Chương 7: Ác bá tiểu trấn

Tu La

Chương 7: Ác bá tiểu trấn

Đi dạo trong tiểu trấn, Nguyệt Thiên đang tìm nhà trọ để qua đêm bỗng nhiên hắn thấy một thiếu nữ đang quỳ bên đường. Thiếu nữ trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người phát dục hoàn hảo thậm chí nhìn một bên mặt cũng rất đẹp thậm chí có thể nói là hoàn mỹ nhưng khi nhìn bên còn lại thì có thể làm cho người buồn nôn vì mặt nàng có một vết bớt màu đen trông rất ghê. Bên cạnh nàng có tấm bảng ghi " bán mình chôn cha " còn phía sau thì có thi thể một người đàn ông đang đắp chiếu.

Nguyệt Thiên nghĩ nàng này cũng đẹp, một viên đan hẳn là có thể chữa trị mặt nàng sau đó cho nàng làm thị nữ của mình rồi hàng ngày bắt nàng cho mình làm ấm giường. Càng nghĩ nụ cười trên mặt hắn càng bỉ ổi làm cho người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mặt cổ quái. Thu thập tâm tình Nguyệt Thiên đợi những người xung quanh đi hết rồi tiến đến chỗ cô gái hỏi:

" Tiểu thư nàng cần bao nhiêu để chôn cha? "

Nàng kia ngạc nhiên nhưng sau đó mừng rỡ nói: " Vị đại nhân này chỉ cần hai viên linh thạch mua phần đất và quan tài thôi. "

Nghe nàng nói vậy Nguyệt Thiên tiện tay đưa nàng hai viên linh thạch trung phẩm rồi nói: " Đi chôn cha nàng đi, sáng mai đi nhà nghỉ kia tìm ta." Nói xong hắn chỉ về nhà nghỉ hắn định ở lại rồi tiêu sái đi để lại nàng kìa đang run rẩy cầm hai viên linh thạch. Nàng run không phải vì cảm động mà là kinh hãi, nàng bán thân cũng chỉ hai viên hạ phẩm linh thạch thôi trong khi Nguyệt Thiên đưa là hai viên trung phẩm linh thạch.

Thật không có ý tứ trong trữ vật giới chỉ của Nguyệt Thiên thấp nhất cũng là trung phẩm linh thạch còn về phần hạ phẩm? Hắn cho là choáng chỗ nên lười đem với lại thiếu nữ kia chỉ nói hai viên nhưng không nói cấp bậc nên Nguyệt Thiên đưa cho nàng hai viên trung phẩm vì trong tiềm thức của hắn hai viên trung phẩm linh thạch mua một mỹ nữ về làm thị nữ quả thật vô cùng lời. Nhưng hắn quên một điều là đan dược dùng để chữa mặt cho nàng là lục phẩm đan dược, đối với hắn đó là rác rưởi nhưng với những gia tộc tầm trung nó cũng được coi là quý hiếm không dám dùng bừa bãi.

Thiếu nữ kia định kêu Nguyệt Thiên lại và nói nhưng hắn đã đi mất nên nàng nghĩ dù sao ngày mai cũng phải theo hắn nên tạm giữ mai trả lại, suy nghĩ một hồi nàng đi mua đất và quan tài.

Sáng hôm sau Nguyệt Thiên chờ mãi cũng không thấy cô gái nên đi ra chỗ hôm qua tìm những vẫn không thấy, hắn tưởng mình bị lừa nên mặt trầm xuống và triển khai thần thức. Sau đó trong thần thức hắn thấy được tại một căn nhà nhỏ cô gái bị trói lại còn căn nhà thì đang bốc cháy, trước mặt nàng là một người trung niên mặc đồ xa hoa đang nói: " Tiện nhân ngươi nói ai cho ngươi trung phẩm linh thạch. "

Cô gái kia không nói gì chỉ dùng ánh mắt cừu hận nhìn người đàn ông trung niên. Theo suy nghĩ của nàng thì Nguyệt Thiên là ân nhân của nàng, nếu nàng khai hắn ra thì hắn có thể sẽ bị người của Mặc gia giết người đoạt bảo mà Mặc gia gia chủ là người trung niên trước mặt nàng cũng là người mạnh nhất trấn cho nên trong tiềm thức của nàng thì Nguyệt Thiên không có phần thắng.

