Chương 6: Vị hôn thê?

Tu La

Chương 6: Vị hôn thê?

Trên không trung của Tu La sơn mạch có một con quái vật đang bay, quái vật như một ngọn núi nhỏ, có chín đầu như xà mà không phải xà như long mà không phải long. Toàn thân hắc lân giáp, song dực mỗi lần chớp đông đều tạo thành phong bạo, móng vuốt đen nhánh tỏa hàn quang trông rất dữ tợn.

Trên cái đầu chính giữa của nó đứng một người, toàn thân hắc lân như một bộ giáp, khuỷu tay và đầu gối mọc gai nhọn, sau lưng mọc song dực. Tuy là song dực nhưng chúng trông như đôi bàn tay của quỷ (trông như sasuke biến thân cho bạn nào không tưởng tượng được). Đó là chúng ta nhân vật chính Nguyệt Thiên và đồng bọn của hắn tiểu cửu.

Nguyệt Thiên bây giờ đã mười tám, thời gian đã hai năm từ khi tiểu cửu ra đời, tiểu gia hỏa thiên phú phải nói là một chút cũng không kém Nguyệt Thiên. Mười tám tuổi võ hoàng cửu trọng đỉnh tùy thời bước vào võ đế còn tiểu cửu cũng đã võ hoàng tứ trọng trung kỳ, hắn bây giờ đã vất một đời tuổi trẻ xa xa phía sau. Thô tục mà nói bọn họ đuổi theo Nguyệt Thiên nhưng ngay cả cái rắm của hắn cũng không thấy, tên kia quá yêu nghiệt.

Vừa đáp xuống gia tộc thì một thị vệ tiến lên nói: " Thiếu tộc trưởng, lão tộc trưởng bảo ngài về thì đi thư phòng gặp hắn có việc."

Nghe vậy Nguyệt Thiên " A " một tiếng gật đầu rồi quay lại lấy một xác yêu thú ra ném cho tiểu cửu bảo:

" Tiểu cửu nướng nó cho bản thiếu gia, đợi ta đi gặp gia gia rồi quay lại ăn. "

Nói xong hắn hướng về phía thư phòng đi để lại tiểu cửu một mặt phiền muộn và tên thị vệ khóe mắt co giật. Chuyện này cũng không phải lần đâu, từ khi lần đầu tiên gặp tiểu cửu nướng thịt thì cuộc đời của nó đã xong. Mỗi lần săn thú xong là:

" Tiểu cửu nướng nó cho bản thiếu gia. "

Tiểu gia hỏa phiền muộn cơ hồ thổ huyết. Nó hối hận vì bày ra truyền thừa nướng thịt khốn nạn kia, nó cũng hận con cửu anh cực phẩm truyền thừa cái này. Nó là thần thú a, kinh khủng hơn cả chân long a, thế mà tên kia lại coi hắn như đầu bếp riêng.

Đến cửa thư phòng chưa kịp đợi hắn lên tiếng thì cửa đã mở, hắn bước vào. Trong thư phong ba người đang ngồi, một lão giả, một nam tử trông khoảng hai sáu tuổi và một thiếu nữ tuyệt sắc. Đó là cha, mẹ và gia gia của hắn. Lúc này mẹ hắn – Băng Liên lên tiếng: " Thiên nhi ngồi đi hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói. "

Nguyệt Thiên một mặt nghi hoặc ngồi xuống rồi hỏi: " Có chuyện gì mẹ? "

Mẹ hắn chưa kịp lên tiếng thì cha hắn đã một mặt cười bỉ ổi nói: " Tiểu tử ngươi tốt phúc a, khi người còn chưa ra đời mẹ người đã định sẵn hôn ước cho ngươi rồi. Tiểu oa nhi kia quả thật là đẹp vô cùng, thậm chí có thể sánh ngang…"

Chưa kịp nói xong Nguyệt Thần bỗng nhiên cảm thấy phần eo đau xót sau đó rú lên thảm thiết. Nguyệt Thiên khóe miệng co giật muốn cười mà nghẹn đến mặt đỏ bừng, phải một lúc hắn mới bình tĩnh lại được. Lúc này mẹ của hắn mới nói tiếp:

" Nàng là Băng Vô Song, con gái của cậu ngươi, lớn hơn ngươi hai tuổi và cũng là Băng Thần tộc tuổi trẻ đệ nhất nhân tu vi cũng đã vũ hoàng nhất trọng. Tuy nàng không yêu nghiệt như người nhưng là quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành trên đại lục có tên Băng tiên tử được công nhận là đại lục song mỹ nữ, sánh ngang nàng là Hỏa tiên tử - Hỏa Tiên Nhi. "

Nghe vậy Nguyệt Thiên mặt một mảnh ngạc nhiên không biết làm sao. Tuy nói ở tu chân giới hắn sống hơn trăm năm nhưng khi đó hắn cơ hồ là cắm đầu khổ tu, về tình cảm nam nữ thì ngay cả cái rắm hắn cũng không biết.

