Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 4: Mẹ Nuôi

Chương 4: Mẹ Nuôi



Quầng sáng nói chuyện rất đáng ăn đòn, thực sự làm người ta có cảm giác muốn đánh nó.


Tưởng tượng quầng sáng rất giống dạng như 'Các ông đã nhìn thấy cậu vàng bao giờ chưa mà biết nó thế nào? ".


Kiểu nói như vậy ra ngoài không ăn đòn mới là lạ nhưng đúng là chưa ai nhìn thấy cậu vàng thật.


Hắn quả thực không nhớ ra tên mình, hắn cũng không nhớ mình chết như thế nào, hắn biết trong đầu mình thiếu mất một đoạn ký ức vì vậy hắn tạm tin quầng sáng.



"Ngươi nói ta đã chết vậy hiện tại... ta sống lại? ".


Hắn bắt đầu ngẫm nghĩ một chút, nhấm nuốt từng lời nói, sắp xếp câu chữ trong đầu sau đó khó khăn lại nói ra một câu.

"Dạng như tá thi hoàn hồn? ".


Phục sinh, sống lại, từ cõi chết trở về, mấy thứ này không xa lạ gì với hắn, ở nước Mỹ dạng ngôn luận này đầy ra đó..


Nói phục sinh hay sống lại đơn giản nhất chính là mấy lá bài Monster Rebond, Call Of The Haunted ở bài Magic hay như trong truyện tranh Marvel hay DC Comic cũng không hề thiếu mấy cảnh này.


Về phần sống lại ở một thân thể khác, giữ nguyên ý thức của mình... hắn cũng chỉ nghĩ ra một câu nói kia.


Nói ra một câu 'Tá Thi Hoàn Hồn', hắn ngẫm nghĩ một chút lại mở miệng.


"Hay lại như mấy bộ Isekai của Nhật Bản? ".


Văn hóa Nhật Bản có tầm ảnh hưởng rất rộng, nước Mỹ đương nhiên cũng trong tầm ảnh hưởng của văn hóa Nhật Bản, hắn cũng không thể nói mình không bị ảnh hưởng chỉ là không quá yêu thích mà thôi.


Trong văn hóa Nhật Bản, trừ Jav ra thì nổi tiếng nhất với hắn chỉ có Pokemon cùng Yugi-Oh, hắn cũng chưa từng đọc một bộ Isekai nào của Nhật Bản nhưng hắn đại khái cũng biết dạng motip truyện này.


Ở phía kia, quầng sáng nghĩ nghĩ một chút sau đó đáp.


"Theo ngươi nói thì đúng là có vài phần tương tự ".


Quầng sáng nói thế, hắn lại gật đầu coi như chấp nhận, tiếp theo hắn bắt đầu hướng về phía quầng sáng hỏi câu quan trọng nhất.


"Vì sao lại chọn ta?, ta lại phải bỏ ra cái gì? ".

Người chết trên đời này nhiều lắm, hắn cũng không cảm thấy mình có gì đặc biệt, ít nhất giỏi hơn hắn mà chết có khối người.

Nếu chỉ đơn phương sống lại, Chí sẽ mơ mơ hồ hồ mà sống lay lắt, hắn không phải kiểu người thích chấm dứt mạng sống của mình.

Nhưng nếu quần sáng xuất hiện vậy thì vấn đề thay đổi, có người phía sau để hắn sống lại.

Chúa, thượng đế, phật tổ,thánh thần, đáng tạo hoá hay bất cứ thứ xưng hô gì tương tự như thế cũng được, Chí không quan tâm lắm, Chí chỉ biết trên đời có vay có trả.

Đối phương lại muốn hắn bỏ ra cái gì?



Tất nhiên trong lòng Chí cũng không có bao nhiêu cảm kích với vầng sáng kia, hắn không phải là người thích chấm dứt sinh mạng mình nhưng hắn cũng coi sinh tử rất nhạt, nói trắng ra nếu phải chết hắn cũng không sợ chết.

Hắn sống một đời, cũng đủ mệt rồi, cũng thấy nhiều người chết, bàn tay này đã sớm nhuốm máu,bẩn chẳng thể bẩn hơn, có vay thì có trả, cho dù ngày nào đó hắn có bị bắn chết ngoài đường hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, cũng không có không cam tâm.


