Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 10: Hổ Gầm

Chương 10: Hổ Gầm



Chí không thể nào hiểu quá rõ thời đại này vì vậy Chí vẫn luôn áp dụng cái nhìn của mình vào chính thời đại này – cái nhìn của thế kỷ 21.


Cặp rằn trong mắt Chí có thể chưa phải là thằng mạnh nhất nhà tù nhưng trên hết nó phải là thằng máu chó nhất nhưng cũng là một con chó ngoan.


Cặp rằn như một con chó săn sẽ vì chủ nhân mà điên cuồng cắn càn, sẽ là con chó nghe lời nhất của quan cai ngục.


Trong điều kiện như vậy để thay thế một thằng cặp rằn là việc rất khó, cho dù Chí có thể đấm vỡ mặt thằng cặp rằn hiện tại thì sao?, địa vị cặp rằn không phải do đó mà quyết, cái địa vị này ở trong tù đến từ sự hậu thuẫn của chính nhân viên nhà giam, đến từ chính quan cai ngục.


Chỉ có thằng ngu mới đi đánh cặp rằn trừ khi bị dồn đến đường cung bởi nếu dám động cặp rằn chính là tát vào mặt ông quan cai ngục, khi đó không chỉ bị cặp rằn trả thù mà còn bị bọn bobo nhìn chằm chằm.


Chí hiện tại mới chỉ mất nửa cái mạng nhưng nếu không tính toán thật kỹ thì có khi mất cả cái mạng thật.


Chí hướng về địa vị của thằng cặp rằn nhưng không thể đi con đường nắm đấm trừ khi chính miệng quan cai ngục nói ra điều kiện này.


Nếu nói cặp rằn là một con chó săn trung thành của quan cai ngục như vậy trong trường hợp bình thường quan cai ngục sẽ không đổi chó săn nhưng tất chỉ là trường hợp bình thường.


Chí suy nghĩ một chút, trong đầu lóe lên linh quang.


_ _ __ _ _ _


Tù khổ sai thực sự rất khổ, buổi sáng làm việc đến mệt lử, được cấp một phần ăn không đủ lót bụng sau đó buổi chiều tiếp tục đi làm việc hơn nữa lượng công việc căn bản không giảm.


Đến chính Chí còn chẳng hiểu bọn hắn đập nhiều đá như vậy để làm gì?.


May mắn là tên cặp rằn cũng chỉ đến đây vào buổi sáng coi như xác nhận cái gì đó, suốt cả buổi chiều hắn đều không xuất hiện.


Đến khi mặt trời xuống núi, Chí mới lê cái thân mệt mỏi về đến phòng giam, khi đó hắn đã nằm vật ra giường đá.


Cũng may lúc này Chí cũng có đàn em, hai tên đàn em Tư Lê cùng Sáu Nghị rất biết điều, lập tức vì đại ca đấm lưng bóp chân.


Thú thật hai tên này cũng mệt đến mức thở không ra hơi nhưng vẫn phải cắn răng mà nhịn xuống, đây là vấn đề địa vị trong tù.


Ba Beo rõ ràng có địa vị cao hơn hẳn hai tên Tư Lê cùng Sáu Nghị, cái việc đấm bóp này còn chưa đến hắn phải làm.

Lúc này Ba Beo lại gần giường đá, khẽ nói vào tai Chí.


"Chí ca, mấy thằng đàn em của cặp rằn hôm nay tìm đến em hỏi tình huống của đại ca ".


Chí nghe vậy mới quay đầu nhìn Ba Beo, ánh mắt híp lại.


"Hỏi về tao?, thế mày nói với bọn nó thế nào? ".


Ba Beo nghe Chí hỏi liền đáp.


"Em cũng không dám nói nhiều về đại ca, chỉ nói đại ca hôm qua mới vào nhà giam, em nào biết cái gì? ".


"Chúng nó lại hỏi em hôm qua sao không dạy dỗ đại ca một trận ".


Ba Beo nói đến đây hơi ngập ngừng một chút nhưng thấy sắc mặt của Chí vẫn như cũ, Ba Beo vội nói tiếp.


"Em lúc đó đáp ngày hôm đó trở về mệt như chó, vừa về đến phòng giam chỉ muốn nằm vật ra mà ngủ, chúng nó nghe vậy cũng không thôi không hỏi tiếp ".


Ba Beo ở trong tù quả thật có địa vị ít nhất có chỗ đứng.


Tuy không thể so sánh với cặp rằn nhưng đám tù nhân trong cái nhà giam này vẫn có rất nhiều thằng kiêng kỵ Ba Beo.


Ba Beo tuy lùn nhưng nhanh vô cùng, nhanh như con beo rừng vậy hơn nữa Ba Beo còn có một bộ cước pháp cổ truyền từ thời ông cố nội, rất là lợi hại, trong tù cũng không có mấy tên có thể thắng được Ba Beo.


