Chương 10: Đùa giỡn Băng mỹ nhân

Tu La

Chương 10: Đùa giỡn Băng mỹ nhân

Băng Thần tộc diễn võ trường, trên lôi đài đứng hai người một nam một nữ. Nam anh tuấn vô song, nữ tuyệt sắc băng lãnh. Hai người là Nguyệt Thiên và Băng Vô Song, dưới lôi đài có mấy vị tộc lão của Băng Thần tộc đứng quan sát.

Băng Vô Song làm cái thủ thế xong nói: " Nguyệt Thiên ngươi tấn công trước đi nếu không ngươi sẽ hối hận. "

Nguyệt Thiên thì một mặt không quan trọng cà lơ phất lơ đáp: " Ưu tiên nữ trước. "

Thấy Nguyệt Thiên dáng dấp không coi nàng vào đâu Băng Vô Song nhướng mày, đè ép lại nộ khí rồi nói:

" Nguyệt Thiên ngươi sẽ hối hận."

Nói xong nàng quát khẽ:

" Băng Thần biến "

Lập tức trên người nàng nhiều một bộ giáp lam sắc làm từ băng, nó khiến nàng khí chất càng thêm lạnh lùng. Bộ giáp đó chính là một môn luyện thể pháp môn của Băng Thần tộc do quan sát Tu La biến sáng tạo ra. Môn công pháp này tu luyện đến đại thành cảnh có thể ngưng tụ một bộ giáp tăng thêm phòng ngự như hắc lân giáp của Tu La biến và thậm chí còn gia tăng sức sát thương băng hệ của người thi pháp. Điểm khác biệt là Tu La tộc sử dụng là huyết mạch biến thân nên không tốn hao gì cả còn Băng Thần tộc lại sử dụng chân khí ngưng giáp nên mỗi giây mỗi phút họ đều tiêu hao chân khí.

Băng Vô Song quyết định tốc chiến tốc thắng nên vừa bắt đầu liền thi triển Băng Thần biến sau đó nàng lao lên phía trước, tay phải hất lên về phía Nguyệt Thiên rồi quát khẽ:

" Băng thứ "

Từ dưới đất bỗng nhiên mọc ra một dãy băng gai đâm về phía Nguyệt Thiên. Hắn né sang một bên thì vừa vặn thấy nắm đấm của Băng Vô Song tới gần, hắn nhếch miệng cười tà. Khi nắm đấm tới mặt Nguyệt Thiên mà thấy hắn vẫn không né thì Băng Vô Song thầm nghĩ: " Xem ra ta vẫn quá coi trọng hắn. "

Một màn tiếp theo làm con ngươi của nàng co rút lại. Nắm đấm xuyên thẳng qua đầu Nguyệt Thiên nhưng sau đó hắn biến mất, trong đầu nàng nổi lên hai chữ: " Tàn ảnh. "

Khi nàng phát hiện mình đánh trúng chỉ là Nguyệt Thiên tàn ảnh thì mặt càng ngày càng ngưng trọng đang muốn tìm chân thân của hắn thì bỗng nhiên " bốp " một tiếng làm cả người nàng cứng ngắc thậm chí dưới võ đài mấy vị tộc lão cùng Băng Thiên Kỳ cũng khóe mặt giật giật thầm kêu: " Vô sỉ. "

Nàng quay lại sát khí đằng đằng nhìn Nguyệt Thiên, tên kia thế nhưng dám đánh mông nàng. Đó là đùa giỡn, trắng trợn đùa giỡn. Ai gặp nàng mà không phải trang một bộ quân tử hay trang khốc gây sự chú ý với nàng nhưng hắn lại tốt. Trực tiếp đánh cái mông làm nàng cơ hồ bạo tẩu, nàng cố gắng kìm nén nộ khí của mình.

Lúc này bỗng nhiên Nguyệt Thiên cảm khái nói: " Xúc cảm rất tốt a."

