Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 9: Khổ Sai.

Chương 9: Khổ Sai.



Chí không muốn ngồi tù, chỉ cần là người bình thường sẽ không muốn ngồi tù.


Ngồi tù rất có thể là một tấm bằng chứng nhận nhưng Chí không cần cái tầm bằng này, nếu có thể ra tù hắn sẽ làm được rất nhiều việc.


Trước đây Chí cảm thấy mình không có khả năng ra tù sớm, cho dù cải tạo tốt thì cũng mất một hai năm chưa kể tính cách của Chí thì khó mà cải tạo tốt cho được.


Cách ra tù sớm duy nhất là vượt ngục nhưng mà như đã nói, nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ thì Chí chắc chắn không vượt ngục, cái được không bằng cái mất.


Hiện tại khi Chí nghe đàn em nói về quan Tây, ánh mắt Chí sáng lên.


Quan Tây rất có quyền, quyền nó gấp nhiều lần Bá Kiến cùng mấy lão Hương – Lý.


Nếu có thể tiếp xúc quan Tây, để quan Tây trợ giúp mình việc Chí có thể ra ngoài sớm thành điều hiển nhiên.


Điều làm Chí lo nghĩ hiện tại là hắn không biết mình có thể giao tiếp cùng ông quan Tây hay không, quan Tây khả năng cao sẽ nói tiếng Pháp mà Chí đối với tiếng Pháp... thôi đi cũng được.


Đương nhiên ở cái thời đại này, Anh là Đế Quốc Anh trong khi Pháp chỉ là Thực Dân Pháp.


Đất nước mặt trời không bao giờ lặn như Đế Quốc Anh có tầm ảnh hưởng rất lớn, cũng không bài trừ khả năng quan Pháp cũng biết nói tiếng Anh, đây là trường hợp tốt nhất với Chí.


Chí mang theo cái suy nghĩ này mãi cho đến sáng hôm sau, suốt một đêm hắn đều ngủ không quá ngon giấc.


Chí biết tình trạng của mình không quá lý tưởng, chiều hôm qua trở thành 'Chí ca ' trong miệng đám đàn em cũng không giúp Chí ăn no.


Đồ ăn so với lúc trong phòng biệt giam thì tốt hơn một chút nhưng đối với Chí thì xa xa không đủ.


Chí cũng chưa đến mức trấn đồ ăn của đám đàn em, hắn còn chưa rẻ rách đến cái mức đó.


Đến sáng ngày hôm nay, Chí bắt đầu một ngày làm việc dài đằng đẵng, một ngày lao động khổ sai đầu tiên của hắn tại thế giới này.


Vào tù sao có thể ăn sung mặc sướng, nhất định phải lao động khổ sai.


Xiềng xích đeo vào hai tay cùng hai chân, được đưa một cái cuốc chim sau đó bắt đầu xếp hàng, từng top từng top đi tới mỏ đá.


Đập đá là nhiệm vụ chính của Chí ngày hôm nay, tất nhiên không phải toàn bộ tù phạm đều sẽ đi đập đá, có đứa phải đi vệ sinh, có đưa đi bổ củi cũng có đứa lại được 'đặc cách' làm ở phòng ăn.


Nếu không phải từ miệng Ba Beo được nghe cái chức quan 'Cặp Rằn ' thì Chí cũng sẽ hướng đến phòng ăn, ít nhất còn có thể biển thủ được chút ít.


Đêm qua ngủ không ngon, mấy ngày nay đều ăn không no, Chí nhìn qua thực sự tương đối tàn tạ.


Thời tiết lúc này mới là đầu xuân nhưng không biết vì sao năm nay rất lạnh, thời tiết này khi đi đập đá cũng sẽ không có cảm giác khổ như ngày hè nhưng Chí biết cái lạnh này sẽ hại đến phổi.


Chí thừa hiểu với người như hắn thì lá phổi quan trọng như thế nào, hắn cũng coi như là võ sĩ mà võ sĩ về cơ bản nếu phổi bị ảnh hưởng thì về cơ bản nên giải nghệ được rồi.


Một mực lao động tứ sáng đến trưa, Chí càng ngày càng cảm thấy mình nhất định phải đi khỏi cái nhà tù này đồng thời... Chí muốn giết người.


Giết người với người khác là việc chỉ dám nghĩ chứ không dám làm nhưng Chí chắc chắn dám làm.


Vừa đập đá, Chí vừa nghĩ đến Bá Kiến.


Hắn biết trong việc này có gì đó không đúng, Bá Kiến không thể đủ tầm ảnh hưởng để đẩy Chí vào trong một nhà tù có quan Tây được nhưng việc Chí đi tù thì Bá Kiến không thể thoát tội.


Bá Kiến kiểu gì cũng sẽ chết, chỉ là chết sớm hay muộn, nếu Chí có thể ra tù hắn lập tức sẽ gia tốc quãng thời gian này của Bá Kiến.


Đây cũng không phải là phim, cũng không phải Boyka mà đòi đập đá rèn luyện tăng thể lực.

Boyka ít ra còn được ăn hơn nữa thân thể người ta vốn đã tốt gấp mấy trăm lần thân thể của Chí hiện tại.

Với Chí lúc này, đập đá thật sự rất mệt, cả người đã đau lại càng đau.

Nhất là cánh tay đau như muốn đứt gãy, đôi tay cứ như không còn là của hắn vậy.