Nếu cho hắn sống lại là chính hắn, cho hắn làm lại từ đầu có lẽ hắn còn để ý, còn trân trọng nhưng nếu sống lại là một người khác, ở một thế giới khác... hắn lại không cảm thấy có quá nhiều ý nghĩa.


Tùy vào câu trả lời của quầng sáng, tùy vào cái giá mà hắn phải đánh đổi, hắn sẽ làm ra lựa chọn.


Cùng lắm bụi về với bụi, đất về với đất, hắn không thích tự tìm đến cái chết, với hắn đây là nhu nhược nhưng đây là một thân thể mới, một thế giới mới, một thế giới chẳng quan hệ con khỉ gì đến hắn.

Vầng sáng cho hắn một mạng vậy hắn trả cái vầng sáng này một mạng, rất công bằng.



Quầng sáng nhìn về phía hắn sau đó nói một câu mà hắn căn bản không thể ngờ tới.


"Là vì mẹ nuôi ngươi "


Thân hình Chí bõng run lên bần bật, ánh mắt bỗng chốc thay đổi như loài dã thú săn mồi, hắn nhìn về phía vầng sáng như muốn xé thứ bên trong ra làm trăm ngàn mảnh.



"Vì mẹ nuôi ngươi, nàng muốn ngươi hảo hảo sống một đời ".

Câu nói tiếp theo của vầng sáng lại làm Chí bỗng an tĩnh hơn không ít, mẹ nuôi hắn đúng là hy vọng để hắn hảo hảo sống một đời, cũng đừng mệt mỏi như trước đây nữa.

Mẹ nuôi hắn hay nói, ở Việt Nam có loài hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng nói hắn giống hoa sen.

Mà hắn khi đó chỉ cười, hắn muốn nói với nàng, hắn không giống nhưng chung quy vẫn im lặng.

Chí cũng không đi hỏi mẹ nuôi là ai, không lại đi quan tâm vầng sáng, hắn cư như tự vây mình trong những mảng ký ức sáng tối của bản thân.

Hắn nhớ mẹ nuôi.


Hắn là người Việt hoặc đúng hơn là Việt Kiều, cha hắn là người Mỹ, mẹ hắn là người Việt vấn đề là hắn hận chết cha mẹ hắn, thà không sinh hắn ra trên đời còn tốt hơn nhiều lắm.

Gia đình hắn không êm ấm, không hạnh phúc, không giàu có.

Gia đình hắn có tiếng mắng chửi, có đòn roi của cha, có tiếng kêu gào bất lực của mẹ.

Hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sau đó năm 12 tuổi, hắn giết người, người đầu tiên hắn giết là cha mình.

Khi đó hắn đang là tuổi vị thành niên lại được pháp luật phán phòng ngự chính đáng, cũng không có vấn đề gì.

Mẹ hắn sau đó tái hôn, cuộc sống của mẹ hắn tốt hơn nhiều nhưng cuộc sống của hắn vẫn thế, hắn trở thành cái gai trong mắt của bà ta, với bà ta, thà rằng không có hắn thì tốt hơn nhiều lắm.

Ai lại muốn lưu giữ một kẻ giết người trong nhà mình?.

Cuối cùng, năm 14 tuổi hắn không chịu được, bỏ nhà ra đi, bước trên một con đường không quay đầu được.

Hắn trên con đường kia càng đi càng xa mãi đến năm 28 tuổi, hắn gặp mẹ nuôi.


Mẹ nuôi là người đầu tiên cho hắn biết cảm giác thế nào là một gia đình.


Vào cái giây phút hắn cứ nghĩ cả thế giới quay lưng lại với mình... thì chí ít còn một người đối xử tốt với hắn, cho hắn biết thế nào là tình thương.


Hắn như một con thú hoang bị thuần hoá vậy, đến chính hắn cũng rất khó tin tưởng.


Hắn khi đó có rất nhiều thứ, có tiền bạc, có danh vọng, có địa vị, có cả đàn bà, đếm không hết nhân tình.

Hắn khi đó chỉ không có cái gọi là thân tình, trái tim của hắn đã sớm bị ai đó khoét một lỗ không thể lành lại.