Thanh âm vừa ra lập tức mọi người sắc mặt cứng đờ sau đó một tiếng thét kinh thiên phát ra từ miệng của Băng Vô Song, nàng bạo tẩu rồi. Nàng tấn công liên tục còn Nguyệt Thiên thì cứ né tránh mãi rốt cuộc không nhịn nổi mở miệng: " Nguyệt Thiên ngươi hỗn đản là đàn ông thì đứng lại cho ta. "

Nhưng đáp lại nàng là giọng nói tràn đầy trêu chọc của Nguyệt Thiên: " Phải đàn ông hay không thì lên giường ta sẽ cho ngươi biết, ngươi tấn công như vậy dừng lại bị đánh rồi sao, ngu mới dừng lại. Ngươi là đàn bà thì đuổi theo cho ta. "

Thế là Băng Vô Song lại rít lên rồi điên cuồng đuổi theo. Chiếu theo Nguyệt Thiên nói chẳng phải nàng dừng lại nàng liền là đàn ông sao. Hai người một đánh một né liên tục trong chốc lát thì Nguyệt Thiên nhếch miệng cười tà nói: " Đuổi ta lâu như vậy thì bây giờ đến lượt ta. "

Chưa kịp đợi nàng phản ứng lại một tiếng " bốp " vang lên, nhìn ra phía xa thì Nguyệt Thiên một mặt dư vị nhìn bàn tay của mình. Băng Vô Song cơ hồ muốn điên, tên khốn kia lại đánh. Nàng thở hổn hển bình phục tâm tình sau đó mặt lạnh như băng nói: " Nguyệt Thiên ta sẽ làm cho ngươi trả giá đắt. "

Nói xong nàng quát khẽ:

" Thiên phú thần thồng – Băng Phong Thiên Hạ "

Đây là nàng bài tẩy, cũng là Băng Thần tộc thiên phú thần thông y như Tu La biến của Tu La tộc, hơi khác một chỗ là nó tiêu hao cả huyết mạch lực cùng chân khí. Theo tiếng quát của nàng, xung quanh nàng bỗng nhiên đóng băng. Cả lôi đài biến thành một mảnh băng vực, trong băng vực này Băng Vô Song điều khiển tất cả.

Băng Phong Thiên Hạ: dùng huyết mạch lực cùng chân khí ngưng tụ một mảnh nhỏ lĩnh vực mình làm chúa tể, địch nhân trong lĩnh vực sẽ bị áp chế một mức độ nhất định.

Lúc này Nguyệt Thiên cũng cảm giác một trận đè nén, nếu ngang nhau tu vi thì với nàng chiêu nàng Nguyệt Thiên sẽ phải sử dụng Tu La biến khiến hắn suy nghĩ về sau có nên sáng tạo ra chiêu giống vậy hay không. Nhưng bây giờ Nguyệt Thiên là một chân vào đế cấp, Băng Phong Thiên Hạ chỉ làm hắn cảm giác hơi khó chịu chứ chả làm gì được hắn.

Một màn này rơi vào trong mắt Băng Vô Song cùng Băng Thiên Kỳ và mấy vị tộc lão làm cho bọn họ động dung. Ở trong Băng Phong Thiên Hạ mà chỉ nhăn mặt một cái rồi thôi có ý nghĩa gì? Tức là tu vi của hắn vượt qua Băng Vô Song một đoạn. Điều này làm Băng Vô Song cảm giác không cam lòng, Nguyệt Thiên nhỏ hơn nàng tu vi lại vượt qua nàng làm cho nàng trước đây luôn được xưng yêu nghiệt cảm thấy xấu hổ.

Nhưng nàng không muốn nhận thua nên nàng quật cường nói:

" Nguyệt Thiên đánh bại ta thì ta sẽ là của ngươi, còn không thì chết ta cũng không chịu. "

Nói xong nàng giơ tay phải về phía Nguyệt Thiên quát lên:

" Băng mộ "

Xung quanh Nguyệt Thiên bỗng nhiên mọc lên những bức tường băng đem hắn giam ở bên trong, chưa đợi hắn nói gì thì nghe Băng Vô Song quát:

" Chôn vùi "

Những bức tường đổ hết lên người Nguyệt Thiên dường như muốn đem hắn chôn vùi vậy. Phía ngoài các vị tộc lão cùng Băng Thiên Kỳ một mặt tán thưởng nhìn Băng Vô Song. Chiêu vừa rồi tên < Băng Mộ>, chiêu đó là một trong những vũ kỹ tối cao của Băng Thần tộc.

