Chương 12: Không gian loạn lưu

Tu La

Chương 12: Không gian loạn lưu

Đã qua nửa tháng từ lúc Nguyệt Thiên làm cho Băng Vô Song băng tuyết hòa tan, trong nửa tháng này Nguyệt Thiên cơ hồ là mỗi ngày đều vô sỉ đi quấy phá và trêu chọc Băng Vô Song. Thậm chí mỗi ngày hắn đều sẽ cưỡng hôn Băng Vô Song vài lần cứ như nếu một ngày không hôn nàng thì hắn ngủ không ngon vậy.

Đối với Nguyệt Thiên thì Băng Vô Song cũng rất bất đắc dĩ. Ban đầu nàng cũng rất ngại ngùng nhưng qua vài lần, từ từ nàng cũng không phản đối thậm chí vài ngày gần đây nàng cũng nhiệt liệt đáp lại Nguyệt Thiên hôn. Đối với chuyện này Băng Thiên Kỳ chỉ đành phải cảm khái nói:

" Quả thật là vượt xa phụ thân hắn, vô sỉ đạt đến một loại cảnh giới mới. "

Lúc này Nguyệt Thiên đang nắm tay Băng Vô Song cười nói với Băng Thiên Kỳ: " Băng thúc thúc yên tâm, ta sẽ không khi dễ nàng. "

Băng Thiên Kỳ trừng mắt hắn một cái rồi nhìn quà một bên đỏ mặt cúi đầu Băng Vô Song lắc đầu cười khổ không thôi. Nguyệt Thiên cười khan rồi nắm tay Băng Vô Song đi tới ngoại giới.

Ngoại giới, cực băng thảo nguyên, một nam một nữ đang dắt tay nhau đi chậm. Đó là Nguyệt Thiên cùng Băng Vô Song, hai người đi rất chậm, mặt của Băng Vô Song thì đỏ chót trong khi Nguyệt Thiên thì biểu lộ hèn mọn bỉ ổi. Hắn đang suy nghĩ cho đại kế đêm nay, ý tưởng của hắn là tìm Tử Linh rồi ba người sẽ nghỉ ngơi trong hang động. Đêm nay hắn muốn phá xử, hắn muốn nhất long song phượng, hắn muốn hưởng tề nhân chi phúc, càng nghĩ mặt hắn biểu lộ ra càng hèn mọn bỉ ổi.

Hai người đi khoảng hai canh giờ thì trước mặt bọn họ xuất hiện một thiếu nữ mặc tử sắc trường bào đang chiến đấu với một con băng hùng, thiếu nữ này là Tử Linh. Trông thấy Tử Linh thì Nguyệt Thiên kém chút lòi mắt ra, nàng lại là võ đồ ngũ trọng sơ kỳ, một tháng, chỉ một tháng tăng lên năm cái tiểu cấp độ. Đây là thiên phú kiểu gì, thậm chí còn kinh khủng hơn cả Nguyệt Thiên, phải biết Nguyệt Thiên cần bốn mươi ngày mới đạt đến võ đồ ngũ trọng. Trong lúc Nguyệt Thiên giật mình thì tiểu cửu bay lại sau đó nhập vào cơ thể hắn làm Băng Vô Song con ngươi co rút lại. Nàng nhận ra là cửu anh nên mới giật mình như vậy.

Một lúc sau Tử Linh giải quyết băng hùng định đi tiếp nhưng như cảm giác được gì nàng quay người và thấy Nguyệt Thiên cùng Băng Vô Song. Nàng một mặt kinh hỉ nhìn Nguyệt Thiên định nhào vào lòng hắn nhưng thấy hắn cùng Băng Vô Song tay nắm tay thì thân thể nàng run nhẹ, mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Thấy biểu hiện của Tử Linh thì Nguyệt Thiên đáy lòng vui như nở hoa, vô cùng tự luyến thầm nghĩ: " Quả nhiên mị lực của bản thiếu gia quá kinh khủng, không ai có thể chống lại. "

Lúc này Băng Vô Song cũng chú ý đến dị dạng của Tử Linh thì một mặt cảnh giác hỏi Nguyệt Thiên:" Nàng là ai? "

Thấy Băng Vô Song đang cảnh giác nhìn Tử Linh thì Nguyệt Thiên càng thêm đắc ý, càng thêm rắm thúi thầm nghĩ: " Ha ha ha quả nhiên mị lực của bản thiếu gia thiên hạ vô địch. "

Sau đó hắn nói với Băng Vô Song: " Nàng sẽ là tỷ muội của ngươi trong tương lai a, làm quen đi nàng tên Tử Linh. "

Tử Linh sửng sốt, Băng Vô Song thì nghi hoặc. Lúc này lại truyền đến thanh âm vô cùng bá đạo của Nguyệt Thiên:

" Ngạc nhiên gì mà ngạc nhiên, hai người các ngươi đều là nữ nhân bản thiếu gia định. Đời này trừ ta ra không ai dám cưới các ngươi, nếu có người dám đánh chủ ý vào các ngươi thì bản thiếu gia liền dám diệt cả nhà hắn. "

