Chương 7: Lão Đại – Nguyễn Trương Văn Chí.

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 7: Lão Đại – Nguyễn Trương Văn Chí.

Chương 7: Lão Đại – Nguyễn Trương Văn Chí.



Lão đại tuy không hiểu cái câu tiếng Anh kia nghĩa là gì nhưng vẫn có thể nhìn ra tính khiêu khích rất lớn từ động tác của Chí.


Lão đại tức quá hóa cười, khuôn mặt càng thêm dữ tợn.


"Thằng chó, mày muốn chết ".


Lão đại đúng là có tập qua võ, thân hình nhảy bật lên khỏi giường đá sau đó lao đến chỗ Chí.


Thân hình lão đại không cao, tốc độ lại tốt dẫn đến lão đại trở nên cực kỳ nhanh nhẹn bất quá.. cũng chỉ trong mắt người khác.


Chí đứng nguyên tại chỗ, cả cơ thể co lại, trọng tâm hạ thấp xuống, hai cánh tay nâng lên sau đó gập lại, sống lưng khẽ cong, hai tay che mặt, hai quyền nắm thật chặt.


Qua khe hở của hai cánh tay, Chí nhìn chằm chằm lão đại, ánh mắt lão đại như con chó điên vậy.


Ánh mắt của Chí cực kỳ lạnh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.


Hiện tại thể lực của Chí không có quá nhiều, bản thân hắn rất đói vì vậy hắn cũng không muốn tốn thể lực với đám người này, nhất định phải giải quyết nhanh một chút.


Chỉ thấy lão đại lao tới, vung chân hết sức đá vào mạn sườn của Chí, lúc này Chí đơn giản chỉ nâng đùi lên.


Mũi chân của lão đại đá thẳng vào đùi Chí khiến lông mày hắn hơi nhăn lên nhưng theo đó Chí cũng nghiêng vai tung ra một đấm.


Một đấm hướng thẳng vào cằm của lão đại, một đấm quá nhanh, nhanh đến mức lão đại chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua.


Chí tung ra một đấm trực diện, nếu đây là đài Boxing, sau một đấm này trọng tài nhất định sẽ chạy ra ngăn cản Chí sau đó bắt đầu đếm số nhưng rất xui xẻo cho tên lão đại là nơi này không có trọng tài.


Một đấm hướng vào phần cằm, đại não của tên lão đại đã chết lâm sàng, hắn bị choáng.

Theo đó Chí vung chân, dùng lực cả người dồn vào một cú đá này, trả lão đại nguyên cú đá vào mạn sườn.


Lão đại còn chẳng rên được một tiếng, cơ thể hắn như một bao cát bị Chí đá bay đi.


Cái gọi là 'có nghề' thật ra rất buồn cười.


Tập qua võ sau đó ra ngoài xã hội đánh nhau vài trận, có kinh nghiệm liền sẽ biến thành có nghề.

Đáng tiếc cái nghề này ở trước mặt Chí chẳng ra làm sao cả.


Chí ở kiếp trước chính là võ sĩ chuyên nghiệp, sàn đầu của hắn không phải ở trước mặt vạn vạn khán giả, không phải công chiếu trên truyền hình mà là nhà tù.


Chí biết nếu các trận đấu trong tù kia có thể lên truyền hình thì chính hắn có khi cũng thành Yuri Boyka hơn nữa là phiên bản Yuri BoyKa cao 1m98.


Quay lại vấn đề chính, sau khi giải quyết lão đại, Chí bắt đầu vung vẩy bàn tay cùng chân mình, hắn thực sự bị đau.


Siêu sức mạnh cho Chí sức mạnh của kiếp trước nhưng dạng năng lực này cũng không toàn năng, hiện tại Chí cảm nhận rõ ràng nhất.

Đầu tiên vẫn là vấn đề lấp đầy cái bụng, Chí tin tưởng chỉ cần cho hắn đầy đủ đồ ăn vậy hắn sẽ đạt được sức mạnh kiếp trước nhưng qua một trận chiến này Chí hiểu rõ hơn một chút.

Sức mạnh kiếp trước càng giống với lực nâng, lực đá, lực tay, lực chân....nhưng thân thể này vẫn là của Chí, một anh tá điền bình thường.

Chỉ cần có học qua một chút vật lý liền phải hiểu nguyên lý lực phản hồi.

Trạng thái của Chí lúc này rất không khoa học, hắn như một chiếc xe đạp có thể phóng với tốc độ của siêu xe vậy.

Đồng nghĩa với đợi đến khi Chí khôi phục sức mạnh đỉnh phong,hắn tung một nắm đấm vào địch nhân thì chính cánh tay của Chí cũng phế, đây tuyệt đối không phải trò đùa.


Dạng như lão đại vừa rồi, kiếp trước Chí nhìn còn không them nhìn, tuyệt đối một đấm giải quyết một đứa, một đấm thẳng vào hàm cũng có thể đánh chết luôn không biết chừng.

Dạng tôm tép này hiện tại vậy mà có thể gây đau đớn cho hắn?, những chỗ va chạm đều đã bắt đầu xuất hiện vết bầm tím?.


Thân thể này vẫn quá kém, nhất định phải rèn luyện rất nhiều rất nhiều mới có thể tạm được Chí chấp nhận.


