Chương 15: Nguyệt Thiên bi ai

Tu La

Chương 15: Nguyệt Thiên bi ai

Trong gian phòng của Hoặc Thiên, lúc này Nguyệt Thiên đang vô cùng lúng túng. Mị Cơ bảo đi làm vài món nên không ở nên lúc này Hoặc Thiên lại híp mắt nhìn chằm chằm hắn làm hắn có cảm giác mình sắp xong đời.

Phải nói trực giác của Nguyệt Thiên rất tốt, bình thường tiểu ma nữ Hoặc Thiên nhìn ai như vậy thì người nọ chắc chắn sẽ " xong đời ". Mấy người thị nữ thấy ánh mắt của Hoặc Thiên nhìn hắn thì đều lộ ra ánh mắt đồng tình và thầm nói tên kia xong rồi.

Sau đó Hoặc Thiên đột nhiên nở nụ cười, nàng cười phi thường đẹp như là bách hoa nở rộ khiến ai nhìn đều sẽ bị mê đắm trong đó kể cả Nguyệt Thiên. Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt của các thị nữ thì các nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nghĩ Nguyệt Thiên xong rồi, tiểu ma nữ mỗi khi cười như vậy đều đại biểu nàng sẽ chỉnh đối phương phi thường nặng.

Những điều này Nguyệt Thiên không biết, hắn chỉ cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm thôi. Cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng Nguyệt Thiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí:

" Hoặc Thiên muội muội, ngươi năm nay nhiêu tuổi a. "

Hoặc Thiên cười đáp: " Nguyệt Thiên ca ca, không ai nói với ngươi là hỏi tuổi của người phụ nữ là bất lịch sự sao? "

Nguyệt Thiên cười khan thầm mắng trong lòng: " Bất lịch sự cái rắm a, ngươi chưa phải phụ nữ a. "

Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào lúng túng, đang lúc Nguyệt Thiên cảm thấy khó chịu thì cửa phòng đẩy ra sau đó Mị Cơ đi vào, theo sau là hai người thì nữ bưng hai khay đồ ăn.

Sở dĩ tốn thời gian như vậy là vì Mị Cơ phải bỏ thuốc vào đồ ăn. Trong suy nghĩ của nàng, Nguyệt Thiên ăn xuân dược còn Hoặc Thiên ăn tán khí dược khiến nàng trong vài canh giờ tới không thể sử dụng chân khí. Mà không thể sử dụng chân khí thì làm sao có thể thoát khỏi đang trúng xuân dược Nguyệt Thiên? Càng nghĩ nụ cười trên mặt Mị Cơ càng nồng, nếu không phải lúc này không thích hợp thì thậm chí nàng đã ngửa mặt lên trời cười to rồi.

Nàng quả thật là tính toán chu đáo, nếu Nguyệt Thiên biết hắn sẽ vô cùng cảm kích nàng và giơ ngón tay cái khen hay. Nhưng thế giới này không có tuyệt đối, đôi khi cũng có nhầm lẫn…

Dùng bữa xong, Mị Cơ tính toán thời gian phát tác của xuân dược sắp tới nên nàng nói:

" Hai đứa nói chuyện với nhau một tí, ta đi lấy đồ xong quay lại. " Nói xong Mị Cơ cười đi ra khỏi phòng.

Vừa khép cửa phòng lại nàng phất tay bố trí một cái cấm chế xung quanh gian phòng, không mạnh hơn nàng thì đừng hỏng phá vỡ. Sau đó nàng đuổi đi hết thảy thị nữ rồi đứng chờ. Quả nhiên hồi lâu sau trong gian phòng vang lên tiếng đổ vỡ cùng tiếng đập cửa.

Mị Cơ cười phi thường đắc ý, kế hoạch của nàng đã thành. Những thanh âm kia hẳn là Hoặc Thiên gây ra khi chạy trốn Nguyệt Thiên. Nhưng thanh âm tiếp theo làm nụ cười trên mặt nàng cứng ngắc lại:

" Chết tiệt làm sao ta không thể sử dụng chân khí, còn Hoặc Thiên làm sao tự nhiên lên cơn vậy. "

Nghe giọng nói của Nguyệt Thiên thì nàng sử dụng thần thức quét qua gian phòng lập tức sắc mặt của nàng cổ quái hẳn lên. Sau đó nàng lắc đầu nói:

" Tuy hơi khác kịch bản nhưng kết quả vẫn như cũ. " Nói xong nàng lại bố trí cái kết giới cách âm quanh gian phòng rồi biến mất.

Bây giờ quay lại với Nguyệt Thiên, trước đó khi Mị Cơ đi ra ngoài được một lúc thì bỗng nhiên hắn thấy đôi mắt đẹp của Hoặc Thiên đỏ bừng lên sau đó nàng nhào về phía hắn như hổ đói. Theo bản năng hắn vận chuyển chân khí đẩy nàng ra nhưng hắn bi ai phát hiện hắn không thể điều động chân khí.

Sau đó hắn chạy, làm ngã bình hoa sau đó đập cửa rồi chửi ầm lên. Nhưng Hoặc Thiên không quan tâm, nàng bắt hắn lại xong sử dụng chân khí giam cầm hắn rồi ném lên giường. Nguyệt Thiên quả thật muốn khóc, chuyện quái gì thế này?

