Chương 6: Đi Đường Quyền

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 6: Đi Đường Quyền

Chương 6: Đi Đường Quyền



Chí bị giam ở khu biệt giam trong vòng năm ngày.


Khu biệt giam đương nhiên không tốt đẹp gì, tuy Chí không bị đám popo thẳng tay đánh đập nhưng cơ bản thức ăn cùng nước uống đều bị hạn chế, mỗi ngày chỉ có một bữa tối hơn nữa bất kể đồ ăn và thức uống đều không ra làm sao cả.


Chí kiếp trước cũng không phải loại người chỉ biết hưởng thụ nhưng hắn cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi hắn mới sống trong cái hoàn cảnh tệ như này.


Ưu điểm duy nhất của cái phòng giam biệt lập này là rộng rãi, ít nhất còn hơn cái phòng giam cũ bốn người của Chí.


Trong năm ngày nay, ban đầu Chí còn muốn hoạt động một chút nhưng rất nhanh từ bỏ.


Hắn đói, phi thường đói, lựa chọn tốt nhất chính là cứ nằm như vậy bảo trì thể lực đến khi được kéo ra khỏi cái phòng biệt giam này.




Trong mấy ngày tại khu biệt giam không thể hoạt động thể chất, Chí bắt đầu hoạt động đầu óc.


Kiếp trước, Chí có một thể chất được gọi là quái vật, Chí cũng không thích dùng não để suy nghĩ quá nhiều nhưng không có ý nghĩa là hắn không có đầu óc, không có đầu óc hắn đã sớm chết, cũng không leo lên được địa vị như kiếp trước, lại thêm ‘siêu trí nhớ’, Chí nghĩ tới rất nhiều thứ.



Chí không đam mê lịch sử càng không có thời gian đi tìm hiểu lịch sử nhưng Chí nhớ rõ tác phẩm Chí Phèo được Nam Cao sáng tác vào năm 1941.


Biết được thời gian sáng tác của Nam Cao thì Chí cũng đoán được hiện tại là năm nào, đại khái sẽ trước 1941 vài năm, tất nhiên cụ thể thế nào Chí cũng không rõ.


Thời điểm trước năm 1941 có gì đặc biệt?.


Chí không nhớ được bất cứ sự kiện nào ngoại trừ Chiến Tranh Thế Giới

Chỉ cần là người Mỹ có bỏ công sức cùng thời gian tìm hiểu một chút nhất định phải nhớ mốc thời gian này.


Không phải Mỹ chịu bao nhiêu đau khổ mà là vì đất nước này ăn đầy bồn đầy bát, là quốc gia thắng lớn nhất trong Chiến Tranh Thế Giới.


Trong phòng biệt giam, Chí nghĩ rất nhiều.


Chiến Tranh Thế Giới thứ nhất thì quên đi, chắc chắn đã bỏ lỡ.

Chiến Tranh Thế Giới thứ hai... có lẽ còn chưa đến dù không quá chắc chắn nhưng Chí vẫn cảm thấy khả năng này rất lớn.

Thân là nước thuộc địa của Pháp, thời điểm Chiến Tranh Thế Giới nổ ra, Việt Nam không thể không chịu ảnh hưởng hơn nữa Chí cũng nhớ rõ thời điểm này là thời điểm phát xít Nhật muốn nuốt gọn châu Á, đá đít Pháp ra khỏi Đông Dương.


Loại trang phục mà đám popo canh ngục đang mặc rõ ràng không liên quan gì đến Nhật Bản, như vậy thì Chí cảm thấy hắn còn thời gian.


Chí không có năng lực thay đổi thế giới mà có năng lực thì hắn cũng không đi thay đổi thế giới.


Chí không có năng lực để tham dự vào chiến cuộc Chiến Tranh Thế Giới thứ 2 mà có năng lực thì hắn cũng không đi tham dự.


Hiện tại Chí đang nghĩ làm cách nào để thu lợi lớn nhất trong sự kiện này.


Nghĩ cũng buồn cười, một thằng tá điền 20 tuổi còn đang ngồi tù chưa biết ngày ra vậy mà đã nghĩ vớt chỗ tốt trong sự kiện chiến tranh lớn nhất lịch sử nhân loại.


Hai tay chắp sau gáy, lưng dựa vào tường lạnh, Chí cũng bất giác bật cười.


Cũng vào thời điểm này, Chí có thể nghe được tiếng bước chân vang lên cùng âm thanh của xiềng xích va chạm lẫn nhau.


Nụ cười trên mặt Chí càng thêm tươi, Chí biết cái đám popo kia đến để kéo hắn ra khỏi phòng biệt giam.


_ _ _ _ __


Chí không phải Michael Scofield mà còn chăm chăm quan sát địa hình nhà tù để trốn ra ngoài bất quá Chí quả thật cũng nhìn một chút.


Qua sự quan sát của hắn, Chí tin tưởng nếu hắn đoạt được súng đồng thời để thân thể này tốt lên một chút, trong điều kiện thể lực tràn đầy... hắn có tự tin vượt ngục thành công.


Tất nhiên đấy chỉ là suy nghĩ trong đầu của Chí, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không vượt ngục.


Cái thời đại này Chí hiểu rất rõ, vào tù ra tội là việc thường xuyên hơn nữa ngồi tù còn không phải thước đo đánh giá con người như rất nhiều năm sau.


