Chương 13: Nam Hoang

Tu La

Chương 13: Nam Hoang

Trong hư không, Nguyệt Thiên không có sinh cơ nằm trên lưng tiểu cửu. Từ khi rơi vào hư không loạn lưu thì tiểu cửu đi ra đỡ lấy Nguyệt Thiên nhưng hắn đã chết, chỉ còn một luồng tàn hồn với chấp niệm mãnh liệt. Tiểu cửu không đủ sức mạnh phá vỡ hư không về lại Thiên Diễn đại lục nên hắn đành phải bay một cách mờ mịt.

Lúc này bỗng nhiên hư không phía trước bỗng nhiên vỡ ra, một nam tử tay ôm ngực trái đang chảy máu đầm đìa lao ra sau đó liên tục ho ra máu lầm bầm: " Hắn chém đứt sinh cơ của ta, chỉ còn sống được một tháng. Thù này ta không báo được rồi."

Sau khi lầm bầm nam tử một mặt bi thương lắc đầu sau đó nhìn về phía Nguyệt Thiên trên lưng tiểu cửu hắn nói: " Chấp niệm rất mãnh liệt a. "

Sau đó hắn điểm một chỉ về mi tâm Nguyệt Thiên một luồng tinh khiết năng lượng tràn vào cơ thể Nguyệt Thiên. Nguồn năng lượng này bắt đầu chữa trị thân thể tàn tạ cùng linh hồn của Nguyệt Thiên. Sau đó nam từ kìa nói:

" Gặp tức hửu duyên, ta đã sắp chết nên thành toàn ngươi. Tiểu gia hỏa nếu sau này ngươi cường đại lên thì nhớ báo thù cho ta. "

Nói xong hắn tìm trí nhớ của tiểu cửu và truyền một ít tin tức về cừu nhân của hắn cho Nguyệt Thiên sau đó niêm phong lại, không đủ thực lực sẽ không thể mở ra. Tội nghiệp tiểu cửu nãy giờ cứ run rẩy, khí thế của nam tử kia làm nó không thể nhúc nhích. Lúc này nam tử lại nói:

" Thiên Diễn đại lục sao, hẳn là cái tiểu vi diện kia đi. "

Nói xong tay hắn vươn ra xé rách hư không, đem tiểu cửu cùng Nguyệt Thiên ném vào rồi thân thể hóa thành năng lượng tinh khiết tràn vào cơ thể Nguyệt Thiên, khiến khí tức trên cơ thể hắn càng ngày càng cường đại.

…………………………………..

Trên một đỉnh núi nhỏ, một con quái vật đang cuộn tròn nằm ngủ nhưng không ai biết thật ra nó đang che một người. Đó là tiểu cửu, từ khi về lại Thiên Diễn đại lục hắn không biết mình đáp xuống ở đâu nên đành tìm chỗ chờ Nguyệt Thiên tỉnh vì lúc trở lại đại lục thì hắn cảm giác được sinh cơ trên người Nguyệt Thiên.

Lúc này một giọng nói cơ hồ là thét lên vang vọng ngọn núi:

" Không ta không thể chết, ta còn chưa phá xử ta không cam lòng. "

Nếu nam tử cứu Nguyệt Thiên nghe được câu này thì chắc chắn sẽ không cứu hắn. Thì ra chấp niệm của Nguyệt Thiên là chưa được phá xử. Chấp niệm kiểu quái gì vậy, người khác chấp niệm phải như thủ hộ ai đó hoặc sáng tạo tuyệt thế công pháp mà chưa thành đủ kiểu nhưng hắn lại vì chưa phá xử…

Nhưng khi tiểu cửu nghe được câu đó thì kinh hỉ vô cùng, nó đứng dậy lộ ra Nguyệt Thiên dáng dấp như vừa bừng tỉnh sau cơn ác mộng. Lúc này Nguyệt Thiên cũng ngạc nhiên vô cùng, không phải hắn đã chết sao? Tìm tòi trí nhớ một lúc hắn biết được có người cứu mình.

Người kia sắp chết nên thành toàn mình chỉ yêu cầu nếu có thể thì báo thù cho hắn, tin tức hắn đã niêm phong trong đầu Nguyệt Thiên nếu đủ sức mạnh thì sẽ biết được, không đủ thì coi như rồi. Trầm mặc trong chốc lát hắn đứng dậy nhìn về phương xa ánh mắt lộ ra dần dần kiên định, trong lòng thề phải cường đại lên giúp người kia báo thù.

Kiểm tra một thoáng thân thể hắn mới dại ra, Võ tôn tứ trọng đỉnh? Hắn vừa lên cấp Võ Đế gần đây mà. Hẳn là người cứu hắn tặng cho, Nguyệt Thiên thầm nghĩ.

Sau đó Nguyệt Thiên ra hiệu tiểu cửu nhập vào cơ thể hắn xong phi thân đi tìm tung tích nhân loại xung quanh. Này một lần bay là một tháng, một tháng hắn không tìm được một cộng lông nào của nhân loại. Ngoại trừ yêu thú thì là rừng cây, bao la rừng cây và điều này làm hắn phiền muộn cơ hồ thổ huyết.

