Chương 8: Băng tiên tử - Băng Vô Song

Tu La

Chương 8: Băng tiên tử - Băng Vô Song

Cực băng thảo nguyên, trong đại điện của Băng Thần tộc ngồi một số người. Những người này không tản ra khí thế nhưng họ có loại khí chất vừa nhìn liền biết họ là cường giả. Lúc này nhưng là đang đứng một thiếu nữ, nàng mỹ mạo vô song cơ hồ là vừa nhìn liền sẽ chìm đắm trong vẻ đẹp của nàng. Nàng một mặt lạnh như cự người ngoài ngàn dặm, khí chất thì băng lãnh vô cùng nhưng khi nhìn nàng thì nam nhân sẽ không tự chủ được dâng lên ham muốn chinh phục. Nàng là một trong đại lục song mỹ nhân, Băng tiên tử - Băng Vô Song.

Hôm nay đại điện đông người như vậy là vì đang bàn chuyện chung thân cả đời của nàng. Vừa nãy nàng mới được cha nói cho biết là từ khi sinh ra nàng đã bị định sẵn hôn ước, người đó là cô cô của nàng nhi tử, Tu La tộc thiếu tộc trưởng – Nguyệt Thiên. Mà người đó đang trên đường đến xem nàng.

Nàng phi thường khó chịu, nàng là một trong đại lục song mỹ nhân, nàng là Băng thần tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân. Người nàng muốn gả phải là cường giả, là yêu nghiệt đệ nhất đại lục mới xứng với nàng. Tuy vậy dù sao cha mẹ chọn nàng cũng không phản đối, chỉ cần sánh ngang Hỏa Thần tộc – Hỏa Liệt Thiên và Hồn tộc – Hồn Thần là được nhưng tên này thì khác. Tu La tộc chưa bao giờ để lộ tin tức về thiếu tộc trưởng bọn họ, thậm chí tên kia hình như còn chưa ra đi lịch lãm nên mọi thứ về hắn là một cái mê.

Lúc này cha nàng cũng là Băng Thần tộc đương nhiệm tộc trưởng – Băng Thiên Kỳ nói: " Cô cô người nói Nguyệt Thiên đang trên đường tới, hắn là lần đầu ra khỏi phạm vị của tộc nên khó tránh khỏi đi kiến thức xung quanh nên hẳn là vào nửa tháng sau hắn sẽ tới. "

Nghe xong cha nói nàng một mặt khó coi thầm nghĩ: " Một đóa hoa trong nhà thì cường đại kiểu nào được, ta không thể gả cho phế vật. "

Bình tĩnh cảm xúc của mình xong nàng nói: " Chỉ cần hắn đánh bại ta thì ta sẽ gả cho hắn. "

Nói xong không đợi cha nàng phản ứng thì nàng đã đi ra khỏi đại điện. Lúc này Băng Thiên Kỳ cũng cười khổ không thôi, Băng Vô Song từ nhỏ đã bị hắn quán thâu tư tưởng cường giả vi tôn nên nàng thích cường giả. Muốn thành trượng phu của nàng? Đơn giản thôi, đánh bại nàng. Điều này làm rất nhiều người ái mộ nàng chùn bước. Ngay cả Hỏa Liệt Thiên cùng Hồn Thần cũng chỉ có thể cùng nàng đánh cái ngang tay thì đủ hiểu thiên phú của nàng cường đại dường nào.

Kỳ thật ý nghĩ của Băng Thiên Kỳ cũng giống Băng Vô Song, đóa hoa trong nhà ấm sao có thể sánh ngang một cái cây sinh tồn dưới giông bão. Đó là lý do hắn cười khổ, lúc vừa sinh ra Băng Vô Song hắn và muội muội hắn Băng Liên lập cái ước định nếu Băng Liên sinh con trai thì hai người này sẽ kết hôn với nhau mà bây giờ ngay cả hắn cũng thấy Nguyệt Thiên không xứng với con gái của hắn nên hắn vô cùng xoắn xuýt.

Trầm ngâm chốc lát Băng Thiên Kỳ dường như đã quyết định cái gì đó rồi thì thầm:

" Chứng tỏ ngươi xứng với con gái của ta bằng cách đánh bại nó nếu không dù cho có bội ước với muội muội ta cũng không để cho ngươi cưới nó. Nguyệt Thiên ngươi tốt nhất tạo nên kỳ tích a. "

……………………..

" hắt hơi "

Ngay sau đó Nguyệt Thiên chửi ầm lên: " Tên vương bát đản nào nói xấu bổn thiếu gia, ta XXX ngươi cả nhà, ta #@$% ngươi, ta … "

Lúc này lại vang lên một tiếng nói khác: " Thiên ca ca chuyện gì xảy ra? "

Người hỏi là Tử Linh, trải qua bảy ngày ở chung thì hai người càng thêm thân thiết, Nguyệt Thiên chỉ điểm nàng tu luyện và nàng làm hắn giật mình không ngớt. Nàng bốn ngày đạt được võ đồ nhất trọng và thêm ba ngày liền đạt được võ đồ nhất trọng trung kỳ, thiên phú của nàng thấm chí khủng bố hơn truyền nhân của các đại cổ tộc.