Thấy nàng như vậy nhưng vẫn không khai hắn ra làm cho sắc mặt vốn đang trầm lại của Nguyệt Thiên hòa hoãn lại nhưng sau đó mặt hẳn phủ một tầng băng sương rồi một luồng sát khí kinh thiên từ người hắn phát ra làm cho trong trấn nhỏ vô số người run rẩy ngã xuống. Trấn này mạnh nhất chỉ mới đại võ sư tứ trọng mà thôi, làm sao là đối thủ của Nguyệt Thiên.

Lúc này người trung niên sắc mặt trắng bệch hai chân run rẩy vì vừa nãy một ngọn gió thổi tắt ngọn lửa sau đó một thiếu niên cứu đi cô gái kia, bây giờ thiếu nữ nọ đang ném ánh mắt như bảo chạy đi cho Nguyệt Thiên còn hắn thì dùng ánh mắt như xem người chết nhìn người đàn ông trung niên kia. Luồng sát khí của Nguyệt Thiên khống chế rất tốt nên người trung niên kia có thể cảm nhận được nhưng thiếu nữ kia làm không cảm thấy gì. Đem một viên đan dược nhét vào miệng cô gái xong quay đầu nhìn người trung niên nói:

" Thị nữ của bổn thiếu gia ngươi cũng dám đụng, ngại mạng dài rồi sao? "

Mặc gia gia chủ vô cùng hối hận run cầm cập đang định quỳ xuống xin tha thì phành một tiếng đầu hắn nổ ra xong thân thể ngã xuống. Trong ánh mắt không thể tin của cô gái Nguyệt Thiên chậm rãi nói: " Ngươi không phạm ta ta không phạm ngươi, ngươi phạm đến ta hay người của ta thì ta diệt người toàn tộc chó gà không tha. "

Nói xong hắn triệu hồi tiểu cửu chỉ về phương hướng Mặc gia nói: " Đi diệt Mặc gia cho ta, chó gà không tha. Mỗi chạy thoát một người ta cho ngươi nhịn ăn một ngày. "

Tiểu cửu nghe cho hắn nhịn ăn lập tức run cầm cập vèo một cái vọt đi chỗ Mặc gia. Lúc này Nguyệt Thiên mới nhìn cô gái, ăn vào đan dược cô gái đã khỏi hoàn toàn thậm chí bớt trên mặt cũng biến mất làm cho hắn một hồi kinh diễm, nàng quá đẹp. Nhìn thấy Nguyệt Thiên nhìn nàng lóe lên ánh mắt kinh diễm nàng giật mình không thôi nghĩ thầm không phải ta rất xấu sao, sau đó theo bản năng đưa tay lên mặt sờ vết bớt nhưng ngạc nhiên là không có vết bớt, nàng chỉ cảm nhận được làn da trơn bóng của nàng. Tay nàng run rẩy sau đó từ trong ngực lấy ra cái gương, nhìn vào gương nàng cơ hồ không tin vào mắt mình, nàng quá đẹp. Mất đi vết bớt nàng thật sự rất đẹp, tay run rẩy làm tấm gương rớt khỏi tay nàng vỡ toang. Sau đó nàng khóc rống lên nhào vào lòng Nguyệt Thiên cảm ơn liên tục. Nguyệt Thiên vỗ vỗ lưng nàng rồi vô cùng vô sỉ nói: " Không gì không gì, sau này hầu hạ ta thật tốt, tối ấm giường nhiều lần là được. "

Nghe vậy nàng đỏ mặt đẩy ra hắn sau đó cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, thấy nàng như vậy Nguyệt Thiên càn rỡ cười to không thôi. Cười một hồi hắn lại vô sỉ nói: " Ta tên Nguyệt Thiên, sau này ngươi có thể gọi ta là Thiên ca ca anh tuấn tiêu sái vô song bất phàm uy vũ bá khí. " Nói xong thậm chí hắn còn hất cằm lên trang một bộ lão tử vô địch thiên hạ làm thiếu nữ kia cười run rẩy cả người. Thật khó khăn mới nín cười được cô gái kia đỏ mặt nói bằng giọng nhỏ như muỗi: " Thiên ca ca, ta… ta tên Tử Linh. "

