Chương 2: Tá Thi Hoàn Hồn

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 2: Tá Thi Hoàn Hồn

Chương 2: Tá Thi Hoàn Hồn



"Đứng dậy, nhanh đứng lên..."


Âm thanh ồn ã thêm vào tiếng đánh chuông đinh tai nhức óc thật sự làm người muốn ngủ cũng ngủ không xong.


Chí rốt cuộc mở mắt.


Đầu đau, mặt đau, người đau, chỗ nào cũng đau.


Đưa tay lên che miệng, bắt đầu ho khục khục, tiếng ho càng ngày càng lớn, ho như muốn lủng cả phổi.


Lưng dựa vào tường đá, một tay che miệng ho nhưng ánh mắt của Chí lại không tự chủ được nhìn quanh một vòng sau đó ánh mắt Chí càng ngày càng lạnh lại.


"Nhà tù? Sao lại là nhà tù? ".


Chí hay nói đúng hơn là chủ nhân của thân thể Chí lúc này có chút đờ đãn không biết làm sao cả, hắn nghĩ mãi không ra vì cái gì mình lại ở trong tù hơn nữa hắn cũng nghĩ mãi không ra nhà tù nào lại tệ đến mức này.


"Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? ".


Nhà tù này vừa bẩn vừa hôi hám, hắn đã ngồi tù không ít lần nhưng chắc chắn chưa có cái nhà tù nào tệ như nơi này.


Ban đầu hắn còn tưởng mình nằm mơ nhưng cái mùi như mùi chuột chết quyện thêm một chút hương vị trứng ung tiến thẳng vào đại não hắn, mùi hôi khủng khiếp này thực sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức không thể là trong mơ được.


Ngoại trừ mùi hôi này ra, toàn thân hắn đều đau đớn, đau đến mức làm hắn cắn thật chặt hàm răng của mình.


"Thằng mặt trắng dậy rồi còn đứng đó làm gì ".

Lúc này lại có một âm thanh hách dịch vang lên, lại là mấy tên tù phạm cùng phòng.


Một tên trong số đó lại gần hắn, dùng tay đẩy một cái khiến thân hình hắn dí sát vào tường sau đó một tay vỗ vào mặt hắn, cái vỗ này không mạnh nhưng lại làm mặt hắn đau rát.


"Sao, đêm qua đã biết sợ chưa, mày còn không nghe lời đêm nay tao rạch phát nữa lên mặt mày ".


"Kẻng lao động vang lên kia kìa, còn không ra ngoài làm việc cho các ông? ".


"Nghe mày bảo mày làm tá điền, thế thì từ hôm nay công việc khổ sai của các ông do mày làm hết, hiểu chưa? ".


Mỗi câu nói là một cái vỗ nhẹ lên mặt Chí nhưng mà đau rát cực kỳ.


Tên tù phạm thấy Chí đờ đãn không đáp, trong tay hắn như làm ảo thuật, chẳng biết từ bao giờ lại lấy ra một mảnh sành.


"Ông mày hỏi mày, mày câm hay mày điếc, thích ông mày lại rạch một phát nữa lên mặt mày hay không? ".


Lúc này ánh mắt của Chí rốt cuộc có tiêu cự.


Chí nhìn xuống tên tù phạm trước mặt, hắn còn thấp hơn Chí cả một cái đầu, chỉ khoảng 1m55 – 1m56.


Thân thể gầy còm khô đét nhưng khuôn mặt hung dữ vô cùng, trên khuôn mặt còn không ít vết sẹo.


Chí sờ tay lên mặt mình, bàn tay khẽ run lên, quả nhiên sờ thấy một vết hằn còn chưa đóng vẩy trên khuôn mặt hắn.


Lúc này Chí quên hết đau đớn, quên bằng sạch.


Quên luôn cả chỗ này là cái chỗ khỉ nào, quên luôn tại sao hắn lại ở đây, Chí chỉ biết thằng ranh trước mặt mình chết chắc rồi.


Chí vung tay, một đấm nện xuống thẳng vào khuôn mặt tên tù phạm, một đấm này quá bất ngờ, bất ngờ đến mức tù phạm không kịp phản ứng.


Chí đấm một đấm, tên tù phạm gục xuống, cũng theo đó Chí khựng lại một giây.


Chí biết nắm đấm này không phải nắm đấm của mình.


Một cảm giác rất huyền diệu nhưng mà Chí không quan tâm được nhiều như thế, như một con báo lao về phía con mồi, Chí ngồi đè lên người tên tù phạm dùng hết sức bình sinh lại nện một đấm xống.


Một đấm tay trái, một đấm tay phải, một đấm tay trái, một đấm tay phải.


Từng đấm từng đấm đều đều như tiếng trống tan trường vậy.