Thấy vẻ mặt của hắn mẹ hắn tưởng hắn không chịu bèn nói: " Nếu ngươi không thích thì để mẹ từ hôn cho ngươi. "

Nghe vậy Nguyệt Thiên lắc đầu nói: " Không gì mẹ ta chỉ chưa gặp nàng nên hiếu kỳ nàng là người ra sao thôi. "

Nói giỡn, bỗng nhiên nhiều ra một vị hôn thê được mọi người công nhận là một trong hai đại mỹ nữ của đại lục thì ngu mới không nhận. Có tiện nghi mà không chiếm đó là vương bát đản. Nghĩ nghĩ Nguyệt Thiên lại nói: " Mẹ cho ta bản đồ đi Băng Thần tộc a, ta muốn đi gặp nàng. "

Mẹ hắn cười mắng: " Tiểu tử này vừa nghe có vị hôn thê liền bỏ mẹ của người đúng hay không. "

Nguyệt Thiên vội vàng thề thốt hô không đúng làm Băng Liên buồn cười không thôi. Nàng điểm một cái lên mi tâm của Nguyệt Thiên xong bỗng nhiên trong đầu của hắn nhiều thêm một đoạn tin tức, đó là bản đồ đi đến Băng Thần tộc.

Xem xong đoạn tin tức hắn biết được Băng Thần tộc nằm ở sâu trong cực băng thảo nguyên, mà từ Tu La tộc đến cực băng thảo nguyên đoạn đường khá là dài, theo hắn tính toán thì phải gần một tháng mới tới nơi. Trầm ngâm chốc lát xong hắn chào gia gia và cha mẹ rồi quay về chỗ lầu cát của hắn.

Đến trước lầu cát hắn trông thấy xác một con yêu thú bị xiên lại bằng một cây que dài và đang được nướng bằng lửa từ một trong những cái đầu của cửu anh nhìn xem quái dị vô cùng, cửu anh bây giờ đã biến nhỏ lại như lúc vừa mới sinh ra, kỹ năng biến hóa này chỉ có yêu thú cấp năm trở lên mới làm được.

Lúc này đây cha hắn mà thấy cảnh này chắc sẽ đánh hắn một trận và mắng phá của vì cây que kia căn bản không phải là que mà là một cây côn. Côn tên Như Ý, có thể dài có thể ngắn thậm chí điều khiển trọng lượng của côn, đây là lão cha hắn lúc còn trẻ giết địch thu được chiến lợi phẩm, phẩm chất cao đến Địa giai trung phẩm.

Côn này là lúc Nguyệt Thiên biết tiểu cửu có thể nướng thịt nên tìm cây để xiên cho dễ nướng nhưng hắn cảm thấy gỗ có thể sẽ bị cháy thành tro nên dứt khoát đánh chủ ý lên Như Ý côn của cha hắn. Dù không biết hắn lấy Như Ý côn làm gì nhưng Nguyệt Thần vẫn đưa vì hắn không xài côn, thậm chí Nguyệt Thiên đem tặng người hắn cũng không nói gì nhưng chuyện này lấy địa giai binh khí làm xiên que nướng thịt thì nếu để hắn biết chắc sẽ bị sặc chết.

Đợi tiểu cửu nướng xong thì Nguyệt Thiên nhào lên ăn như bị bỏ đói lâu ngày còn tiểu cửu cũng không chịu thua tí nào, thu lửa xong nó cũng nhào lên cắn xé. Ăn xong Nguyệt Thiên vào lầu cát tu luyện còn tiểu cửu thì đi theo vào ngủ.

Sáng hôm sau, Nguyệt Thiên dừng tu luyện và chuẩn bị cho hành trình đến Băng Thần tộc của mình. Chuẩn bị xong hết hắn đi kéo tiểu cửu rồi tạm biệt cha me cùng gia gia sau đó cưỡi tiểu cửu bay đi.

Trải qua nửa tháng vừa đi vừa nghỉ hai tên này ngay cả một nửa lộ trình cũng chưa tới, đúng lúc này phía trước Nguyệt Thiên thấy có một tiểu trấn. Suy nghĩ một chút rồi hắn bảo tiểu cửu nhập vào cơ thể hắn biến thành hình xăm, thủ đoạn này chỉ có nhân loại và yêu thú có khế ước với nhau mới có thể làm.

Tiểu cửu nhập vào Nguyệt Thiên xong trên lưng hắn hiện lên hình xăm cửu anh trông rất bá khí và dữ tợn. Sau khi tiểu cửu nhập vào thì hắn tiêu sái đi vào tiểu trấn.

Vì Nguyệt Thần mặt anh tuấn, cương nghị còn Băng Liên thì tuyệt sắc vô song nên bề ngoài của Nguyệt Thiên là một mỹ nam tử. Vừa vào trấn đã có số thiếu nữ nhìn hắn bằng anh mắt bằng trái tim, bỗng có thiếu nữ nhìn hắn chằm chằm hắn chẳng biết làm sao đành gật đầu cười chào. Hắn làm như vậy ngay lập tức thiếu nữ kia như bị hạnh phúc xông lên não choáng váng ngất đi làm hắn lúng túng không thôi.

Đi một lát hắn bắt đầu cảm khái và nghi ngờ mình có phải con rơi của lão thiên hay không, thiên phú yêu nghiệt bề ngoài tuấn dật, hắn như thương thiên sủng nhi vậy có cái gì tốt lão thiên đều quăng cho hắn. Muốn rèn Tu La Ma Nhận thì trong bảo khố có phệ huyết thạch, thích có sủng vật cửu anh thì ngay bảo khố cũng có, nếu không phải cha hắn là Nguyệt Thần thì rất có thể hắn sẽ cho mình là con của lão thiên.