Nghe nàng nói ra tên mình Nguyệt Thiên còn muốn đùa vài câu thì bên tai vang lên tiếng gió, hắn ngẩng đầu và thấy đó là tiểu cửu. Như là nhớ tới cái gì Tử Linh run giọng hỏi: " Thiên ca ca, như vậy có phải quá tàn nhẫn không? "

Nghe nàng hỏi Nguyệt Thiên trầm ngâm một hồi nói: " Nếu ta đến muộn nàng đã chết rồi, thế giới này ai mạnh thì người đó có đạo lý. Nếu ta đủ mạnh ta có thể sát quang một quốc gia cũng không ai dám nói gì ta, đó là quyền lợi của kẻ mạnh, thế giới này cường giả vi tôn. "

Nói xong hắn kéo nàng lên người tiểu cửu rồi bảo hắn bay chậm. Hắn đứng trên đầu tiểu cửu đón gió rồi nhìn về bầu trời, phảng phất như có thể xuyên qua hư không nhìn về một địa phương nào đó vậy. Hắn đang nhớ lại vì sao mình tàn nhẫn như vậy.

Tu chân giới, một thanh niên trẻ tuổi đang đạp phi kiếm bay đi. Thanh niên này bỗng thấy một đám năm người đàn ông đang uy hiếp một cô gái, hắn mới xuất đạo lần đầu tiên lịch lãm nên thấy chuyện bất bình liền rút đao tương trợ. Sau đó hắn cửu cô gái, thiến năm người rồi đạp phi kiếm bay đi xa. Một tháng sau hắn đi ngang qua nơi này, hắn vào một tửu lâu đang định gọi đồ ăn thì nghe mọi người đang bàn tán:

" Biết gì không, Vân gia bị diệt rồi đó mới hôm qua thôi. "

" Không thể nào, Vân gia mạnh như vậy ai có thể diệt tộc bọn họ? "

Người kia lúc này bắt đầu kể: " Chuyện là vầy, một thiếu gia của đại gia tộc nào đó nhìn trúng Vân gia đại tiểu thư và muốn " mạnh hơn " nàng, lúc đó một người trẻ tuổi đi ngang qua cứu được nàng rồi tiện tay thiến tên thiếu gia kia và tùy tùng của hắn xong rồi đạp phi kiếm bay đi. Vị thiếu gia kìa về gia tộc báo lại xong cha hắn dưới sự giận dữ xuất động đì tìm người thanh niên kia nhưng không biết đâu mà tìm nên hắn giận chó đánh mèo diệt cả Vân gia sau đó bắt đại tiểu thư của Vân gia ném cho thị vệ của gia tộc cưỡng bức nàng tới chết. "

Nghe xong câu chuyện, Long Thiên run rẩy, hắn cứu nàng nhưng lại hại cả gia tộc nàng thậm chí kết quả của nàng còn tê hơn, bị cưỡng bức đến chết. Sau đó hắn nhớ những gì trưởng bối trong tông nói, tu chân giới cường giả vi tôn, có sức mạnh ngươi có tất cả, không có sức mạnh ngươi chẳng là gì cả, đàn ông thì thành nô bộc cho người khác còn nữ nhân thì sẽ thành đồ chơi trên giường cho cường giả. Và khi làm việc thì phải sạch sẽ, nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu ngày hôm đó hắn giết sạch những người kia rồi hủy thi diệt tích thì làm sao liên lụy đến Vân gia? Ngày hôm nay hắn rốt cuộc thông hiểu hai đạo lý này nên tính cách hắn bắt đầu tàn nhẫn, ai chọc đến hắn hắn diệt cả nhà. Ngày hôm đó, đại gia tộc diệt Vân gia bị hắn giết sạch tinh quang, chó gà không tha. Sau đó hắn về tông môn rồi vận dụng tông môn sức mạnh đem những người của gia tộc đó đang đi lịch luyện bên ngoài mà tránh được một kiếp chém tận giết tuyệt.

Từ đó về sau hắn tin tưởng nhân từ chỉ giành cho kẻ yêu, nhân từ là sự ngây thơ của những kẻ mới xuất đạo. Tàn nhẫn và sát phạt quyết đoán mới là vương đạo, cường giả nào mà chẳng đạp lên vô số thi cốt?