Thanh niên 20 tuổi sức dài vai rộng, thân cao 1m75 nặng 65 kg, thể trạng này không phải một tên tù phạm ốm nhách có khả năng đẩy ra được.


Sau một loạt đấm nện xuống, mặt của tên tù phạm hoàn toàn biến dạng, máu me bung bét cả, lúc này hai thằng bạn của hắn mới kịp phản ứng, hai tên tù phạm kia cũng lao tới.


Chí nhìn thấy động tác của hai đứa còn lại, khóe miệng cong lên, Chí cười gằn.

Nụ cười này thêm vào vết sẹo nơi mắt phải khiến Chí trở nên hung tợn vô cùng,


Chí dùng lực hai chân đứng bật dậy khỏi người tên tù phạm đầu tiên sau đó cả người lao nhanh về phía trước.


Chạy ba bước lấy đà, Chí bật cả người, dang hai tay ra ôm lấy một trong hai tên tù phạm.


Một cú húc này húc bay tên tù phạm hơn 2m đồng thời Chí lại đè lên người hắn.

Chí mặc kệ thằng tù phạm còn lại, nắm đấm nệ xuống.

Vẫn là một đấm tay trái, lại một đấm tay phải.


Từng đấm từng đấm.


Thằng tù phạm cuối cùng bị dọa cho phát hoảng, hắn hét lên một tiếng rồi lao về phía Chí, dùng chân đá thật lực vào người Chí, đá liên tục mấy cái nhưng Chí xoay người về phía hắn, lại khom người xuống mà đấm thằng bên dưới, nhất thời tên còn lại cũng chẳng thể làm gì được Chí.

Mỗi đá kia thật sự rất đau, đau đến mức làm Chí không hiểu.



Chí có thể cảm nhận được lực mỗi cú đá chẳng khác gì mấy đứa trẻ con ra chân nhưng không hiểu sao cơ thể này vẫn đau, thật sự đau.


Chí cắn răng, đấm đủ sáu đấm sau đó cả người rung lên một cái, Chí chậm rãi đứng lên.


Theo Chí đứng lên xoay người lại, thân hình 1m75 triệt để lộ ra trong mắt tên tù phạm cuối cùng.


Chí lúc này như một ngọn núi sừng sững trước mặt hắn, tên tù phạm càng ngày càng hoảng, khuôn mặt đầy những vết sẹo co giật lên liên hồi.


"Đừng tới đây, đừng tới đây ".


Tên tù phạm lùi lại vài bước sau đó nhặt lên mảnh sành dưới đất, hắn cầm mảnh sành mà cứ như cầm con dao quơ qua quơ lại vậy.


Chí nhìn tên tù phạm làm động tác này, Chí chỉ thấy buồn cười.


Chí lại lao tới, tên tù phạm quá sọ hãi, lập tức hô to.


"Cứu mạng, cứu mạng, nó giết tôi rồi, ối giời đất ơi nó giết tôi rồi, giết người, giết người ".


Chí thì mặc kệ tù phạm hô, nửa thân người cúi thấp xuống, cánh tay vươn dài ra hết cỡ, một đấm thẳng vào mặt hắn.


Sau một đấm này, tù phạm chẳng thể hô thành tiếng, chỉ còn những âm thanh ú ớ không ai nghe ra.


Lại thêm mấy đấm vào mặt, tiếng tên tù phạm triệt để tắt lịm.


Cũng vào lúc này ở ngoài kia một loạt tiếng bước chân vang lên.


Chí đối với việc này cơ hồ tập thành bản năng, Chí đưa tay lên che đầu, hai chân ngồi xổm xuống nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài song sắt.


Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chí có chút sợ, là sợ thật sự.


"Mẹ nó, Popo từ khi nào đổi thời trang? ".


Chí biết là mình nói nhảm bởi trước mặt hắn chắc chắn không phải Popo, mà một đám người châu Á, tóc đen mắt đen, mặc một bộ quần áo mà chính Chí cũng không quá rõ, chỉ biết cái quần cộc trên người đám lính kia... thật sự quá đặc sắc.


Chí cũng không tưởng tượng ra nổi là quân đội nơi nào thiết kế phục trang xấu như vậy?, xấu như vậy cũng dám mặc?.

Theo sau đó Chí cũng không thể nghĩ nhiều, chào đòn hắn là một loạt dùi cui.


Chí lại tiếp tục ngất lịm đi.


Trước khi ngất, Chí biết hắn chắc chắn không phải đang ở Arizona hơn nữa trong đầu Chí có một suy đoán càng thêm đáng sợ.


Hắn cảm giác thân thể này... không phải là của hắn hơn nữa cái thời đại này có lẽ cũng chẳng phải thời đại của hắn.


Hắn không tưởng tượng ra được nếu đây là thời đại của hắn thì cái quốc gia nào có lực lượng popo ăn mặc thảm hỏa như vậy?.