< Băng Mộ > thiên giai thượng phẩm vũ kỹ: tạo nên một hầm băng đem đối thủ bao phủ lại rồi sập xuống đem đối thủ chôn vùi. Có thể sử dụng đa mục tiêu, chân khí tiêu hao dựa theo phạm vi thi triển vũ kỹ.

Quay trở lại lôi đài, khói trắng xóa do < Băng Mộ > sụp đang dần tản ra, để lộ bên trong là một quả cầu. Không, không phải quả cầu mà như là hai bàn tay đan vào nhau che giấu một thứ trong lòng bàn tay. Màn này khiến tất cả mọi người rung động.

Lúc này hai bàn tay như mở ra, lộ ra bên trong là Nguyệt Thiên đã sử dụng Tu La biến. Toàn thân hắc lân giáp, khuỷu tay cùng đầu gối mọc gai nhọn, móng tay dài ra trông sắc bén vô cùng. Làm tất cả mọi người ngạc nhiên là đôi bàn tay kia, đó là đôi cánh.

Lúc này Băng Thiên Kỳ lầm bầm: " Đây là cái gì, Tu La biến làm gì có cánh? "

Mấy vị tộc lão cũng giống như hắn một mặt nghi hoặc. Bỗng nhiên một vị tộc lão phảng phất như nhớ đến cái gì lập tức nói: " Là Tu La vương, bộ giáp đó khác với Tu La biến bình thường, hẳn là Tu La vương huyết mạch. "

Những người khác nhao nhao gật đầu hẳn là đồng ý với thuyết pháp của vị kia. Lúc này Nguyệt Thiên nhệch miệng cười: " Mỹ nữ, ngươi tính mưu sát phu quân ngươi sao. "

Nghe hắn nói Băng Vô Song đỏ bừng mặt mắng: " Ngươi vô sỉ. "

Còn Băng Thiên Kỳ thì một mặt cảm khái thầm nghĩ: " Ai, quả nhiên vô sỉ hơn cả cha hắn. "

Nguyệt Thiên lại nói: " Không đùa nữa đến lượt ta. "

Nói xong hắn biến mất lúc xuất hiện thì là ở phía sau Băng Vô Song, không đợi nàng phản ứng hắn một tay bắt lấy cổ nàng làm nàng mất sức phản khán sau đó ngồi trên lôi đài đặt nàng lên đùi sau đó giờ tay lên vỗ xuống:

" Bốp "

" Ngươi có phục không "

" Không phục "

" Bốp "

" Phục không "

" Không phục "

" Bốp "



Thấy một màn này Băng Thiên Kỳ cùng mấy vị tộc lão nhao nhao đỏ mặt ho khan rồi tản đi mất chỉ chừa lại trên lôi đài Nguyệt Thiên và Băng Vô Sông. Vừa hỏi vừa đánh mông nàng Nguyệt Thiên càng ngày càng cảm thấy thoải mái, quả thật là muốn véo nó.

Rốt cuộc Băng Vô Song không chịu nổi khóc lên: " Ô ô ô ta phục ta phục được chưa. "

Nhưng trả lời nàng là một tiếng " Bốp ".

Nàng khóc lớn hơn: " Ô ô ô sao ngươi còn đánh, ta phục rồi ta gả cho người mà ô ô ô đừng đánh. "

Lúc này Nguyệt Thiên mới cười khan nói: " A thật xin lỗi không ý tứ, ta đánh đã tay quá nên quen tay. "

Băng Vô Song tức đến đỏ bừng, hỗn đản này rõ ràng là ở chiếm tiện nghi nàng thật sự là tức chết cô nãi nãi mà. Bị đánh đau mông nên nàng căn bản không nghĩ gì về hình tượng thục nữ, một tay che mông một tay chỉ Nguyệt Thiên mắng: " Ngươi hỗn đản ngươi vô sỉ ngươi… "

Nàng chưa nói hết thì Nguyệt Thiên xuất hiện kế bên một tay đặt lên mông nàng bóp một cái hỏi:

" Làm sao, mới bị đánh xong lại ngứa à?"

Băng Vô Song như chỉ thỏ nhỏ bị đạp đuôi đỏ bừng mặt nhảy ra xa rồi chạy về hướng gian phòng của nàng.