Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 3: Vầng Sáng

Chương 3: Vầng Sáng



Hắn bắt đầu có ý thức nhưng ánh mắt không mở nổi.


Hắn bắt đầu có cảm giác đau, đau vô cùng, thân thể như nứt vỡ ra vậy.


Kể từ khi hắn đoán ra thân thể không giống của mình thì hắn biết mọi sự đều vượt khỏi tầm suy nghĩ của hắn, không thể dùng kiến thức của bản thân mà giải thích, có thể quy về hiện tượng siêu nhiên.


Hắn chỉ biết thân thể này thật kém.


Hắn không ít lần vào ngục, không ít lần bị đám popo dùng dùi cui đánh đập, chỉ cần không phải dùi cui điện thú thật hắn bất chấp, cùng lắm chỉ nhói nhói mà thôi.


Thân thể này cũng thấp bé cực kỳ, ban đầu hắn chưa để ý nhưng ở lúc đánh tên tù phạm thứ ba thì hắn hiểu.


Cùng một tình huống, cùng một cái nghiêng người vươn tay, cánh tay trước của hắn chẳng khác gì tay vượn kia, vươn tay một cái từ khoảng cách gần 2m cũng có thể đấm vỡ mặt đối phương nhưng hiện tại... hắn cũng không biết phải nói thế nào nữa.


Tổng kết lại là người yếu, chân ngắn, tay ngắn, thể lực không có, trên người còn có tật bệnh.


"Này, đừng nói ngươi chết nhé? ".


Một âm thanh bất ngờ tiến vào tai của hắn, lúc này hắn mới sực nhớ ra một việc – là ngôn ngữ.


Ban đầu hắn không để ý dù sao đầu ong ong, máu nóng lại bốc lên, thân thể chỗ nào cũng đau đớn, đau đớn như tê dại cả thần kinh suy nghĩ của hắn, tất cả chỉ cón lại bản năng của một con dã thú.


Lúc này khi đã bình tĩnh hơn một chút, khi bắt đầu có thể dùng đầu mà suy nghĩ thì hắn cũng nghĩ ra một số việc.


Đám người đánh hắn quả thực quá mức thấp bé gầy còm sau đó đám 'popo' kia cũng không khác gì cả, đều thấp bé cực kỳ.


Thân thể của hắn hiện tại trong mắt chính hắn cũng đã là thấp bé, còn thấp bé hơn cái thân thể này nữa thì còn thế nào?.


Lại thêm tóc đen mắt đen, điển hình nhận dạng của người châu Á nhưng cho dù là châu Á thì cũng không đến mức như vậy mới đúng.


Châu Á có rất nhiều nơi đang phát triển hoặc nói khó nghe hơn là chưa phát triển nhưng nào có chuyện đến cả lực lượng popo cũng gầy yếu còm nhom?.


Tù phạm gầy yếu còm nhom thì còn nói được nhưng hắn không tin đám popo cũng như thế.


Ở Mỹ, đám Popo trong tù cực kỳ béo tốt, bảo bọn chúng chạy đi bắt tù nhân – bọn chúng làm không được nhưng cầm dùi cui đập tù nhân thì lại là nghề chính quy, lực tay cực mạnh cũng cực tàn nhẫn.


Về phần tù nhân bỏ chạy?, popo nào cần phải chạy theo tù nhân, trực tiếp nổ súng bắn chết là xong việc, chạy có thể chạy nhanh hơn súng đạn sao?.


Hiện tại, đám popo đánh hắn lúc nãy vừa yếu vừa gầy, đánh người cũng không có bài bản, chỉ tùy tiện vụt, hắn có cảm giác nếu là thân thể cũ của hắn một mình hắn có thể chấp cả chục tên popo này, tất nhiên popo nào cũng có súng, hắn cũng không thực sự dám thách thức cái thứ này.


Quay lại vấn đề chính, vấn đề chính ở đây là đám popo quá gầy.

Popo là đại diện cho một quốc gia, trừ khi chính quốc gia cũng không đủ ăn nếu không popo chắc chắn không thể gầy như thế.


Hắn không quá hiểu nhiều về châu Á nhưng trong các quốc gia hắn biết, còn chưa có quốc gia nào đến mức cả popo nhà mình cũng nuôi không xong.


Ngoài ra còn vấn đề trang phục, trang phục.. xấu đến mức thảm họa, hắn càng không muốn bàn nhiều.


"Ngươi chết thật đấy à?, như vậy thực sự không vui nha ".


Hắn cố gắng mở mắt, lần này quả thực mở mắt được nhưng xung quanh chỉ là một vùng tăm tối.


Không một chút ánh sáng, đến cả bản thân hắn cũng không nhìn thấy chính mình.