Ba Beo ngày hôm nay lựa chọn nói thật với Chí cũng vì điểm này, chí ít Ba Beo cảm thấy cặp rằn không thể đánh bại mình như cách Chí đánh bại mình.


Ba Beo có luyện qua, cặp rằn cũng có luyện qua.


Cặp rằn đánh nhau cực kỳ hung ác, sức vóc cũng hơn Ba Beo nhiều, Ba Beo cùng cặp rằn cũng có vài lần động võ, Ba Beo đều thua trận nhưng cũng khiến cặp rằn kiêng nể không thôi.


Lấy mình làm thước đo rồi so sánh giữa Chí cùng thằng cặp rằn, Ba Beo đương nhiên biết ai lợi hại hơn.


Cường giả vẫn luôn đáng được tôn trọng đặc biệt là trong nhà tù nơi đen ăn đen, trắng ăn trắng, mọi thứ đều được giải quyết một cách trực tiếp nhất.


Chí nằm trên giường, hắn cũng không quá quan tâm thằng cặp rằn muốn làm cái gì, đến cả tên thằng cặp rằn là gì thì Chí cũng chưa từng đi hỏi, Chí chỉ cần biết nó là thằng cặp rằn là được, biết thêm tên nó cũng chẳng để làm gì.


Tên đã như thế, Chí càng không thèm quan tâm võ nghệ của thằng cặp rằn cao thấp ra sao, đến từ nhà nào.


Chí chỉ quan tâm cái ô của thằng cặp rằn mà thôi.


"Ba chúng mày nghe kỹ, tao dạy chúng mày một đoạn thơ, ngày mai chúng mày vừa đi vừa đọc, không cần đọc to rõ ràng nhưng để mấy thằng bên cạnh nghe thấy là được, nếu chúng nó hỏi thì bọn mày dạy cho chúng nó học, hiểu chưa? ".


Ba Beo – Sáu Nghị cùng Tư Lê quả thật không hiểu gì cả, cả ba thậm chí còn không biết chữ nào có biết đọc thơ tuy nhiên Chí nằm đó, nhìn thấy ánh mắt của Chí cả ba tên không dám nói không.


Chí thấy chúng nó gật đầu, ánh mắt của Chí nhắm lại như đang suy tư sau đó mở miệng.

"Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. "


Chí không có ý định đọc hết cả bài thơ, mấy thằng thuộc hạ căn bản không nhớ được vì vậy chỉ có thể để chúng nhớ từng đoạn từng đoạn.



Bài thơ nhớ rừng này sáng tác năm nào thật ra Chí không nhớ, Chí chỉ biết tác giả gọi là Thế Lữ hơn nữa hoàn cảnh sáng tác... có lẽ cũng trong cái niên đại này.


Chí không quá yêu thích thơ Việt Nam, đại khái là đọc không hiểu được tuy nhiên không phải toàn bộ thơ Việt Nam hắn đều không yêu thích chí ít bài Nhớ Rừng này không phải.



Ba tên đàn em đầu óc cũng không quá tốt, học cả buổi tối mới có thể thuộc được vài câu thơ nhưng mà ngay cả thế cả ba cũng không nhịn được mà yêu thích bài thơ này.


Ba người không thể nào hiểu được cái gì là biện pháp ẩn dụ, mượn vật tả người nhưng cả ba lại có thể cảm nhận được bài thơ này không tầm thường, trong từng câu thơ đều có một loại bễ nghễ, một loại khinh thường cùng cao ngạo của loài chúa sơn lâm.


Thơ lấy người làm chủ thể, ba tên tù phạm cho dù không thuộc cũng không nghe qua mấy bài nhưng cũng không cảm thấy hiếm lạ.


Thơ lấy hổ làm chủ thể, vừa nghe đã có một loại cảm giác bá đạo, có một loại cảm giác đặc biệt hơn người hơn nữa còn có cả sự cảm thông cùng đồng cảm.

"Gặm Một Khối Căm Hờn Trong Cũi Sắt.
Ta Nằm Dài Mong Ngày Tháng Dần Qua "


Một câu này chẳng phải cũng giống như trong tù sao?.


Ba tên đàn em càng đọc càng thích, càng học thuộc lòng càng nhập tâm.


Nhìn thấy biểu hiện của ba người, Chí mới nhẹ cười.


"Đây không phải toàn bộ bài thơ, đợi chúng mày khắc ghi trong đầu, đêm mai tao lại đọc xuống một đoạn ".


Chí biết chẳng bao lâu sau trong cái nhà tù này sẽ có tiếng hổ gầm thét vang trời.


Cái xiềng xích bé tạo này làm sao có thể nhốt lại loài chúa sơn lâm?.