Mẹ nuôi hắn rất đặc biệt, mẹ nuôi hắn 40 tuổi nhưng nàng nói nàng 18 hắn cũng tin.

Mẹ nuôi cho hắn xem chứng minh nhân dân cùng căn cước, xem cả ảnh mẹ nuôi thời còn ở Việt Nam, có từng mốc từng mốc thời gian rõ ràng nhưng hắn y nguyên vẫn nghĩ mẹ nuôi hắn 18.

Bất kể mẹ nuôi 40 tuổi hay 18 tuổi thật ra cũng không quan trọng.

Quan trọng là hắn tìm được một nơi bình yên giữa cái cuộc đời đầy mệt mỏi, giữa cái nhân thế đầy hắc ám này.

Cũng ở trong cửa tiệm kia, hắn học cách đọc sách, bình tâm mà đọc sách.

Mẹ nuôi có rất nhiều sách, mẹ nuôi thích đọc sách cho nên hắn theo mẹ nuôi đọc sách.


Mỗi khi không thể khống chế được mình, không thể phát tiết được cảm xúc trong cơ thể, hắn sẽ tìm đến sách.

Hắn sống cùng mẹ nuôi trong 5 năm, tại một quầy cafe book cỡ trung.

Sau đó mẹ nuôi rời khỏi nhân thế.

Thời điểm đó có rất nhiều chuyện xảy ra khiến hắn không muốn nhớ lại, điều duy nhất hắn muốn lưu lại trong khoảng thời gian đó là nụ cười của mẹ nuôi.

Mẹ nuôi mất năm nàng 45 tuổi nhưng với hắn, hắn vẫn tin nàng mới 18.


Sau này hắn đi khắp nơi trên thế giới, đi rất nhiều rất nhiều nơi nhưng khi không biết đi đâu về đâu, hắn đều sẽ quay về bang Arizona.


Không phải vì nơi đây đẹp nhất, thoải mái nhất hay giàu có nhất mà là vì nơi đây có tiệm Cafe Book của mẹ nuôi, một cửa tiệm chưa từng đắt khách nhưng luôn cho hắn cảm giác bình yên, cảm giác gia đình.


Mẹ nuôi đã đi xa nhưng những hình ảnh về nàng vẫn in dấu trong cái cửa tiệm năm xưa, những hình ảnh của nàng vẫn thổi hồn vào nó, thổi hồn vào trong chính cuộc sống màu xám đen của hắn.


Hiện tại đầu của hắn một lần nữa rất loạn, có rất nhiều câu hỏi hắn cảm thấy mình nên hỏi nhưng lại chẳng mở miệng được.


Quầng sáng thấy hắn yên lặng cũng trở nên yên lặng theo, không khí bống chốc trầm lại, trở nên không ra làm sao cả.


Rốt cuộc quầng sáng là phía phá vỡ sự im lặng đầu tiên.


"Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều... hảo hảo mà sống nốt quãng đời này của mình đi ".


Hắn nghe vậy ngửa đầu lên nhìn quầng sáng sau đó thản nhiên nói.

"Sống tốt trong tù sao? ".


Quầng sáng nghe vậy lại im lặng nhưng rất nhanh trả lời.

"Không phải còn có thể ra tù sao? ".


Hắn nghe xong hừ một tiếng coi thường, nhưng nhìn thấy quầng sáng chuẩn bị rời đi, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.


"Ngươi gặp qua mẹ ta... mẹ hiện tại thế nào? ".



Quầng sáng vốn đang dần biến mất lại hiện ra, nó có chút chần chừ nhưng vẫn trả lời.


"Ta quen nàng từ rất lâu rồi... ngươi hiểu? ".



Chí nhìn quầng sáng,bất giác mỉm cười.

Hắn hiểu?, hắn không hiểu gì cả.

Hắn chỉ biết, mẹ nuôi hắn có lẽ không phải người thường, mẹ nuôi cũng không chết, mẹ nuôi chỉ đang ở một nơi khác nhìn hắn.


Thấy hắn mỉm cười có chút ngây ngô, quầng sáng liền mở miệng.


"Để ta thay nàng tặng ngươi vài thứ đi ".

Chí cũng không cảm nhận được cái gì, hắn chỉ biết quầng sáng càng ngày càng mờ, âm thanh của nó càng ngày càng nhỏ.