Cũng vào lúc này, Chí cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ánh mắt của hắn cũng chậm rãi xoay lại.

Theo ánh mắt của Chí nhìn đến, phía đối diện cũng không thu hồi ánh mắt lại.


Một kẻ chiều cao không hề chênh lệch với Chí, ít nhất cũng có 1m70 đang nhìn hắn.


Kẻ này không giống đàm tù khổ sai bởi trong tay hắn không cầm cuốc chim, hắn cũng không giống vừa đi lao động xong, trên người không có một chút gì gọi là mệt mỏi, bên cạnh hắn cũng có một đám người túm ba tụm năm.


Đám người kia vừa nhìn cũng biết là lũ đàn em trong đó có một tên đang không ngừng hướng về Chí mà chỉ chỉ trỏ trỏ.


Chí có thể nhìn ra được trên mặt tên kia có vài vết sẹo đồng thời khuôn mặt xưng phù cả lên, vết thương kiểu như thế kia thì Chí chẳng lạ gì, đây là vết thương do ăn đấm mà ra.


Chí không nhớ rõ khuôn mặt của ba tên tù phạm cùng phòng mình ban đầu nhưng hắn có thể đoán được đại khái tên chỉ điểm kia là một trong ba đứa bị Chí đánh.


Nắm cái cuốc chim trong tay, Chí nhếch miệng cười gằn, vết sẹo của hắn lại khẽ giật giật khiến Chí trở nên đáng sợ vô cùng.


Chí lúc này đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, vừa kêu đây không giống phim, vừa nghĩ tới Boyka thì hiện tại hắn lại thấy giống giống. Hắn hiện tại đúng là đang đi đập đá thật còn tên kia vừa nhìn cũng hiểu là cặp rằn của cái nhà giam này.

Không như lúc ban đầu chẳng hiểu gì về cặp rằn, hiện tại Chí cũng có hiểu biết tương đối.


Cặp rằn chính là đại ca của cả cái nhà tù này, chịu sai sử của quan cai ngục, vì quan cai ngục làm việc vì vậy được nhận rất nhiều ưu đãi.

Tất nhiên Chí cũng không muốn gây sự với tên cặp rằn.

Không phải Chí sợ tên cặp rằn mà là vì sau nửa ngày lao động thể lực hắn đã không còn lại gì, hai tay đau đến mức không nhấc lên nổi, hai chân còn đang bị xiềng xích.

Chí không rõ tên cặp rằn kia lợi hại như thế nào nhưng tất nhiên có luyện qua, trình độ 'luyện' chưa chắc đã cao nhưng độ máu chó cùng liều mạng nhất định phải có.

Cặp rằn chỉ là một cách gọi khác của đại ca trong tù, tuy hoàn cảnh xã hội khác nhau, thời đại cũng khác nhau nhưng các nhà tù trên thế giới tương lai cũng không thiếu mấy thằng như vậy, những thằng này đến cả Chí cũng không muốn đi va chạm cũng bởi độ máu chó của chúng nó.


Đây là những con chó điên thật sự, những con chó điên dám cắn người đến chết không quan tâm hoàn cảnh cùng tình hình ra sao.


Ở kiếp trước, nếu ở trên võ đài Chí quả thật đã đánh chết không ít tù phạm nhưng xuống khỏi võ đài độ máu chó của mấy đứa đại ca kia vẫn có thể khiến Chí cảm thấy e dè, về cơ bản những thằng lên được địa vị kia sẽ không chơi theo luật.


Chí hít một hơi thật sâu để không khí tươi mới căng tràn lồng ngực sau đó xoay người lại, tiếp tục khai thác đá.


Tên cặp rằn vẫn nhìn Chí nhưng nó cũng không có hành động gì vì vậy Chí cũng mặc kệ nhưng trong đầu cũng đã nhớ rõ khuôn mặt của hắn.


_ __ _ _ _ _


Sau khi kết thúc công việc khổ sai buổi sáng, nhìn phần cơm mình được phát, sắc mặt Chí khẽ co giật nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.


Chế độ phúc lợi trong tù so với những năm 20XX quả thật không thể so sánh nổi, ngay cả Chí vào tù ra tội không ít lần cũng không nhịn được mà chửi rủa trong lòng.

Về cơ bản đây không còn là nơi giam giữ tù nhân nữa mà là nơi lao động khổ sai, bóc lột lao động trá hình đồng thời hành hạ tù nhân đến chết, tù nhân vào đây sẽ trở thành nô lệ.


Hai chữ nô lệ này đặt tại thời đại này là vô cùng chính xác, trong mắt Thực Dân Pháp, người dân Đông Dương vốn là nô lệ.


Một bên cố gắng nuốt từng miếng cơm, đầu óc của Chí lại vận chuyển, hiện giờ mối quan tâm hàng đầu của Chí chính là làm sao cải thiện chất lượng sinh hoạt sau đó mới là ra tù.


Hắn không sợ khổ, hắn không ngại khổ, hắn cũng không tin mình sẽ bị mài chết trong cái nhà tù này nhưng hắn tin chỉ cần một mực sinh hoạt như vậy, thân thể này chắc chắn bị hoang phế, sau khi ra tù thậm chí trong người còn có rất nhiều ẩn tật, đây mới là thứ khiến Chí không chấp nhận được.