Kế tục bay, rốt cuộc vào nửa tháng sau hắn thấy nhân loại. Đây là một nhóm người, hẳn là vào săn yêu thú. Nguyệt Thiên đáp xuống làm đám người kia kinh hãi, bọn họ chỉ bất quá Đại Võ Sư mà thôi. Để có thể bay thì cần phải có Võ Hoàng tu vi. Một người trung niên cẩn thận từng li từng tí tiến lên hỏi:

" Tiền bối không biết chúng ta có thể giúp gì cho người? "

Nghe hắn hỏi Nguyệt Thiên đáp: " Ân không gì nhiều, ta muốn một cái bản đồ khu vực xung quanh là được. "

Được câu trả lời của Nguyệt Thiên thì người trung niên thở phào rồi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm bản đồ cung kính đưa cho Nguyệt Thiên. Nguyệt Thiên tiếp nhận rồi nhìn bản đồ một lát sau đó khóe mắt co giật, thoáng bình tĩnh cảm xúc xong cất bản đồ vào nhẫn trữ vật rồi phi thân đi.

Theo bản đồ, Nguyệt Thiên hiện đang ở cực nam của Thiên Diễn đại lục. Chẳng trách hắn toàn thấy yêu thú và rừng cây, dù sao đây cũng là Nam Hoang chi địa. Mà Tu La tộc của hắn nằm ở Trung Châu, từ Nam Hoang đến Trung Châu phải bay ít nhất vài năm mới tới và đó là dùng Võ Thánh cảnh tốc độ trong khi Nguyệt Thiên mới Võ Tôn nên đó là lý do khóe mắt hắn co giật.

Võ Thánh còn mấy năm nếu Võ Tôn như hắn chẳng phải là muốn hơn chục năm sao? Còn một cách khác đó là truyền tống vượt địa vực, tại Nam Hoang này chỉ có Vạn Yêu Cốc có. Nhưng quan trọng là Tu La tộc đa số hoạt động ở Trung Châu nên đối với Vạn Yêu Cốc chưa từng có qua lại, nếu hắn đến mượn thì chưa hẳn đối phương sẽ đồng ý. Ngán ngẩm lắc đầu Nguyệt Thiên nhắm về hướng Vạn Yêu Cốc bay đi.

Hai tháng sau Nguyệt Thiên đến gần Vạn Yêu Cốc, lúc này tiếng xé gió truyền đến sau đó vài đạo thân ảnh xuất hiện. Đối phương tổng cộng năm người đều là Võ Tôn, lúc này một người trong đó hỏi:

" Bằng hữu là ai, đến chúng ta Vạn Yêu Cốc có việc gì? "

Nghe đối phương hỏi Nguyệt Thiên lật tay lấy ra Tu La ngọc bài ném cho đối phương nói:

" Trung Châu Tu La tộc thiếu tộc trưởng Nguyệt Thiên cầu kiến Vạn Yêu Cốc cốc chủ. "

Đầu tiên nghe Tu La tộc người kia kinh hãi nhưng khi nghe là thiếu tộc trưởng Nguyệt Thiên thì một mặt cảnh giác nhìn hắn trầm giọng quát:

" Ngươi là ai, Tu La tộc thiếu tộc trưởng không phải đã chết nửa năm rồi sao. "

Nguyệt Thiên cười khổ nói: " Ta không có chết, chỉ bị hư không loạn lưu cuốn đi qua Nam Hoang thôi. "

Nói xong Nguyệt Thiên bày ra Tu La biến khiến đối phương bán tín bán nghi xong người kia nói:

" Đợi chúng ta báo cho cốc chủ. "

Nói xong hắn quay người đi còn bốn tên còn lại vẫn cảnh giác nhìn Nguyệt Thiên. Một hồi lâu tên kia quay lại đưa lệnh bài cho Nguyệt Thiên rồi làm cái thủ thế mời nói:

" Cốc chủ đang đợi ngài. "

" Đa tạ. "

Sau đó Nguyệt Thiên theo vị kia tiền vào Vạn Yêu Cốc. Người kia dẫn hắn đến Vạn Yêu điện xong bảo là chốc lát cốc chủ sẽ tới mời hắn chờ xong lui ra.

Trong lúc Nguyệt Thiên đang chờ thì hắn bỗng nhiên nghe tiếng bước chân, hình như là hai người. Hắn tò mò muốn biết ngoài cốc chủ còn có ai tới gặp hắn, xoay người nhìn sau đó đáy mắt Nguyệt Thiên lóe lên một tia kinh diễm. Đến là hai người, một vị mỹ phụ và một thiếu nữ. Hẳn là hai mẹ con vì họ khá giống nhau nhưng quan trọng là họ đep, phi thường đẹp.

Phản ứng này của hắn khiến hai người kia ngạc nhiên, phải biết bình thường người khác gặp họ đều sẽ bị si mê. Hiếm thấy có người như Nguyệt Thiên vậy, chỉ lóe qua một tia kinh diễm rồi thôi. Mà những người như vậy thì đều sẽ trở thành một phương bá chủ.

" Thiếu niên này tiền đồ bất khả hạn lượng. " Mỹ phụ kia thầm nghĩ.