Tống Gia Thụ chậm rãi đem sự việc xảy ra nói cho Cường, chuyện kỳ thực cũng có mấy phần phức tạp.
Điện tử Đông Thành mấy năm qua một đường thẳng tiến, ngắn ngủi thời gian đem rất nhiều đối thủ đều bỏ lại phía sau.
Chính quyền Bắc Kinh đối với Điện tử Đông Thành đều xem như cánh chim đầu đàn, dẫn dắt lấy sản nghiệp điện tử trong nước.
Thế nhưng, cũng có câu "súng bắn chim đầu đàn", có kẻ lại muốn nhằm vào Điện tử Đông Thành.
Theo lời Tống Gia Thụ, gần đây ở Trung ương một số người đang tuyên truyền Điện tử Đông Thành thực tế là một công ty nước ngoài núp trong vỏ bọc doanh nghiệp nội địa hòng qua mặt chính sách bảo hộ sản nghiệp điện tử trong nước.
Bọn họ thậm chí còn dẫn chứng, Điện tử Đông Thành tận dụng cơ chế hỗ trợ của chính phủ nhưng lại hướng lợi ích ra bên ngoài đại lục, cụ thể là xây dựng nhà máy sản xuất có quy mô rất lớn sang Việt Nam.
Đó không thể xem là một hoạt động đầu tư, bởi so với Việt Nam, Trung Quốc có nhiều ưu thế hơn rất nhiều, hơn nữa đại lục cũng rất cần nhà máy đó để giải quyết việc làm, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế địa phương, vì lý do gì Điện tử Đông Thành lại mang cơ sở sản xuất ra nước ngoài?
Tống Gia có lợi ích sát sườn với Điện tử Đông Thành, ở Bắc Kinh đã vận dụng tầm ảnh hưởng đè ép chuyện này xuống, thế nhưng theo lời Tống Gia Thụ nói, đối phương cũng chẳng phải nhân vật đơn giản, rất có thể là một trong những gia tộc đối địch của Tống Gia, cho nên sự việc sẽ không đơn giản cứ thế mà lắng đi.
Cường nghe xong, chính là trầm mặc xuống, che che dấu dấu nhiều như thế cuối cùng vẫn là không qua mắt được kẻ hữu tâm.
"Uhm... vậy theo anh, tình huống tiếp theo sẽ như thế nào?"
Tống Gia Thụ lăn lộn quan trường, thuộc tầng lớp tinh anh, hiển nhiên đã đoán được một chút, nói:
"Nếu đối phương đã nhằm vào Điện tử Đông Thành, chắc chắn sẽ còn tiếp tục ra tay. Nhưng mục đích cuối cùng của bọn chúng là gì, tôi cho rằng có hai khả năng.
Một là nhắm vào Tống Gia, muốn suy yếu nguồn lực của Tống Gia cho nên cần đẩy Điện tử Đông Thành xuống hố.
Hai là đối phương thực sự chỉ nhắm đến nguồn lợi của Điện tử Đông Thành, tức là cạnh tranh thị phần với các anh, dù sao Sphone một ngựa tuyệt trần, chiếm lấy thị phần dẫn đầu mảng di động tầm trung và thấp ở đại lục để rất nhiều kẻ ở trong và ngoài nước ngứa mắt.
Đối thủ của Điện tử Đông Thành rất nhiều, tôi thiên về khả năng này hơn. Tại Bắc Kinh mặc dù ngầm thừa nhận đấu tranh gia tộc nhưng các bên cũng phải tuân thủ quy tắc ngầm, tuyệt đối không dễ dàng dùng quyền lực phương hại đến lợi ích quốc gia. Điện tử Đông Thành bấy lâu giương cao ngọn cờ kiến thiết, dù nói thế nào bề ngoài cũng là giúp Trung Quốc giành được chiến thắng nhất định ở lĩnh vực điện tử, cho nên Trung ương hẳn sẽ có chế áp với các gia tộc"
Nhận định của Tống Gia Thụ thể hiện cái nhìn sâu sắc của anh ta đối với thế cuộc ở Bắc Kinh, đây không phải thứ mà Cường có thể tiếp cận đầy đủ.