Hắn nhìn xung quanh một hồi, khó khăn mở miệng.


"Đây là đâu? ".


Mở miệng xong hắn bắt đầu trở nên ngập ngừng một chút.


Thứ ngôn ngữ mà hắn nói nhất định không phải tiếng Anh nhưng mà hắn cảm thấy rất quen, cực kỳ quen thuộc thậm chí cứ như hắn đã từng biết.


"Là tiếng Việt sao? ".


Hắn ở trong lòng thầm nhủ một câu hơn nữa đây cũng không phải câu hỏi mang tính nghi vấn mà là câu khẳng định.


Cũng theo hắn mở miệng, không gian bắt đầu thay đổi, ít nhất là có một điểm ánh sáng, có một quầng sáng hiện ra trước mặt hắn, quầng sáng có chút chói mắt.


Hắn đưa tay lên che đi ánh mắt của mình, tia sáng kia quá lóa đồng thời hắn cũng biết cái âm thanh đang nói với mình là ai.


" Vậy là ngươi chưa chết rồi, ta còn tưởng ngươi chết thật rồi chứ, như vậy sẽ rất phiền ".


Hắn cố gắng nheo hai con mắt của mình lại cố nhìn rõ thực thể bên trong thứ ánh sáng kia nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy.


"Ngươi là ai?, đây là đâu?, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? ".


Quầng sáng có vẻ không quan tâm đến câu hỏi của hắn hoặc cũng không có ý định đi trả lời mà nó hỏi.


"Ngươi còn nhớ tên của mình chứ? ".


Hắn hoài nghi nhìn quầng sáng, đại não của hắn bắt đầu vận chuyển, hắn nhớ rất nhiều khung cảnh, nhớ rất nhiều ký ức nhưng mà càng nhớ lại nhiều thứ hắn càng trở nên im lặng, càng trở nên hoài nghi.


Ánh mắt hắn dần dần trở nên vô hồn, hắn thẫn thờ lắc đầu.


Hắn không nhớ được tên mình, thực sự không nhớ được mình gọi là gì.


"Vậy đúng rồi, ngươi không nhớ được tên ngươi vì ngươi đã chết a ".


Quầng sáng lại mở miệng, lần này hắn hướng về nó lại đưa ra vấn đề của mình.


" Đã chết?, người chết sẽ không nhớ được tên của mình khi còn sống sao? ".


"Đúng a, không tin ngươi đi hỏi bọn họ thì biết ".


Hắn... - _ -


Hắn cảm thấy việc này cũng không nên suy nghĩ tiếp.


Quầng sáng nói thế nào thì là thế đó dù sao cũng không cãi lại, biết đi đâu tìm người chết để hỏi tên?.


"Ta vì sao mà chết?, ta vì sao không nhớ được mình vì sao mà chết? ".


Quầng sáng rất thản nhiên trả lời hắn.


"Người chết sẽ không nhớ được mình vì sao mà chết, đây là bình thường ".


"Với lại ta tại sao phải nói cho ngươi biết? "


Hắn thực sự rất muốn đi đấm cái quầng sáng kia nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.


Quầng sáng nói chuyện luôn khiến hắn cảm thấy sai sai nhưng lại không biết cãi lại kiểu gì.


Cứ mang 'bình thường' ra thì còn cãi lại như thế nào?, hắn cũng chưa có chết bao giờ làm sao mà biết?, cũng không biết tìm đâu ra người đã khuất để hỏi, thế còn tranh luận cái khỉ gì.



Chí đưa tay lên di di trán mình, trong miệng không ngừng thở dốc, đầu óc hắn rất loạn, cơ thể hắn rất đau đớn nhưng mà... hắn biết đây cũng không phải thân thể của hắn, chắc chắn không phải nước Mỹ thậm chí trong lòng Chí có một suy nghĩ hoang đường.

Đây chưa chắc là thế giới hắn sống.

Thân thể này nói tiếng Việt hoặc đại khái là tiếng Việt nhưng mà Việt Nam nào lại như thế này?.

Cái nhà tù này đừng nói cho người ở, cho chó ở thì Chí cũng tin còn công an, cảnh sát hay bộ đội Việt Nam tuyệt không phải dạng này.

Chí lúc này cũng nhớ tới quần áo, quần áo của hắn còn chẳng phải quần áo tù, cái đám va chạm với hắn khi trước cũng thế.

Quần áo tù bất kể thế nào, bất kể rác rưởi ra sao thì cũng sẽ là một màu thông nhất, một dạng thống nhất mà không phải mỗi đứa một bộ quần áo rách.

Có thể trả lời hắn có lẽ chỉ có cái vầng sáng kia.