Nghe hắn nói vậy hai nữ trong lòng ngọt như ăn điềm mật nhưng Băng Vô Song thì một mặt như không thèm để ý nói: " Ai đồng ý làm nữ nhân của ngươi chứ. "

Nàng vừa nói xong thì thấy Nguyệt Thiên nhướng mày sau đó cười tà giơ một bàn tay lên, rất có một bộ dáng là ngươi dám không đồng ý ta liền đánh mông ngươi nở hoa khiến Băng Vô Song run rẩy gật đầu liên tục nói: " Đồng ý đồng ý đời này ta chỉ là nữ nhân của ngươi. "

Còn Tử Linh thì nhào hẳn vào lòng Nguyệt Thiên, dâng lên cặp môi mềm mại của nàng. Cái lưỡi nhỏ thơm tho trúc trắc luồng vào miệng hắn xong bắt đầu quấn lấy lưỡi Nguyệt Thiên. Lúc này Nguyệt Thiên đảo khách thành chủ, phản đưa lưỡi cuốn lấy lưỡi Tử Linh khiến thân thể nàng chấn động rồi mềm nhũn ra, một bộ mặc cho quân hái.

Băng Vô Song đứng bên cạnh thấy vậy thì giận tím mặt đang định phát tác thì bỗng nhiên ầm một tiếng, không gian xung quanh bọn họ rung động như sắp vỡ ra. Lúc này bỗng nhiên từ trong không gian vươn ra một cái trảo khổng lồ vô cùng. Cái trảo này Nguyệt Thiên vô cùng quen thuộc nhưng điều đó mới làm hắn khó tin vì cái trảo này hắn từng thấy trong điển tịch ở tu chân giới. Đó là phượng trảo, trảo của chân linh Thiên Phượng.

Điều tiếp theo dường như phá vỡ nhận thức của Nguyệt Thiên, cũng từ trong hư không vươn ra một bộ móng vuốt đón đỡ phượng trảo. Bộ móng vuốt này, hắn cũng biết, đó là thuộc về chân linh Bạch Hổ. Khi phượng trảo và hổ vuốt chạm nhau thì ầm một tiếng, không gian nứt vỡ làm con ngươi Nguyệt Thiên co rút lại. Như nghĩ đến điều gì thì Nguyệt Thiên thần sắc đại biến thất thanh la lên:

" Chết tiệt là không gian loạn lưu. "

Sau đó không nói hai lời, hắn nắm tay nhị nữ rồi sử dụng Tu La biến chạy về hướng ngược lại nhưng đã chậm. Phía sau hắn không gian băng liệt tạo thành một cái hố đen khịt, thôn phệ mọi thứ xung quanh. Theo truyền thuyết nếu rơi vào đó may mắn thì sẽ chỉ bị chuyển đi đến một nơi rất xa nhưng xui xẻo thì xin chúc mừng bạn được tặng một vé đi vào luân hồi.

Lúc này Nguyệt Thiên một mặt khổ bức chửi ầm lên: " Chết tiệt Phượng Hoàng, chết tiệt Bạch Hổ, chết tiệt không gian loạn lưu. Ta XXX đại gia các ngươi. "

Thấy đã sắp bị thôn phệ vào lỗ đen, Nguyệt Thiên như quyết định việc gì đó, hắn đặt hai nữ lên hai bên cánh sau đó dốc hết sức để đôi cánh ném các nàng ra ngoài. Hai nữ kinh hãi không nghĩ Nguyệt Thiên sẽ làm vậy nhưng khi quay lại thì thấy hắn đã rơi vào hố đen nhưng bên tai vang vọng tiếng nói của hắn:

" Chờ ta, phu quân của các ngươi sẽ quay lại. "

Hai nữ khóc không ra tiếng những nước mắt chưa bao giờ đình chỉ. Cũng vào lúc này tại Tu La tộc, bỗng nhiên một tiếng " rắc " vang lên sau đó mệnh bài của Nguyệt Thiên chia năm xẻ bảy làm một vị tộc nhân đang canh gác kinh hãi không thôi lập tức báo động toàn tộc.

Lập tức vài đạo bóng người xuất hiện tại chỗ mệnh bài. Nguyệt Huyết tay run run cầm mệnh bài đã vỡ của Nguyệt Thiên sau đó song nhãn đõ bừng thét lên:

" Ai, là ai giết tôn nhi của ta, tìm tìm cho ta, dốc lực toàn tộc. Ta muốn diệt người kia cả nhà, không không ta muốn linh hồn của bọn họ chịu thiêu đốt vĩnh viễn. "

Nguyệt Thần thì thân thể run rẩy nước mắt chảy xuống, trong ngực ôm đã ngất xỉu Băng Liên. Lúc này Nguyệt Thần đã không còn như mọi ngày, đôi mắt hắn lấp lóe cừu hận, hắn muốn người đụng đến nhi tử hắn phải chết thậm chí diệt hồn bọn họ không cho nhập vào luân hồi.

Lúc này Nguyệt Thiên đang chìm trong hư vô, hắn không cam lòng rít gào: " Không, ta không thể chết, ta còn chưa phá xử. Ta không cam lòng a. " Đôi mắt của hắn dần nhắm lại, ngất đi.