Nói như Tống Gia Thụ, khả năng Điện tử Đông Thành là bị đối thủ nhằm vào vì thèm muốn thị phần. Trong đó, là có vận dụng sức mạnh tứ đại gia tộc nhưng tựu chung có thể không phải là một trận chiến sống chết giữa bọn họ.
Nếu phán đoán đúng là như thế, Điện tử Đông Thành sẽ phải chịu áp lực nhẹ nhàng hơn, nhưng rõ ràng là vấn đề khó khăn cũng tránh không xong được.
Tống Gia Thụ thấy Cường im lặng, đoán là hắn đang suy nghĩ, chờ một lúc, lại mới tiếp lời:
"Khả năng nếu chuyện này bị đưa lên trên, tình huống xấu nhất, Điện tử Đông Thành cũng phải chịu quy chế như các doanh nghiệp hải ngoại, áp hạn ngạch hàng hóa, giới hạn quy mô thị trường"
Giới hạn thị trường là điều Cường không muốn xảy ra nhất, nghe Tống Gia Thụ nói như thế, hắn liền cảm thấy đau đầu.
Chuyện này cũng không thể nhất thời có giải pháp, Cường trao đổi với Tống Gia Thụ thêm đôi ba câu, liền nói muốn suy nghĩ biện pháp đối phó, liền tắt máy.
Mấy ngày sau đó, hắn chính là nhốt mình trong phòng làm việc, chuyện này giải quyết không xong, về sau chính là mỗi bước đi đều khó, rất nhiều kế hoạch sẽ phải điều chỉnh lại.
Huỳnh Ức My hiếm khi thấy Cường mặt mày nhăn nhó như thế, biết hắn đang gặp phải vấn đề khó, cho nên hết sức ngăn chặn những người đến làm phiền Cường.
Việc gì nếu có thể, đều chuyển qua mấy vị lãnh đạo khác xử lý, duy nhất một chuyện cô không thể thu xếp là có liên quan đến chuyện thành lập ngân hàng.
Mấy ngày này, vị cựu Giám đốc Ngân hàng Công thương Tỉnh Hoàng Quốc Việt đều qua đây tìm gặp Cường.
Chuyện thương thảo trước đó với mấy người sáng lập Quỹ Tín dụng Nhân Ái đã xong, cơ cấu vốn góp cùng phân bổ quyền lực đều được thống nhất.
Hoàng Quốc Việt bây giờ đã nghỉ việc ở cơ quan cũ, chuyển sang Bạch Hạc chuyên trách việc thành lập ngân hàng, quy hoạch tương lai ông ta sẽ đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc.
Hồ sơ xin chuyển đổi đã được gửi lên Hà Đô, còn chờ bên trên phê duyệt, nhưng miếng ngon lắm kẻ thèm thuồng, Hoàng Quốc Việt vì sợ xảy ra vấn đề thế là mấy hôm nay liên tục tìm Cường nghiên cứu biện pháp tác động.
Cường đối với việc ngân hàng nhà nước thông qua phương án thành lập ngân hàng thì tự tin có thừa, Hoàng Quốc Việt tỏ ra bất an có lẽ chỉ là do quá quan tâm nên đâm ra lo lắng mà thôi.
Những chuyện này, Cường hoàn toàn có thể hiểu được, theo đó liền chấn an họ Hoàng, nói bản thân sẽ liên hệ với Thủ tướng tác động một chút, mọi việc sẽ sớm được giải quyết theo đúng kế hoạch đề ra.
Hoàng Quốc Việt nhận được lời hứa hẹn, thế là mới yên tâm rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Cường suy nghĩ.
Kỳ thực, đối với Cường lúc này, không có chuyện gì khiến hắn lo nghĩ hơn chuyện của Điện tử Đông Thành, những thứ có liên quan đến quyền lực chính trị như thế này chưa bao giờ là thứ dễ dàng giải quyết.