Nàng hiện tại là tu luyện một môn công pháp bình thường trong gia tộc nhưng cũng đạt đến địa giai trung phẩm. Phải biết khi nhìn thấy công pháp Tử Linh nhảy cẫng lên vì vui mừng rồi hôn hắn ngay má một cái sau đó đỏ mặt cúi đầu trông phi thường đáng yêu.

Nguyệt Thiên nghĩ để có thời gian sẽ sáng tạo một môn công pháp phù hợp nàng. Sau đó gần nửa tháng hai người riêng phần mình tu luyện trên lưng tiểu cửu, còn đôi lúc thì Nguyệt Thiên chọc Tử Linh mặt đỏ đến mang tai. Hôm nay rốt cuộc đến nơi cần đến, cực băng thảo nguyên.

Cực băng thảo nguyên, tên như ý nghĩa. Nơi đây toàn là băng, khắp nơi một mảnh trắng xóa. bầu trời đầy tuyết rơi. Thậm chí linh thảo, yêu thú hay thiên tài địa bảo đều là băng thuộc tính. Đây quả thật là thánh địa tu luyện cho người mang băng thuộc tính.

Nhìn mảnh trắng xóa thảo nguyên trước mặt trầm ngâm một hồi rồi hắn phân phó tiểu cửu:

" Tiểu cửu ngươi bào vệ Tử Linh đi lịch luyện xung quanh đây, xong việc ta sẽ tìm ngươi. "

Nghe Nguyệt Thiên nói vậy Tử Linh tràn đầy không muốn nhưng nhớ tới trước đây mình yếu ớt bị người bắt nạt thì ánh mắt nàng dần kiên định lên. Phảng phất như chưa yên tâm, Nguyệt Thiên hỏi nàng:

" Những vũ kỹ ta dạy ngươi đều sử dụng được đúng không? "

Nghe hắn hỏi Tử Linh như ăn được điềm mật, cười ngọt ngào đáp: " Ân, không sai biệt lắm. "

Được câu trả lời Nguyệt Thiên như trút được gánh nặng thở phào một hơi rồi nói: " Cố gắng lên Linh nhi, xong việc ta sẽ quay lại. "

Nói xong hắn trong đôi mắt lưu luyến của Tử Linh tiêu sái đi vào sâu trong cực băng thảo nguyên. Đợi hắn đi khuất ánh mắt của nàng dần kiên định lên sau đó nói với tiểu cửu: " Đi thôi tiểu cửu. " Rồi cũng đi vào cực băng thảo nguyên.

…………………………..

Đã hai ngày từ khi Nguyệt Thiên đi vào cực băng thảo nguyên nhưng ngay cả cái rắm của Băng Thần tộc cũng không thấy. " Theo bản đồ mẫu thân để lại hẳn là gần đây mới đúng chứ. " Hắn thầm nghĩ.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới, Tu La nhất tộc là trong một không gian riêng thì ngang cấp Băng Thần tộc lại kém đi nơi nào? Vậy thì chỉ cần tìm được dấu vết của lực lượng không gian là vào được hoặc là có tín vật gì có thể để cho bản thân ngay gần không gian trực tiếp truyền tống đi vào.

Bỗng hắn nhớ tới ở Tu La tộc hắn sử dụng Tu La ngọc bài cùng với cái lệnh bài mẹ hắn đưa trước lúc đi, lật tay một cái một chiếc lam sắc lệnh bài xuất hiện trong tay hắn. Lệnh bài màu xanh lam, dáng vẻ cổ kính, một mặt khắc chữ " Băng " và mặt còn lại không khắc gì.

Suy nghĩ một chốc hẳn là vật này xài như Tu La ngọc bài xong hắn cầm lam sắc lệnh bài đưa tới phía trước thì bỗng nhiên không gian như bị xé rách lộ ra một mảnh không gian khác. Bước vào nơi này chưa kịp định thần thì Nguyệt Thiên lập tức bị bao vây bởi mười tên thị vệ, những thị vệ này giáp thuần sắc xanh lam, ngay cả vũ khí của họ cũng vậy. Hẳn là thị vệ của Băng Thần tộc đi.

Bỗng nhiên một người lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Nguyệt Thiên:

" Ngươi là ai, sao lại có Băng Thần lệnh của gia tộc chúng ta? "

Nghe vậy Nguyệt Thiên cười trả lời: " Đây là lệnh bài của mẹ ta, ta đến đây là bái kiến các ngươi tộc trưởng a. "

Được đến câu trả lời của Nguyệt Thiên khiến bọn thị về càng thêm nghi hoặc xong tên kia hết kiên nhẫn gần như là quát lên nói: " Tiểu tử nói ra thân phận của mình, không phải ai cũng có thể gặp tộc trưởng của chúng ta. "

Nguyệt Thiên cũng không giận chỉ cười trả lời: " Tu La tộc thiếu tộc trưởng Nguyệt Thiên, ta hẳn là các ngươi tương lai cô gia a. " Nói xong hắn còn dương dương đắc ý hất cằm lên một bộ phi thường muốn ăn đòn.