Chí cũng không cầu được như kiếp trước bởi Chí không tin mình có thể đạt độ cao kiếp trước, chênh lệch chiều cao cùng cân nặng đã là thứ không thể vượt qua.


Làm sao để hai người cùng trình độ, một người cao 1m75 thắng một người cao 1m 98 trong điều kiện tương đương?, đây là việc không thể nào.


Chí không có yêu cầu cao thế nhưng ít nhất đánh người xong cũng phải không thấy đau chính mình đã.


"Mày muốn lên luôn không? ".


Chí hướng về tên đấm lưng mà hỏi, tên đấm lưng từ xưa đến nay vốn nghĩ đại ca mình đã mạnh lắm, võ nghệ đầy mình vậy mà không chịu được hai chiêu của Chí thì lập tức kính sợ vô cùng hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng phải nhân vật gì, làm sao còn dám hống hách.


Tên đấm lưng cũng thuộc dạng thông minh cùng ranh mãnh, lập tức đứng lên.


"Tiểu đệ nào dám, tiểu đệ nào dám, đại ca mời ngồi, đại ca mời ngồi ".


Chí nghe tân đấm lưng nói vậy thản nhiên đi đến giường đá rồi ngồi xuống, một chân duỗi ra, một chân thả thõng xuống đất.


"Đấm chân đi ".


Tên đấm lưng ngây ra vài giây sau đó lập tức vâng vâng dạ dạ, bắt đầu làm công việc của mình.


Lúc này Chí mới nhìn về phía hai tên tù phạm còn lại, thấy một tên còn ôm mặt rên rỉ không thể đứng lên, một tên thì đã bất tỉnh nhân sự, cả người nằm sát góc tường, Chí cũng mặc kệ.


Hưởng thụ có kẻ đấm chân cho mình, Chí nghiêng người dựa vào tường, Chí lúc này cũng phải nghĩ một cái tên.


Chí chỉ gọi là Chí, không có họ.


Tất nhiên Chí có khả năng có họ nhưng mà từ xưa đến nay chẳng ai gọi họ hắn, chính hắn cũng không biết dẫn tới Chí hiện tại cũng không biết, chung quy là không quan trọng.


Chí cần một cái tên, hắn cũng rất nhanh chọn xong tên của mình.


Mẹ nuôi của hắn gọi là Trương Nguyễn Gia Hương.

Cái tên này của mẹ nuôi có rất nhiều ý nghĩa đặc biệt là hai họ Trương – Nguyễn.

Đây không phải họ kép, theo lời mẹ nuôi nói thì họ kép rất hiếm hơn nữa chủ yếu chỉ ở Trung Quốc còn họ của mẹ nuôi là do hai họ ghép lại, một họ đằng nội một họ đằng ngoại.


Họ Trương là một họ lớn ở trong miền Nam hơn nữa gốc rễ rất lớn, theo mẹ nuôi nói thì họ Trương của nàng cũng không phải họ thuần Việt mà là từ Trung Quốc, rất nhiều người họ Trương là Hoa Kiều sống tại miền Nam Việt Nam bất quá vài trăm năm đi qua, họ Trương cũng thành một thị tộc lớn trong miền Nam.


Có một phần rất lớn người họ Trương vẫn coi mình là Hoa Kiều, hướng về phía Trung Quốc.

Có một phần rất lớn khác đã coi mình là người Việt Nam, không quá quan tâm tới Trung Quốc.


Phần còn lại của họ Trương thuộc dạng đứng giữa, không quá nghiêng về bên nào.


Mẹ nuôi của Chí cũng chưa từng nói mình là Hoa Kiều, hơn nữa từ rất nhiều tác phẩm văn học mà mẹ nuôi sưu tầm, Chí hiểu mẹ nuôi thuộc dạng thứ hai của họ Trương.


Họ Trương là một họ lớn thì họ Nguyễn càng lớn hơn.


Họ Nguyễn là họ lớn thứ 7 của châu Á hơn nữa còn rất nổi tiếng trên thế giới đặc biệt là ở Mỹ, cứ 10 người gốc Việt thì có 8 người có chữ Nguyen, không nổi tiếng cũng khó.


Trên Reddit thậm chí không thiếu các Topic hỏi về vấn đề Nguyen này, có người hỏi cách đọc cách phát âm, có người hỏi vì sao Việt Nam toàn Nguyen, có người hỏi lịch sử... chung quy cái chữ Nguyen này rất nổi tiếng.


Họ Nguyễn đã không còn là một thị tộc nữa mà là họ của quốc gia, là dòng họ đại diện cho đất nước Việt Nam.


Chí đã không có họ, hắn liền lấy cả hai họ của mẹ nuôi tức Trương Nguyễn.


Chí cũng biết tên của người Việt Nam còn mang theo tên đệm.


Vào trước những năm 90 thì con trai phần lớn sẽ lấy đệm là Văn, con gái lấy đệm là Thị.


Nhập gia tùy tục, hắn lấy đêm là Văn, tên là Chí.


Nghĩ đến cái tên Văn Chí này bản thân Chí cũng cảm thấy rất không tệ bởi vì trong lịch sử Việt Nam cũng có một nhân vật lấy chữ Văn làm đệm, một nhân vật có tầm ảnh hưởng đến cả lịch sử nhân loại, một người lấy tên Văn Ba.


Quyết định xong, từ giờ phút này hắn gọi Nguyễn Trương Văn Chí.