Đông Dương những năm nay thế nào thì Chí không biết nhưng thập niên 70-80 thậm chí 90 ở Mỹ đều như vậy, ngồi tù còn giống một dạng chiến tích, một dạng huy chương trong thế giới ngầm, bản thân nếu không có vài năm ngồi trong tù, ra xã hội có khi còn bị khinh thường.


Thời kỳ hoàng kim của thế giới tội phạm không phải chỉ có cái danh hão.


Chí trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man, chẳng biết tại sao sống lại trong thân thể này đại não của hắn càng ngày càng chăm chỉ, càng ngày càng chịu vận động.


Đại não vận động còn thân thể cũng không chịu kém, cứ đi vài bước lại có mấy thằng popo cầm dùi cui đánh vào người Chí, thân thể 'vận động' là điều đương nhiên.


Chí bị bốn tên popo áp giải đến một phòng giam mới, khi cửa phòng giam vừa mở ra, Chí lập tức bị đẩy vào trong.


Tên popo thấp hơn Chí cả một cái đầu, sức lực cũng chẳng ra làm sao, cho dù hắn đẩy từ phía sau Chí cũng chỉ khẽ nhích thân một chút sau đó chậm rãi bước vào trong phòng giam.


"Tù nhân mới, từ này nó là bạn tù của chúng mày, chúng mày liệu mà dạy dỗ nó lễ phép ".


Tên popo vừa đẩy Chí lúc này lớn giọng lên tiếng sau đó còn không quên hướng về Chí hừ lạnh một tiếng, theo tiếng hừ này cánh cửa phòng giam cũng đóng sầm lại.


Chí bước vào bên trong, nhìn một lượt khắp phòng giam.

Phòng giam này rộng hơn phòng giam cũ của hắn cũng sạch sẽ hơn, đại khái chỉ còn mùi chuột chết chứ không còn mùi trứng ung.


Phòng giam này có ánh sáng tương đối tốt, dưới ánh chiều tà chiếu xuống Chí vẫn có thể nhìn được chúng bạn.


Chí nhìn các bạn tù đầy thân thương, đám bạn tù cũng dùng ánh mắt thân thương không kém nhìn Chí.

Lúc này Chí cũng đánh giá được một phòng giam nơi này sẽ sắp xếp bốn người, dù sao 'nhà cũ' như thế mà 'nhà mới' cũng không khác gì.


Ba tên tù phạm lúc này đều đang ngồi trên giường đá hơn nữa vừa nhìn đã thấy là tổ hợp chặp ba kinh điển trong nhà tù.


Tổ hợp chặp ba kinh điển có nghĩa là một đứa làm trùm sẽ ngồi giữa, một đứa ở đằng sau đấm lưng, một đứa khác ngồi bóp chân đồng thời miệng không ngừng nói chuyện, đây chính là tổ hợp chặp ba trong ký ức của Chí.


"Thằng kia, mày tên gì, thấy đại ca còn không ra chào hỏi? ".


Tên bóp chân ngồi ngoài cùng lên tiếng, hống hách vô cùng.


Chí nhìn hắn như nhìn thằng đần sau đó lại nhìn tên đại ca.


Đại ca tương đối lùn, khoảng 1m60.


Chí cũng không biết bằng cái phép màu nào để bản thân Chí có thể cao đến 1m75 ở cái thời đại này?.

Ban đầu Chí còn nghĩ thân thể này lùn nhưng mà hiện tại hắn hiểu được là cái thời đại này không cao.

Tên đại ca không có vết sẹo nào trên mặt nhưng khuôn mặt cũng chẳng thuộc dạng hiền lành gì, ánh mắt của hắn cũng có tính công kích hơn hẳn những kẻ còn lại.


Chí đảo mắt nhìn qua tay chân hắn, thân thể rất gầy nhưng bắp tay cùng bắp chân không lộ ra xương, đánh giá sơ bộ cho Chí cảm giác thân thể đối phương tương đối 'chắc', là dân có nghề.


Nghĩ đến mấy chữ 'dân có nghề', Chí cảm thấy buồn cười sau đó lại nhếch miệng một cái.


Theo cái nhếch miệng này triệt để thành sợi dây dẫn nổ.


Chỉ thấy thằng đấm lưng cũng dừng tay lại, thằng bóp chân thì đứng bật dậy, thằng đại ca thì híp cả mắt lại.


Thằng bóp chân đóng vai trò phát ngôn viên chính, tiến thẳng tới chỗ Chí, bước đi đúng là cũng có vài phần hổ báo.


"Thằng này láo, tao gọi mà mày không trả lời, muốn chết phải không? ".


Chí từ trên cao nhìn xuống như nhìn thằng đần, hắn vươn tay ra.


Chí xuất thủ không thể báo trước, bàn tay nắm lấy vạt áo tên trước mặt rồi dùng lực kéo mạnh về phía mình sau đó tay phải nắm lại rồi vung ra.


Một đấm lệch mặt, thằng bóp chân ngã rầm xuống đất, ôm mặt rên rỉ không thôi.


Chí dùng ánh mắt hướng về tên đại ca, dùng ngón tay ngoắc ngoắc.


"F*ck Yo*r Mom".