Nhưng chuyện tiếp theo làm hắn kém chút nữa trừng bạo con mắt. Đó là Hoặc Thiên, nàng bỗng nhiên thoát y phục. Tuy nói nàng chưa phát dục hoàn toàn nhưng nàng căn bản là một cái mỹ nhân phôi, dáng người gần như ma quỷ, đường cong hoàn mỹ. Chỉ cần phát dục hoàn toàn thì danh hiệu đại lục đệ nhất mỹ nữ là chuẩn bị riêng cho nàng.

Sau khi thoát y Hoặc Thiên tiến đến và bắt đầu thoát y cho Nguyệt Thiên, lúc này hắn quả thật muốn khóc. Tiếp đó gian phòng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt Thiên:

" Hoặc Thiên muội muội chuyện gì cũng từ từ, ngươi đừng như vậy. "

" Không không đừng thoát, đừng thoát nữa a a a. "

" Tại sao lại như vậy, ta muốn phá xử chứ không phải bị phá xử. Ta không cam lòng. "

Tiếng kêu thảm thiệt của hắn vang lên khắp gian phòng, Hoặc Thiên lúc này nằm trên người hắn không lưu loát hôn. Nàng trúng xuân dược, nàng biết nàng muốn thứ gì nhưng dù sao trước đó nàng chỉ là chưa nhân sự thiếu nữ nên tốn khá lâu nàng mới tìm được thứ nàng muốn.

Ngay khi Hoặc Thiên tìm được " nó " thì Nguyệt Thiên như nhận mệnh, hắn nhắm mắt lại hai tay nắm chặt ga giường trầm thấp nói:

" Nàng nhẹ một chút ta là lần đầu tiên."

Nếu Hoặc Thiên còn tỉnh táo hẳn sẽ khinh bỉ hắn nói: " Ngươi là lần thứ nhất chẳng lẽ bổn cô nương là lần thứ hai sao. "

Tiếp theo là một cuộc chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu giữa Nguyệt Thiên và Hoặc Thiên. Cuộc chiến này hai người chiến ba ngày ba đêm, hai người như thiên lôi gặp địa hỏa như nước với sữa hòa vào nhau. Thật ra thì hai người phiên vân phúc vũ với nhau một đêm xong song song chìm vào giấc ngủ rồi sáng hôm sau Nguyệt Thiên tỉnh dậy và nhớ đến đêm hôm trước lập tức hắn giận tím mặt xoay người bắt đầu công phạt Hoặc Thiên.

Này một lần công phạt là hai ngày hai đêm làm cho Hoặc Thiên không thể xuống giường, chỉ có thể nằm dựa vào người hắn. Lúc này hai người không mảnh vải nằm trên giường, Nguyệt Thiên một mặt dương dương đắc ý còn Hoặc Thiên thì mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt biểu lộ ra thỏa mãn. Bỗng nhiên Nguyệt Thiên lên tiếng:

" Hoặc Thiên muội muội, ngươi cướp lần đầu của ta nên người phải chịu trách nhiệm với ta nha."

Nghe hắn nói Hoặc Thiên muốn điên rồi, định phát tác bỗng nhiên nhớ đến quả thật là nàng " cướp " nên sau đó nàng trang một bộ ta là người có trách nhiệm nói:

" Đương nhiên, Thiên ca ca yên tâm đi ta sẽ chịu trách nhiệm. "

Nói xong nàng cùng Nguyệt Thiên bốn mắt nhìn nhau sau đó cả hai cùng cười lên. Đột nhiên Nguyệt Thiên xoay người đè nàng xuống nói:

" Ha ha chúng ta lại đến một lần rồi đi gặp nhạc mẫu đại nhân thôi miễn cho người lo lắng. "

" Không không tha cho muội. " Hoặc Thiên kháng nghị liên hồi.

Nguyệt Thiên căn bản không nghe nàng, hắn lại bắt đầu một cuộc công phạt mới. Đến khi mặt trời lên cao hai người mới rời giường hướng thư phòng mà đi. Trong thư phòng Mị Cơ tựa như cười mà không phải cười nhìn hai người dắt tay nhau đi vào.

Nguyệt Thiên cười khan xong cung kính chào: " Bái kiến nhạc mẫu đại nhân. "

Còn Hoặc Thiên thì mặt đỏ đến mang tai nhỏ giọng chào: " Hài nhi gặp qua mẫu thân. "

Lúc này Mị Cơ nhìn Nguyệt Thiên từ trên xuống dưới một lần rồi nói một câu thiếu chút nữa làm hắn hộc máu:

" Không nhìn ra ngươi còn rất mạnh mẽ, những ba ngày ba đêm."

Nghe vậy thì Nguyệt Thiên một mặt buồn bực thầm nghĩ chẳng lẽ ta trông giống bị yếu sinh lý sao? Còn Hoặc Thiên nghe vậy thì mặt đã đỏ càng thêm đỏ, cúi đầu tay bắt góc áo không dám ngẩn lên nữa.